Cắt Đứt Tơ Tình

Chương 56



Lê Tử Hà thất hồn lạc phách ra khỏi Cần Chính điện, trở về Thái y viện
theo thói quen, trong đầu vẫn quẩn quanh những lời Vân Tấn Ngôn nói với
nàng. Độc thuật của Bình Tây vương phi, y thuật của Thẩm Mặc, thảo dược
trên núi Vân Liễm, thân phận của Thẩm Ngân Ngân… Như vậy, thân phận
của Thẩm Mặc…

Nghĩ đến đây, Lê Tử Hà chỉ cảm thấy mắt mình tối
sầm, lòng như có tảng đá lớn chặn lại, không khỏi bước nhanh hơn, có mấy lời phải hỏi rõ mới được. Nhưng hít sâu một hơi, bình ổn lại tâm trạng, đi một lúc chợt phát hiện ra có điều đó bất thường. Sau lưng nàng chợt
lạnh đi, trong lòng chợt dội lên nỗi sợ không biết từ đâu tới, vội vàng
lấy thuốc hoàn trong tay áo nhét vào miệng.

Đến chỗ hẻo lánh, Lê
Tử Hà dứt khoát dừng bước, quay đầu nhìn lại, chỉ cảm thấy càng tĩnh
lặng, nhưng ngay sau đó trước mặt bỗng tối sầm, chóp mũi xộc mùi thuốc,
nhưng nỗi kinh hoàng được áp chế trong nháy mắt. Cũng may đã có chuẩn bị từ trước, giữa ban ngày ban mặt lại có lại có người lén la lén lút, tất nhiên phải dùng thuốc. Uống thuốc rồi có thể chống đỡ được một chút.
Nhưng ai muốn đối phó với nàng chứ?

Lê Tử Hà muốn hét lên, nhưng
bốn chữ “Giết người diệt khẩu” hiện lên trong đầu khiến nàng nuốt hết
mọi suy nghĩ. Hai mắt nhắm lại, thân thể mềm nhũn, nàng thấy ngoan ngoãn làm bộ như trúng chiêu còn an toàn hơn phản kháng.

Bị người
khiếng xóc nảy lên xuống, thuốc dần dần có tác dụng, mơ hồ có ý thức trở lại. Lê Tử Hà siết chặt bàn tay, để móng tay găm sâu vào lòng bàn tay,
nhắc nhở mình không được ngủ.

“Ở đây đi.”

Giọng nói khàn khàn, sau đó thân thể chợt đau nhói, nàng bị ném xuống đất.

“Ra tay bây giờ à?”

Giọng của một nam tử khác.

“Không, Hoàng thượng ra lệnh xử lý trước mặt Thẩm Mặc.”

Những lời này khiến Lê Tử Hà tỉnh táo ngay lập tức, Vân Tấn Ngôn à…

Lát sau không nghe thấy bất kỳ động tĩnh gì nữa, Lê Tử Hà cố gắng mở mắt,
mơ mơ màng màng, nhánh cây đan xen, dường như có sương mù tràn ngập,
nhưng vẫn nhận ra đây là nơi nàng và Vân Tấn Ngôn chạm mặt vô số lần.
Đây là nơi nàng từng nói nếu có một rừng đào thì tốt biết mấy.

Giờ đây hoa đào đã có, nhưng hắn vẫn muốn giết mình!

Lê Tử Hà mỉm cười, vuốt lồng ngực, không lạnh, không nóng mà chết lặng.

Vực người dậy, băng qua ngọn núi này chính là Thái y viện, Thẩm Mặc… đang đợi nàng…

Cất bước khó khăn, cây đào như có thể di chuyển, đi một lúc vẫn chỉ ở trong khu vực đó, thân thể càng lúc càng yếu đi, sương mù trước mắt càng lúc
càng dày đặc. Mồ hôi lạnh nhỏ giọt, Lê Tử Hà chống tay lên một cây đào,
lòng thầm hiểu, không phải phải vì thuốc mê mà hai người kia yên tâm để
nàng ở đây, mà bởi vì nơi này có bày trận.

