Thẩm Mặc nói, đời này không bao giờ muốn gặp Quý Lê nữa. Thẩm Mặc nói, hắn yêu Lê Tử Hà.
Nhưng Lê Tử Hà lại là Quý Lê.
Lê Tử Hà từ từ mở mắt ra, bông tuyết phất phơ, tầm mắt mơ hồ, hốc mắt nóng rực. Thậm chí màn tuyết mênh mang cũng thấm đẫm sương mù. Hít sâu một
hơi, nàng chìa tay ra, bông tuyết rơi vào đầu ngón tay lập tức tan chảy, quanh co một hồi rơi xuống. Cuộc đời của tuyết chỉ có vậy thôi sao?
Ngắn ngủi như vậy.
Thế còn đời người?
Vì sao lại dài tới mức không thấy điểm tận cùng.
“Thẩm Mặc… người nói… cuộc đời này sẽ dài đến đâu…” Lê Tử Hà chớp chớp
mắt, đột nhiên sinh lòng ngờ vực. Nàng sống lại là để trả thù hay trả
nợ?
Thẩm Mặc cúi đầu nhìn nàng, hôn giọt nước tinh khiết trên
lông mày của nàng. Hắn vẫn mang vẻ hờ hững, nhưng Lê Tử Hà lại thấy sự
kiên định trong mắt hắn, giọng nói ấm áp tinh khiết như hoa nở: “Có ta ở đây, nàng sẽ không chết. Cuộc đời của nàng chỉ có thể dài hơn ta…”
Lê Tử Hà nhắm mắt, vùi sâu vào lòng Thẩm Mặc, nỗi chua xót dâng trào. Tâm
tư tinh tế như Thẩm Mặc cũng không thể hiểu được ý tứ trong câu hỏi của
nàng…
Nàng chỉ muốn đoạn tuyệt niềm thương, cắt đứt mối hận,
mong sao kiếp này mau kết thúc. Như vậy mới có thể vô tư trong sáng đứng trước mắt Thẩm Mặc nói cười ríu rít.
“Thẩm Mặc, chúng ta đi đâu
vậy?” Hơi ấm từ lòng bàn tay Thẩm Mặc dần dần truyền khắp toàn thân. Lê
Tử Hà tỉnh táo hơn, tầm mắt cũng không mơ hồ nữa, nhận ra con đường mà
Thẩm Mặc đi không dẫn đến Thái y viện.
“Vân Tấn Ngôn đã phát hiện ra thân phận của ta, người nằm vùng trong Ngự lâm quân cũng bị hắn diệt trừ. Sáng nay ta nóng lòng tìm nàng… suýt nữa còn giết hắn… Mưu đồ
hành thích Hoàng thượng không phải là chuyện chơi, chắc chắn sẽ có người tới bắt giữ, nói không chừng khu rừng này đã bị bao vây rồi.”
“Hắn định giết Tử Hà để muốn dụ người ra mặt sao?” Lê Tử Hà vội hỏi.
Thẩm Mặc gật đầu, cười khẽ: “Hắn nghi ngờ thân phận của ta từ lâu rồi, nhưng ta vẫn không chịu thừa nhận, hắn cũng không tìm được sơ hở. Ta nên nghĩ đến nàng sớm hơn mới phải, nàng sẽ không phải chịu khổ như vậy.”
Nói đến đoạn sau, chân mày Thẩm Mặc hơi nhíu, sức lực trên tay tăng thêm.
Lê Tử Hà chỉ cảm thấy toàn thân như được rót vào một luồng sức mạnh vô
cùng dễ chịu, tuyết giăng đầy trời lại như ánh mặt trời ngày xuân, ấm áp vô cùng. Mùi thuốc quẩn quanh chóp mũi càng khiến nàng cảm thấy an tâm. Khẽ thở dài, Vân Tấn Ngôn nhiều lần nhắc tới quan hệ của nàng và Thẩm
Mặc, quả nhiên có mưu đồ, biết Thẩm Mặc coi trọng đồ đệ này, nếu nàng
mất tích, chắc chắn sẽ dốc sức tìm kiếm.
Thương tổn người trong lòng kẻ khác để đạt được mục đích của mình đúng là tác phong của Vân Tấn Ngôn.
“Vậy bây giờ người định mang Tử Hà đi đâu?” Vừa nãy Thẩm Mặc nói sẽ đưa nàng về nhà…
Ngay cả Phùng gia gia cũng mất rồi, nhà ở đâu đây?
“Xuất cung.”
