Chị Dâu Tôi Từng Là Bạn Gái Cũ

Chương 155: 155: Cùng Nhau Đi Hết Chặng Đường



Hai người vốn định đi hưởng tuần trăng mật, nhưng vì sức khỏe của cô. Nên đành hoảng lại, cô cũng không đến bệnh viện làm nữa.

Ông bà nội và ngoại đều ở lại chăm sóc cô đến lúc sinh.

Đường Quân Viễn cũng hạn chế công việc, những buổi gặp mặt hay các bữa tiệc anh đều để Trương Hạo đi thay mình.

Thời gian thoáng cái cô đã ở tháng thứ chín của thai kỳ. Mọi người đều đã chuẩn bị sẵn sàng để chào đón thêm một thành viên mới.

Tiểu Vĩ cũng vui vẻ, háo hức gặp em gái nhỏ.

Buổi tối tất cả mọi người đều ở nhà chính ăn uống và nói chuyện, cô và anh thì đi dạo ngoài vườn.

Quân Viễn đưa tay đỡ lưng cô, đi từ từ cùng cô.

Đi được một đoạn cô đứng lại, hít thở. Tay khác đỡ bụng, chau mày.

Thấy biểu hiện của cô, anh lo lắng.

“Em không sao chứ, chẳng nhẽ là sắp sinh.”

Thấy anh hốt hoảng, cô vỗ tay anh.

” Không, vẫn chưa tới ngày dự sinh mà. Chỉ là tháng cuối nên đi đứng không tiện với lại là con đạp em thôi, anh đừng lo.”

Lúc này đây sắc mặt Đường Quân Viễn mới hòa hoãn đôi chút, hai người cũng không đi nữa liền trở về phòng.

Buổi tối cô không ngủ được, luôn dậy đi vệ sinh, rồi bị chuột rút. Vì không muốn đánh thức anh cô nhẹ nhàng ngồi dậy, nhưng chân chưa bước xuống giường đã nghe tiếng anh.

“Em khó chịu à, hay làm gì.”

Cô lắc đầu, nói.

“Em đi vệ sinh, anh ngủ tiếp đi.”

Nhưng anh lại đứng dậy đi đến cạnh cô, đưa tay cầm tay cô.

” Để anh đưa em vào trong.”

Y Thần cười khổ, cũng không phản kháng để Đường Quân Viễn đưa cô vào nhà vệ sinh.

Lúc cô định đi thì anh lại đứng ở đó không chịu đi ra ngoài, cũng chẳng nhúc nhích.

” Anh ra ngoài trước, tí em ra.”

Đường Quân Viễn đi ra ngoài, đứng trước cửa phòng tắm. Sau khi cô đi ra anh mới yên tâm, đưa cô trở lại giường.

Sáng hôm sau.

Thời tiết lạnh nhưng vẫn có nắng, ở ngoài vườn tiếng gió thổi nhẹ nhàng qua từng tán lá.

Chỉ còn hai ngày nữa là bước sang năm mới.

Ở bên nhà chính mọi người cũng tấp nập chuẩn bị đón Tết.

Ồng bà ngoại cô cũng trở về lại An Dương, vì rời đi cũng lâu nên phải về.

Ông bà nội cũng muốn ở lại, nhưng ở nhà chỉ có mỗi Lương Ninh ở nhà nên hai người cùng Nhất Thiên trở về.

Đêm ba mươi, đám người Đường Quân Viễn, Hàn Thuy. Lâm Tường Đường Quân Vũ tụ tập tại nhà anh.

Cùng nhau ăn uống, nói chuyện. Đốt pháo để đón giao thừa, tiểu Vĩ và tiểu Ninh chơi cùng con của Hàn Thuy.

Y Thần không nói gì, cô ngồi nhìn mấy đứa nhỏ chạy nhảy trong sân.

Gương mặt nhíu nhẹ, cơn co thắt ở bụng càng lúc càng đau. Cô vội đứng dậy, anh ngồi cạnh bên cũng quay người đỡ cô.