Không đi ra rồi, Lê Tử Hà ôm lấy cánh tay, dựa vào cây đào ngồi xuống, vùi đầu vào cánh tay.
Hơi lạnh, ngẩng đầu nhìn bầu trời, sương mù hơi âm u, nếu buổi tối có
tuyết… Đột nhiên nhớ lạ buổi đêm ở ngoài Vân Đô, bị thương vùi mình
trong tuyết như vậy mà nàng còn không chết, hôm nay nàng cũng sẽ
không…

Không ra được thì nàng chờ…

Nàng tin, sẽ có người đến cứu nàng…

Bầu trời quang đãng chưa được một ngày, đến nửa đêm lại nổi bão tuyết. Đến
khi trời sáng, hoàng cung lại bao trùm trong tuyết, tuyết vẫn không
ngừng rơi, bay lả tả, phất phơ giáng trần như lông ngỗng.

Ngụy công công cởi áo choàng cho Vân Tấn Ngôn, phủi bông tuyết còn chưa tan, cung kính đứng hầu ở một bên.

Vân Tấn Ngôn cất bước vào Cần Chính điện, tâm trạng rất tốt, vừa mới ngồi
xuống liền vỗ tay hai phát, trong điện lập tức có nam tử mặc hắc y xuất
hiện rồi quỳ xuống đất. Vân Tấn Ngôn nhướng mày hỏi: “Chuyện thế nào
rồi?”

“Bị nhốt trong trận!” Nam tử trầm giọng đáp: “Thẩm Mặc tìm một đêm.”

“Tìm được những kẻ ẩn mình trong Ngự lâm quân chưa?” Khóe miệng Vân Tấn Ngôn khẽ nhếch, ánh mắt tràn ngập vẻ chắc thắng, tiện tay mở một tấu chương.

“Vâng, phàm là những kẻ có động tĩnh khác thường đêm qua, sáng nay đều bị bắt hết rồi.”

“Lê Tử Hà… Vẫn chưa ra tay sao?” Cái tên này, hắn nhíu mày, nhưng ngay sau đó lại giãn ra, cười khẽ.

“Thẩm Mặc chưa tới, tạm thời không ra tay.”

Vân Tấn Ngôn nhìn lướt qua tấu chương, để sang một bên, nụ cười trên mặt vô cùng khó lường: “Vậy cho hắn một con đường sống.” Thế lực của Thẩm Mặc
không lợi hại như trong tưởng tượng, hơn nữa hình như có biện pháp thú
vị hơn để… đối phó với hắn…

“Tuân chỉ!”

“Bây giờ Thẩm
Mặc ở đâu?” Lúc này Vân Tấn Ngôn mới ngẩng đầu, nhìn lướt qua người áo
đen trước mặt. Cho tới nay hắn tỉ mỉ bồi dưỡng tâm phúc, nằm vùng ở các
nơi hẻo lánh trong hoàng cung, nói đúng hơn là những nơi hẻo lánh trong
triều đình.

Nam tử đang định mở miệng, đột nhiên ánh mắt rét
lạnh, nhìn về phía cửa điện. Vừa quay lại nhìn, cửa đã bị mở tung, sau
đó là tiếng kêu sợ hãi của Ngụy công công: “Thẩm ngự y!”

Thẩm Mặc người đầy băng tuyết, mái tóc dài đã đã đóng đầy băng, lông mày và lông mi đều đọng sương trắng. Trường bào màu xanh đậm như được nhuộm thành
màu đen, sát khí toát ra, đôi mắt lạnh như băng đến mức huyết sắc trong
mắt cũng ngưng tụ lại, động tác không hề chần chừ, lao thẳng về phía Vân Tấn Ngôn.

Người áo đen khi nãy còn quỳ dưới đất kinh hãi, tung
mình đến trước Thẩm Mặc định ngăn cản, bị Thẩm Mặc không chút do dự ra
một chưởng, khiến hắn hộc máu tươi, ôm ngực trơ mắt nhìn Thẩm Mặc như
quỷ sát, trong nháy đã ghìm lấy cổ Vân Tấn Ngôn, áp lên vách tường. Lời
thốt khỏi miệng Thẩm Mặc như được ngâm trong băng tuyết, lạnh đến mức
khiến người ta không khỏi rùng mình, “Nói! Tử Hà ở đâu?”