“Không!” Lời phản đối vuột khỏi đầu môi mà không cần suy nghĩ. Sao có thể xuất
cung được? Nhất Nhất vẫn còn ở đây, Diêu nhi vẫn còn ở đây, thù còn
chưa…
Lê Tử Hà nhìn thẳng vào mắt Thẩm Mặc, ánh mắt vốn kiên
định đột nhiên yếu thế. Cách nói của Thẩm Mặc rất có lý, e rằng thế lực
của Bình Tây vương là điều khiến Vân Tấn Ngôn lo lắng nhất. Nếu hắn đã
muốn nhằm vào Thẩm Mặc, dù không ra tay chính diện thì sẽ ra tay với
mình. Hoàng cung này không nên ở lâu, có điều…
“Vân Tấn Ngôn
vẫn chưa đánh giá được thực lực của Bình Tây vương có phải không?” Mạch
suy nghĩ của Lê Tử Hà đã linh hoạt hơn nhiều, lời nói ra cũng có hơi sức hơn.
Thẩm Mặc gật đầu: “Hắn phái quân tới Tây Nam, ngoài mặt
công bố đóng ở biên cương, thật ra muốn xem chừng thúc phụ, e sợ binh
lực của thúc phục quá mạnh, sẽ tạo thành uy hiếp cho hắn. Tính tình của
thúc phụ… Vân Tấn Ngôn muốn biết, thúc phụ lại càng muốn giấu, cho tới bây giờ, Vân Tấn Ngôn vẫn chưa thể tìm hiểu được thực hư, lại càng
kiêng kỵ.”
“A…” Lê Tử Hà khẽ mỉm cười, ngẩng mặt nói: “Vậy thì
không cần phải lo lắng, chúng ta cứ xuống núi trở về Thái y viện đi,
không có việc gì đâu.”
“Nói vậy là sao?”
“Vân Tấn Ngôn
này, nếu vẫn chưa hoàn toàn nắm chắc mọi chuyện thì sẽ không ra tay. Hắn lại kiêng kỵ Bình Tây vương, nên không dám tùy ý động vào người. Cố gia vừa mới bị tiêu diệt, lòng quân không yên. Hắn đả thương người, nếu như bây giờ Bình Tây vương làm phản, sẽ vô cùng loạn lạc, hắn không thể
khống chế chiến cuộc. Trái lại, nếu hắn giữngười ở trong cung, còn có
thể khiến Bình Tây vương dè chừng, chỉ có lợi cho hắn…” Lê Tử Hà nhìn
tuyết trên chạc cây, khẽ khàng nói suy nghĩ trong lòng.
Thẩm Mặc cúi đầu cười một tiếng, muốn lừa Lê Tử Hà xuất cung quả không dễ dàng…
“Thôi, vậy chúng ta trở về Thái y viện.” Thẩm Mặc ôm Lê Tử Hà chuyển hướng,
cười nói: “Lời của nàng cũng làm cho ta nghĩ đến, không bằng chúng ta
làm phản luôn đi, thế nào?”
Nụ cười nhẹ tênh, len lỏi vào lòng
nàng như nước chảy, lời nói cực kỳ ngẫu hứng lại khiến lòng Lê Tử Hà
chùng xuống. Tạo phản, lời như vậy mà Thẩm Mặc có thể nói thản nhiên như bảo nàng uống nước ăn cơm vậy.
“Vì sao người phải làm phản chứ?” Lê Tử Hà khẽ hỏi, giọng nói hơi run rẩy: “Kẻ có lỗi với người là Quý gia mà.”
Thẩm Mặc không nói gì, bước chân hơi chậm lại, một lúc sau mới nói: “Chẳng
ai có lỗi với ta cả, nếu nàng muốn phản, ta sẽ phản. Nếu hắn ép ta phản, ta ắt phải phản!”
Lê Tử Hà ngẩng đầu lên, thấy tròng mắt đen của Thẩm Mặc mông lung nhìn về phía trước, phảng phất ánh sáng. Lê Tử Hà
bỗng nhận ra, sau vẻ dịu dàng của Thẩm Mặc là sự lạnh lùng kiên quyết mà nàng chưa bao giờ phát hiện ra. Có phải chỉ cần không chạm đến ranh
giới của hắn, hắn sẽ mãi mãi mang dáng vẻ ôn hòa như ngọc. Nhưng khi
chạm đến, lại hoàn toàn trái ngược mà nàng không thể nào tưởng tượng ra
nổi…
“Chuyện Quý Nhất… Người còn giúp Tử Hà không?” Lê Tử Hà
chần chừ lên tiếng. Nếu Thẩm Mặc hận Quý gia, về sau nàng sẽ thừa nhận
thân phận mặc hắn xử trí. Nếu không hận, nàng cũng sẽ nghĩ hết cách để
đền bù.