Phương Tuyết Linh và Chu Tịnh Nguyệt lo lắng đi đến.

” Thần Thần, cậu sao vậy.”

” Khó chịu ở đâu sao…”

Chưa kịp để Chu Tịnh Nguyệt nói hết câu, Đường Quân Viễn vội vã bế cô lên đi về hướng bãi đỗ xe, nói với đám người Đường Quân Vũ.

“Gọi điện đến bệnh viện giúp tôi, cô ấy sắp sinh rồi.”

Phương Tuyết Linh liền gọi điện đến bệnh viện, Đường Quân Vũ đi theo sau lái xe đưa hai người đi.

Mất ba mươi phút, chiếc xe cũng đến bệnh viện. Anh xuống xe rồi bế cô đi vào trong, các bác sĩ cũng chạy theo sau.

Đường Quân Vũ đi làm thủ tục cho cô, rồi trở lại phòng sinh.

Lâm Tường cũng ở lại nhà anh, Hàn Thuy cũng đưa hai mẹ con Chu Tịnh Nguyệt trở về. Phương Tuyết Linh không đi cùng, phải trông tiểu Phong.

Tiểu Vĩ nghe mẹ phải đi sinh em gái, cậu đã không ngủ được. Liên tục điện thoại cho anh, nhưng anh không thể bắt máy liền gọi cho Đường Quân Vũ.

Trong phòng sinh.

” Vợ à, em bình tĩnh. Hít thở sâu, đừng gấp quá.”

Cô nắm chặt tay anh, trên trán lấm tấm mổ hôi.

Liều Ninh nhìn hai người, chỉ lắc đầu rồi nói.

” Hít thở sâu vào, rồi từ từ thở ra. Bác sĩ Lương cố gắng, đừng nhịn cứ la lên, như vậy sẽ sinh hơn gắng một chút

ทนัล.”

Đường Quân Viễn nắm chặt tay cô, tay còn lại lau mồ hôi cho cô.

Sau gần một tiếng, trong phòng vang lên tiếng khóc. Đường Quân Vũ ở ngoài nghe thấy tiếng liền đứng dậy, đến trước cửa đứng đợi.

Qua hơn ba mươi phút cô được đưa về phòng.

Sáng hôm sau, bà nội Đường và mọi người mới hay tin cô đã sinh thì vội vàng đến bệnh viện.

Vì là mồng một nên bệnh viện không có mấy người, cô cũng nằm ở phòng riêng nên càng yên tĩnh.

Tiểu Vĩ khi đến nơi, không hề rời mắt khỏi em gái nhỏ. Lúc thì sờ má, lúc lại nắm tay không hề buông ra, ánh mắt sáng rực.

“Em gái thật dễ thương.”

Cậu bé nói rồi quay sang nhìn cô.

“Mẹ em gái rất xinh đẹp, rất giống mẹ.”

Y Thần yêu thương nhìn con trai, nói.

” Con cũng rất đẹp, giống ba của con.”

Một nhà bốn người chung một chỗ, tựa như bức tranh được vẽ nên.

Thấp thoáng Tiểu Viên cũng đã ba tuổi, ngày ngày hai anh em cùng nhau chơi đùa.

Y Thần cũng không đến bệnh viện nữa, cô chỉ ở nhà. Thời gian cả tiểu Vĩ và tiểu Viên đi học cô sẽ đến công ty.

Đường Thị.

” Chào phu nhân.”

Những nhân viên thấy cô thì cúi đầu chào, cô cũng gật đầu rồi đi thẳng vào thang máy.

” Cốc cốc.”

” Vào đi.”

Tiếng cửa được mở ra, Đường Quân Viễn chăm chú xem tài liệu không ngẩng đầu lên. Nghe tiếng mở cửa, nhưng lại không thấy người bước vào, lúc này anh mới ngẩng đầu lên vừa nhìn thấy cô, anh liền đặt tập tài liệu xuống rồi đi về phía cô.