Sắc mặt Vân Tấn Ngôn hơi trắng nhưng không có vẻ sợ hãi, cười khẽ: “Ngươi muốn làm gì trẫm?”

“Tử Hà ở đâu?” Giọng điệu của Thẩm Mặc vẫn lạnh tanh, không hề nhượng bộ.

“Tạ công tử! Ngươi dám cả gan giết trẫm sao?” Rõ ràng Vân Tấn Ngôn không
thể thở được, nhưng không chịu yếu thế, từng chữ đều như nghiến răng
thốt ra.

“Ha, ta sợ ngươi lúc nào chứ?” Thẩm Mặc siết chặt tay,
nụ cười quỷ dị chưa từng thấy, cứ như rưới mùi máu tanh: “Cho tới bây
giờ chỉ có ta muốn hay không, không có ta dám hay không! Làm tổn thương
người ta yêu, ngươi cho rằng còn được may mắn như lần trước ư?”

Sắc mặt Vân Tấn Ngôn đỏ lên, nội công của Thẩm Mặc rất cao, khiến hắn không thể phản kháng dù chỉ một chút.

Người áo đen vừa gục dưới đất tung một chưởng, tàn nhẫn lao tới. Còn chưa tới gần, Thẩm Mặc đã vung trường tiêu, ám khí trong tay áo bay ra, nơi ám
khi bay qua ám đen. Người áo đen kinh hoàng, gắng sức lắm mới tránh khỏi độc khí. Thẩm Mặc lại ép hỏi: “Một lần cuối cùng, Tử Hà ở đâu?”

Như thể cảm xúc bị đè nén bấy lâu đều phun trào, giọng nói khàn khàn mà trầm thấp.

Vân Tấn Ngôn không cam lòng yếu thế, sắc mặt hết trắng lại đỏ, nhưng không chịu nói một chữ.

Người áo đen thấy tình thế không ổn, vội mở lời: “Rừng đào sau Thái y viện! Nếu không đi e rằng…”

Nói chưa xong, bóng dáng màu xanh đậm đã xẹt qua trước mắt như thể cơn gió. Vân Tấn Ngôn ngã nhào xuống đất, ngoài điện huyên náo, Ngự Lâm quân đã
chạy tới.

Nhưng người tới còn chưa rõ tướng mạo thích khách, chỉ
thấy cửa Cần Chính điện mở ra, dường như có bóng người vụt qua trước
mặt, sau đó là tiếng mắng mỏ giận dữ của Vân Tấn Ngôn: “Cút!”

Sắc mặt Ngụy công công trắng bệch, vào trong thấy thi thể người áo đen, tự đánh mà chết.

Bão tuyết không ngừng, trĩu nặng cành đào, càng lúc càng dày thêm, cứ như
muốn khiến cành đào phải gãy nát mới chịu bỏ qua. Dưới gốc cây đào là
thân thể nhỏ nhắn, co rúc lại, không còn run rẩy. Tuyết rơi từng bông
từng bông, chôn vùi vật sống cuối cùng trong rừng đào này.

Phía
sau Thẩm Mặc là những bông tuyết tung bay cuồn cuộn, nơi đi qua, chỉ có
dấu vết mờ nhạt, tuyết trắng tinh khiết trở thành màu chói mắt nhất. Màu xanh, màu xanh, thứ hắn tâm niệm chỉ có màu xanh đậm kia thôi.

Gió thổi tới, phất qua cành đào, tuyết rơi, vang tiếng lộp bộp.

Ánh mắt Thẩm Mặc sáng ngời, người đã ở ngay trước mắt. Bàn tay run rẩy phủi tuyết đọng, màu xanh dần lộ ra. Tuyết trắng đen xem với mái tóc đen,
lạnh cứng đến mức không hề có sinh khí.

Đôi mắt Thẩm Mặc như muốn nhỏ máu, một tay bắt mạch Lê Tử Hà, một tay đặt ở đại huyệt sau lưng, nín hơi vận khí.