Có nợ phải trả.
Nhưng trước tiên phải cứu Nhất Nhất ra đã, còn món nợ này, nàng sẽ trả sau.
“Không phải hôm nay ta mới biết thân phận là người Quý gia của nàng.” Thẩm Mặc dừng bước, nhìn Lê Tử Hà với vẻ oán trách: “Trong mắt nàng, ta hẹp hòi
đến vậy sau?”
Lê Tử Hà tránh khỏi ánh mắt của ánh, rũ mắt cười
khẽ, che giấu tâm trạng. Người Quý gia thì không sao, thế Quý Lê thì
sao, hắn có thể cho qua không…
“Thẩm Mặc, thả ta xuống.” Lê Tử Hà giãy giụa, ngẩng đầu cười với Thẩm Mặc.
“Không sợ lạnh sao?” Ngồi trong tuyết cả đêm, tuy đã dùng nội lực xua tan hàn
khí cho nàng, nhưng đôi chân ấy còn có thể đi được sao…
Lê Tử
Hà lắc đầu, nụ cười rạng rỡ chưa từng có, trượt khỏi cánh tay Thẩm Mặc.
Đứng trong đống tuyết, hai chân nàng hơi bủn rủn, níu lấy tay phải của
hắn, ngửa mặt lên cười nói: “Đi thôi.”
Thẩm Mặc khó hiểu, nhưng vẫn mặc nàng, kéo tay nàng bước đi chậm rãi.
Thỉnh thoảng quay đầu lại, thấy nàng chăm chăm cúi đầu, giẫm lên dấu chân của mình, đi theo mình từng bước một. Thi thoảng thân thể lảo đảo, lúc này
liền vươn tay kia ra, hai tay cùng níu lấy hắn, khóe miệng chậm rãi nở
nụ cười tươi rói hồi lâu không tiêu tan.
“Thẩm Mặc, sau này, Tử
Hà đi theo bước chân của người thế này mãi, có được không?” Lê Tử Hà
ngẩng đầu, vừa lúc đụng vào mắt Thẩm Mặc, gạt bỏ tất cả tạp niệm cười
với hắn. Về sau, những ngày như vậy có lẽ không còn nhiều…
Khoảnh khắc đó, Thẩm Mặc thấy tuyết rơi khắp trời như lông ngỗng, nhưng lại cảm thấy mùa xuân tới rồi.
Ngày đó, Thẩm Mặc và Lê Tử Hà xuống núi, trong cung quả nhiên không có động
tĩnh gì kỳ lạ. Vừa trở về Thái y viện, đã có thánh chỉ, nói rằng Thẩm
Mặc có công hộ giá, phần thưởng là được nghỉ trong cung dưỡng thương nửa tháng. Thái y viện đồn đại ríu rít, lúc ấy Thẩm Mặc giết thích khách
mặc đồ đen hành thích hoàng thượng hiên ngang mạnh mẽ thế nào, nhưng lại lặng lẽ bình thản rời đi. Tất cả mọi người không ngờ ngoài y thuật ra,
Thẩm Mặc còn biết võ. Ánh mắt mọi người nhìn hắn đều như đang ngưỡng mộ
thần thánh, vừa kính vừa sợ.
Lê Tử Hà ngồi trong tuyết một đêm,
mặc dù Thẩm Mặc đã dùng nội lực xua khí hàn cho nàng, nhưng trở lại Thái y viện vẫn ngã bệnh. Thẩm Mặc dứt khoát chuyển đồ của nàng về phòng
mình, trông nom ngày đêm không rời.
“Thẩm Mặc, ngày mai ta khỏi, có thể ra ngoài rồi.” Lê Tử Hà dựa lên vai hắn, khẽ nói.