” Sao em lại đến đây, không ở nhà nghỉ ngơi.”

Cô lắc đầu, cười.

Anh rót một ly trà nóng, rồi đưa cho cô.

” Bên ngoài trời lạnh, em lại ăn mặc phong phanh như vậy.”

“Em không lạnh, suốt quãng đường đến đây em đều ngồi trong xe mà. Với lại ở nhà hoài như sẽ chán, chi bằng đến đây có phải hơn không.”

Đường Quân Viễn bất lực nhìn cô.

” Vậy em ngồi chơi, anh đi xử lý đống tài liệu kia rồi chúng ta cùng đi đón con.”

” Ừm.”

Anh trở lại bàn làm việc, Y Thần để ý một vài cuốn tạp chí cô liền lấy một cuốn rồi xem.

Đường Quân Viễn lâu lâu lại ngước nhìn cô.

Xong khi xong việc, anh ngẩng đầu thì thấy cô nằm ngủ trên ghế sofa. Anh tiến đến, lấy áo khoác choàng qua người cô nhẹ nhàng bế cô lên đi ra ngoài.

Trương Hạo vừa đúng lúc ở ngoài định đi vào, thì thấy anh ra. Chưa để cậu ta kịp nói gì, anh lên tiếng.

” Đi, cậu lái xe đến trường đón tiều Vĩ và tiểu Viên. Cô ấy đang ngủ, đừng làm ồn.”

Nói rồi đi trước, Trương Hạo cũng vội vàng đi sau.

Vì muốn bù đắp cho cô một buổi trăng mật anh đã sắp xếp tất cả, tiểu Vĩ và tiểu Viên được ông bà nội trông.

Cô và anh ngồi trên máy bay riêng, anh đan tay cô vào tay mình.

Mất hơn năm tiếng anh và cô cũng đến nơi, chiếc xe từ từ chạy vào một ngôi biệt thự độc lập nằm cạnh biển.

Ngôi biệt thự rất sang trọng, được thiết kể theo kiến trúc phương Tây. Tông chủ đạo là màu trắng, hai bên đường đi vào được trồng rất nhiều loại hoa.

Y Thần quay qua nhìn anh.

” Đây là, anh chuẩn bị từ lúc nào.”

Anh yêu chiều nhìn cô.

” Cũng không lâu lắm, vừa hay để đưa em đến đây.”

Cô nhìn ngôi nhà, rồi hai người đi vào bên trong.

Ở trong còn tráng lệ hơn, cả phòng khách được bày trí theo sở thích của cô. Trên tủ, cả trên tường đều có ảnh của cô và anh, nhưng nhiều hơn vậy là những bức ảnh này là trước khi cô bỏ anh.

Anh vẫn giữ lại và luôn trân trọng nó.

” Đi chúng ta lên phòng, anh đã cho người làm bữa tối rồi.”

Sau khi mở cửa phòng ngủ ra, thứ đập vào mắt cô đầu tiên chính là tấm ảnh cưới của anh và cô, được anh đặt một bên trong phòng ngủ.

Sau khi xong xuôi, anh đưa cô ra ngoài vườn. Dọc đường đi đều là hoa, còn có cả những ánh đèn được gắn dưới cây.

Đến nơi cô thấy trước mắt là một chiếc bàn, có một bình hoa và nến. Những món ăn cũng được chuẩn bị, đều là món mà cô thích.

” Đi thôi.”

Y Thần gật đầu.

Anh rót ra hai ly rượu, rồi đưa cho cô một ly, anh một ly.

” Chúc bà xã trăng mật vui vẻ.”

Cô cũng cạn ly.

” Chúc ông xã trăng mật vui vẻ.”

” Chúng ta cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, mong sau này em sẽ yêu anh nhiều hơn thế này.”

” Mãi mãi gắn kết.”

Ánh trăng cũng chiếu sáng vào hai người, như muốn chúc phúc cho hạnh phúc của anh và cô.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.