Bông tuyết vẫn rơi xuống, chạm vào thân thể hai người, nhưng lại tiêu tán
không còn dấu vết. Thân thể cứng ngắc của Lê Tử Hà dần dần đọng nước, ấm áp ướt át.

Tuyết tung bay, gió thổi tới, tuyết hóa, người tan.

Lê Tử Hà chợt thở ra một hơi, ngã vào lòng Thẩm Mặ. Thần kinh lạnh băng
đến chết lặng tìm được cảm giác, ấm áp, ướt át, bao quanh lấy mình, mùi
thuốc không màng danh lợi luôn khiến mình an tâm đến thế, không nhịn
được muốn tới gần hơn, dùng hết sức đề kể sát mùi hương này hơn chút.
Nàng hít một hơi, âm thanh như tới từ phương xa: “Thẩm Mặc…”

“Ừ, đừng ngủ nữa, ta… dẫn nàng về nhà…”

“Thẩm Mặc…” Lê Tử Hà lại rúc vào lòng Thẩm Mặc, gương mặt khôi phục tri
giác mang theo nụ cười khổ sở. Khi ý thức bắt đầu dội về, đây là điều
đầu tiên nàng muốn hỏi: “Người từng… là con của Bình Tây vương… Có
phải không?”

“Ừ, phải.” Giọng nói hờ hững, không mang theo tình cảm, nhưng lại như cơn gió ấm áp, vốn có thể làm con người chạm tới ấm áp.

Lê Tử Hà mới hơi mở mắt lại nhắm mắt lại, dường có thứ gì đó lướt qua khóe mắt, nhập vào băng tuyết rồi không tìm thấy tung tích. Vươn tay ôm lấy
hơi ấm duy nhất, Lê Tử Hà cười khẽ, nở nụ cười không rõ ý tứ hàm xúc:
“Thẩm Mặc… Tử Hà… vừa nằm mơ…”

Một giấc mơ vừa ngắn lại vừa dài.

Trong mơ Quý phủ vẫn còn đó, trong mơ là cảnh xuân mơn mở, trong mơ nàng cười như hoa mùa hạ.

Phụ thân trong mơ cầm thánh chỉ màu minh hoàng, mặt đỏ ửng, vừa vào nhà đã
đã hớn hở nói: “Lê nhi, hôm nay hoàng thượng hạ chỉ tứ hôn! Lê nhi thật
có phúc!”

Sắc mặt Quý Lê ửng đỏ, oán hận nói: “Cha, cha nói gì vậy?”

“Gần mười lăm rồi còn chưa xuất giá, con có biết bao nhiêu người chê cười
không? Khà khà, lần này là thế tử của Bình Tây vương đích thân gặp vua
cầu thân, có một không hai, đúng là có một không hai!” Quý Ninh mặt mày
hớn hở, vô cùng vui vẻ, không chú ý đến tiếng ly trà rơi xuống đất giòn
vang: “Thế tử này năm đó được Hoàng thượng vô cùng sủng ái, ngay cả tên
của thế tử…”

“Không lấy chồng!” Quý Lê đứng phắt dậy, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần tràn đầy vẻ kiên quyết.

Quý Ninh cau mày: “Lê nhi không được làm loạn! Cha và Tạ Thiên Thương cũng
được coi là chiến hữu nhiều năm, con trai của ông ta rất tuấn tú, tác
phong nhanh nhẹn, không kém Tam hoàng tử! Tây Nam không biết có bao
nhiêu nữ tử say lòng, tiếc rằng cậu ta tính tình hờ hững…”

“Cha nói hắn là người hờ hững, người hờ hững sao biết yêu?” Quý Lê ngắt lời
Quý Ninh, nũng nịu: “Cha… Cha nỡ để nữ nhi gả xa như vậy sao?”

Quý Ninh né tránh Quý Lê, nói: “Người hờ hững một khi có lòng, chắc chắn sẽ toàn tâm toàn ý với con. Hôm nay cậu ta đích thân xin ý chỉ của Hoàng
thượng, chắc chắn đã có lòng với con từ trước…”

“Không lấy chồng không lấy chồng! Dù thế nào đi nữa, con cũng không lấy chồng!”