Mấy ngày nay nàng sốt ruột muốn đi thăm Nhất Nhất, gặp Diêu nhi, nhưng ốm
đau đến mức không đi nổi. Hôm nay uống nốt thang thuốc cuối. Thuốc hoàn
nàng chuẩn bị cho Nhất Nhất tuy nói trân quý, nhưng không thể chữa hết
mọi bệnh. Bệnh của Nhất Nhất phải hốt thuốc đúng bệnh. Mà Diêu nhi, từ
ngày cấm túc đến nay vẫn chưa nghe ngóng thêm tin tức gì, đều là lời đồn về Tô Bạch được sủng ái, ngày qua ngày lại được sủng ái thêm, nhưng
không được sủng ái như mình tưởng tượng. Những tú nữ cùng đợt với nàng
đã được thị tẩm thụ phong cũng được sủng ái, nhưng thời gian Vân Tấn
Ngôn đến Lê Bạch điện của nàng ta lại khá nhiều.
Thẩm Mặc rời mắt khỏi trang sách, xoa đầu Lê Tử Hà, dịu dàng nói: “Ừ, nếu nàng muốn ra ngoài, vậy ngày mai đi được rồi.”
“Thẩm Mặc, gần đây… người không đi chẩn mạch cho Tô Bạch ư?” Vừa nghĩ đến
Tô Bạch, Lê Tử Hà liền nghĩ đến chuyện Vân Tấn Ngôn ra lệnh cho Thẩm Mặc chẩn mạch cho Tô Bạch. Đến giờ nghĩ lại, có lẽ bởi vì Tô Bạch rất giống Quý Lê, nên sắp xếp như thế để kích thích Thẩm Mặc ư?
Thẩm Mặc lắc đầu, khinh thường nói: “Đã bảo ta bị thương cần điều dưỡng, nhàn hạ nửa tháng, còn đi làm gì?”
“Người…” Lê Tử Hà rũ mắt, đặt sách trong tay xuống, chậm rãi nói: “Người đã gặp
Quý Lê, vì sao lần trước còn hỏi ta Tô Bạch có giống nàng không…”
Thẩm Mặc ngừng lại, liếc nhìn Lê Tử Hà, thấy nàng nhíu mày, vuốt ve chân mày nàng, khẽ cười nói: “Không nhớ rõ… Ta đã quên dáng vẻ của nàng ta
rồi.”
Lê Tử Hà chợt cảm thấy không biết nên khóc hay nên cười,
Thẩm Mặc nói như vậy để an ủi nàng sao? Thấy nàng hỏi đến nữ tử hắn từng thích, sợ nàng khó chịu nên nói không nhớ rõ? Nhưng nàng chính là nữ tử kia…
“Năm…” Lê Tử Hà mở lời muốn hỏi hắn: Năm đó lúc Khúc ca ca ám sát Bình Tây vương, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì…
Khúc ca ca ám sát Bình Tây vương, sau đó vì giữ đạo hiếu nên Thẩm Mặc từ
hôn. Nhìn lại, phản ứng đầu tiên của Lê Tử Hà chính là Khúc ca ca đã đi
ám sát vì mình không muốn gả cho Thẩm Mặc. Nhưng suy xét cẩn thận, Khúc
ca ca không phải là người lỗ mãng như vậy, nếu có phải giết người thì
giết Thẩm Mặc luôn cho nhanh, có phải dễ dàng hơn không? Giết Bình Tây
vương, nếu Thẩm Mặc là người cố chấp, không chịu từ hôn, thì họ cũng
không còn lời nào để nói…
Huống chi, võ công của Khúc ca ca
cũng không quá tốt, ít ra cũng kém hơn Thẩm Mặc, bên cạnh Bình Tây vương không thể không có kẻ mạnh. Như vậy, làm sao có thể thuận lợi giết Bình Tây vương được?
Cho nên năm đó thậm chí nàng không hề nghĩ đến
cái chết của Bình Tây vương có liên quan đến Khúc ca ca. Nàng vẫn cho
rằng Khúc ca ca hứa sẽ giúp nàng chỉ để dỗ nàng vui vẻ mà thôi…
Nhưng câu hỏi đến khóe miệng lại bị Lê Tử Hà nuốt xuống. Trước kia nàng chưa
bao giờ giấu diếm mức độ hiểu biết của mình về Quý phủ, không quan tâm
đến chuyện Thẩm Mặc sẽ nghi ngờ thân phận của nàng. Nhưng hôm nay, nàng
bỗng sợ hãi, nếu Thẩm Mặc hỏi nàng sao lại biết nhiều như vậy, nàng nên
trả lời thế nào?
“Thuốc được chưa?” Lê Tử Hà thay đổi chủ đề. Bây giờ phải khỏi bệnh rồi tìm cơ hội đến Đào Yểu điện. Năm đó chắc Khúc ca ca sợ mình lo lắng nên mới giấu giếm, nhưng chưa chắc huynh ấy đã giấu
Diêu nhi…
Nếu Khúc ca ca không giết Bình Tây vương, giữa nàng
và Thẩm Mặc sẽ bớt đi mối hận gia đình này. Liệu có thể… ít nhất cũng
có thể giữ trạng thái như ngày hôm nay không…
“Nào.” Thẩm Mặc cầm lấy bát thuốc, đưa đến khóe miệng Lê Tử Hà.
Lê Tử Hà uống một hơi, rồi lấy thứ gì đó từ tay áo, nhét vào miệng.
Thẩm Mặc cười dịu dàng: “Kẹo ư?”
Lê Tử Hà gật đầu: “Nhất Nhất cho.”
“Nhất Nhất?”
“Quý Nhất.”
Thẩm Mặc chậm rãi gật đầu, cười nói: “Thì ra nàng cũng ăn kẹo.” Trước kia
nàng uống thuốc đều hết trong một hơi mà không hề nhíu mày.
Lê Tử Hà cười khẽ không nói gì, khẽ tựa đầu lên vai Thẩm Mặc, hít hà mùi
thuốc phảng phất nơi chóp mũi. Nếu đã đắng rồi, thì dù đắng nữa cũng
không sao cả, nhưng đã thưởng thức vị ngọt, ai còn muốn nếm vị đắng chát thấu xương nữa?
Cửa sổ chợt ập tới cơn gió lạnh, Lê Tử Hà rùng
mình, nhìn thấy một nam tử mặc đồ Ngự Lâm quân quỳ trước Thẩm Mặc, chắp
tay nói: “Công tử.”
Lê Tử Hà thấy rõ hắn nhìn mình với vẻ quái
dị, rụt đầu lại, định cách xa Thẩm Mặc một chút thì bị hắn giữ lại, tựa
vào lòng hắn, nghe rõ tiếng nói trầm thấp truyền đến từ lồng ngực hắn
đến màng nhĩ mình: “Thế nào rồi?”
“Trong Ngự lâm quân chỉ còn ba mươi sáu huynh đệ của Ám Bộ. Ba ngày sau vương gia sẽ tới Vân Đô. Đây là đồ công tử muốn.”
Ba câu đơn giản dứt khoát, nam tử lấy một bọc vải đen từ tay áo, đặt lên bàn, rồi lại quỳ xuống.
Thẩm Mặc cầm lấy, trầm giọng nói: “Lui đi.”
Nam tử chắp tay hơi thi lễ, lùi lại rồi biến mất không còn dấu vết.
Lê Tử Hà chớp chớp mắt, không hiểu hỏi: “Điều mà hắn vừa nói lúc nãy có ý
là người trong Ngự lâm quân vẫn chưa bị loại bỏ hết sao?”
“Ừ.” Thẩm Mặc gật đầu, nếu bị Vân Tấn Ngôn bắt hết thì quá dễ dàng rồi.
“Thứ kia?” Lê Tử Hà nhìn cái bọc màu đen.
Thẩm Mặc cười khẽ, từ từ mở cái bọc màu đen kia ra. Là một nhánh cỏ, bốn
chiếc lá tỏa ra như chiếc quạt, ở giữa là màu xanh lam quỷ dị, dọc ra
ngoài thì lại dần dần biến thành màu xanh biếc.
Lê Tử Hà nhận lấy, là lam nhan thảo.
Hôm sau, đang lúc Lê Tử Hà đang nghĩ xem phải tìm lý do gì để đến Lê Bạch
điện thì Tô Bạch đã sai người tới cho truyền. Lê Tử Hà cầm lam nhan
thảo, không hề do dự đi theo cung nữ. Cỏ đã được hái từ nửa tháng trước, nửa tháng sau sẽ héo.
Lê Bạch điện vẫn xa hoa như vậy, nhìn lướt qua đã biết là đồ của Hoàng thượng. Nghiên Vụ điện trước kia thì vắng
lạnh, còn Đào Yểu điện ồn ào náo nhiệt, Lê Bạch điện bây giờ lại vui vẻ
hân hoan.
Tô Bạch chớp mắt, chốc chốc hỏi cung nữ cái này, lát
lát lại hỏi thái giám cái kia, khiến họ cười khanh khách trả lời thành
thật. Thấy Lê Tử Hà tới, càng cười vui vẻ: “Lê ngự y khỏi bệnh chưa?”
Lê Tử Hà vội quỳ xuống hành lễ, xong rồi đáp: “Phiền nương nương phải lo lắng. Thần khỏi được mấy hôm rồi.”
“Vậy thì tốt.” Tô Bạch cười thản nhiên, để lộ lúm đồng tiền nơi má trái. Vết thương Diêu phi gây ra đã biến mất hoàn toàn.
“Thải nhi đi lấy bánh ngọt, Yến nhi chuẩn bị chút trà đi. Hai người các ngươi giúp ta đến Ngự thiện phòng nhắc nhở đồ ăn ngày hôm nay, buổi tối Hoàng thượng định qua…”
Tô Bạch sai người này, bảo người kia, bất
tri bất giác Lê Bạch điện chỉ còn lại Tô Bạch và Lê Tử Hà. Tô Bạch cũng
không định vào bên trong, thoải mái ngồi trên ghế quý phi, dịu dàng cười nói: “Lê ngự y, chuyện giao cho Lê ngự y lần trước…”
“Thần cũng đến vì chuyện này.” Lê Tử Hà chắp tay, ngay sau đó lấy lam nham thảo từ tay áo. Tiến lên vài bước, đặt lên bàn.
Hai mắt của Tô Bạch nhất thời sáng lên, cầm lấy lam nhan thảo, quan sát kỹ
lưỡng rồi ngẩng đầu lên nói: “Cái này… là lam nhan thảo thật sao?”
“Không thể giả được!”
“Xì!” Tô Bạch cầm khăn che miệng cười: “Tất nhiên bổn cung tin Lê ngự y, Ngân Ngân đã từng nói với bổn cung không ít chuyện về Lê ngự y. Ví dụ như
những thảo dược đặc biệt trên núi Vân Liễm tới từ Tây Nam. A, nghe nói
độc dược Tây Nam mà Hoàng thượng từng trúng phải…”
Ánh mắt Lê
Tử Hà trầm xuống. Uy hiếp nàng ư? Thẩm Mặc đã nói với nàng, thảo dược
trên núi Vân Liễm tới từ Tây Nam đã bị phá hết. Uy hiếp này đã quá hạn
rồi!
“Nương nương yên tâm sử dụng là được.” Lê Tử Hà thờ ơ, trầm giọng nói.
“Cái này… dùng thế nào?” Tô Bạch mở to mắt, tò mò nói.
Lê Tử Hà vẫn cúi đầu, khẽ nói: “Nếu nương nương muốn dùng hoa lam nhan để
níu giữ Hoàng thượng, thì hãy tưới máu vào, ba ngày sẽ nở hoa, một đỏ
một trắng. Màu đỏ nương nương dùng, màu trắng Hoàng thượng dùng, có
điều…”
Lê Tử Hà dừng lại, Tô Bạch đang lắng nghe, vội hỏi: “Có điều gì cơ?”
“Có điều… Thuốc này rất độc, nếu nương nương dùng, có thể…” Lê Tử Hà
ngẩng đầu, nhìn vào mắt Tô Bạch, thành khẩn nói: “Không thể sinh con…”
Tô Bạch giật mình, lam nhan thảo trên tay rơi xuống bàn, nhưng dường như sợ rơi vậy bị hỏng nên vội nhặt lên.
Lê Tử Hà chắp tay nói: “Dùng hay không, kính xin nương nương cân nhắc kỹ lưỡng. Thần đã làm hết những gì có thể, xin cáo lui!”
Tô Bạch không thể nói gì, Lê Tử Hà lui ra.
Ngoài điện tuyết bay tan tác, ánh mặt trời nhu hòa chiếu xuống, tuyết đọng
trắng xóa như được rắc ánh sáng bảy màu. Lê Tử Hà quay đầu lại liếc nhìn Lê Bạch điện, cười khẽ.
Lam nhan thảo, dược tính âm độc, nếu
tưới nước mưa bình thường thì một tháng sẽ nở hoa, sắc hoa vàng nhạt;
nếu tưới máu nữ tử, ba ngày sau sẽ nở hoa, một đỏ một trắng, màu đỏ nữ
tử dùng, màu trắng nam tử dùng. Nếu nói sẽ khiến nam tử yêu nữ tử trồng
hoa, thực ra là sau khi uống, nam tử chỉ có thể hợp hoan với nữ tử.
Có điều, nữ tử sẽ bị nhiễm độc tính mà không thể sinh con. Mà nam tử, Lê
Tử Hà vỗ đầu, hình như quên nói với Tô Bạch, cả đời nam tử chỉ có thể
hợp hoan với nữ tử đó, nếu không sẽ đau như có vạn con côn trùng cắn xé
xương tủy.