“Hoàng thượng đã hạ thánh chỉ, sao có thể làm loạn được?”

“Không lấy chồng!”

“Đi theo Tam hoàng tử, về sau chỉ có chịu khổ thôi…”

“Không lấy chồng!”

Giấc mơ hoàn chỉnh không sứt mẻ bị gió lạnh thổi bay, câu “Không lấy chồng”
âm vang, ba chữ cố chấp mà tràn đầy kiêu ngạo. Lê Tử Hà cảm thấy nhức
đầu, dường như có ai đang dùng vũ khí sắc bén khuấy đảo trong đầu nàng.
Trầm lặng, rúc vào ngực Thẩm Mặc, mùi thuốc quẩn quanh chóp mũi, yên
lòng hơn. Giấc mơ… còn chưa kết thúc…

Quý Lê đau lòng khóc
lóc, Khúc ca ca không biết phải làm sao, cất giọng tinh khôi: “Lê nhi,
muội không muốn lấy chồng thì không lấy! Ca ca giúp muội!”

“Huynh giúp muội thế nào?” Quý Lê đã khóc đến mức sưng đỏ cả mắt, kỳ vọng nhìn Quý Khúc Văn.

“Muội không cần lo.” Quý Khúc Văn cười, vươn tay nhéo mũi Quý Lê: “Hết trận
này ca ca ra ngoài làm chút chuyện, trở lại sẽ đợi uống rượu mừng của
muội và Tấn Ngôn.”

“Thật ư?” Nữ tử xinh đẹp nín khóc mà cười.

“Ca ca lừa muội lúc nào chứ?” Quý Khúc Văn khoanh tay, liếc xéo Quý Lê.

“Lê nhi thích ca ca nhất!”

Tiếng cười như chuông bạc, hoa nở hoa tàn, ngày giao nhau giữa mùa hạ và mùa
thu năm đó, chôn rất nhiều người, cất rất nhiều chuyện.

Lê Tử Hà
hít mũi, vì sao mạch suy nghĩ của mình tỏ tường như vậy? Vì sao, rõ ràng là chuyện đã trải qua rất nhâu rồi, mà vẫn hằn sâu không tiêu tan?
Giọng nói của Vân Tấn Ngôn năm đó vang vọng bên tai vô số lần. Hồi đó
nàng cho là tin vui kinh thiên, hôm nay, đối với nàng mà nói, là tin dữ
động địa.

“Lê nhi, hắn chủ động xin từ hôn, hôn ước bị hủy rồi…”

Hủy rồi, hủy mối tình, hay kết mối thù?

Năm đó khiến nàng vui khiến nàng mừng là nửa câu đầu, hôm nay, khiến nàng đau khiến nàng thương là nửa câu sau.

“Bình Tây vương bị ám sát, thế tử giữ đạo hiếu ba năm, vì vậy hắn chủ động xin chỉ…”

Gió lại thổi, khiến lòng người ẩm thấp lạnh mát, rõ ràng rúc trong lòng
ngực ấm áp, rõ ràng chìm trong mùi thuốc khiến nàng an tâm, rõ ràng ôm
chặt lấy người nàng sợ mất đi, vẫn cảm thấy… một khắc sau… hắn sẽ đi xa…

“Thẩm Mặc, người đã từng nói người có thứ muốn bảo vệ, đó
là gì?” Thân thể Lê Tử Hà dần dần ấm áp trở lại, lời toát ra mềm mại âm
vang trong lòng Thẩm Mặc.

“Người.” Thẩm Mặc vén lại tóc cho Lê Tử Hà, nhìn hơi nước trên người nàng sắp bốc hơi hết, khống chế nội lực:
“Ta từng… muốn bảo vệ… bốn người…”

“Bốn?”

“Ừ. Cha, mẹ, nàng, còn…” Thẩm Mặc chợt cười, trong gió tuyết mang vẻ vô cùng gượng gạo.

“Quý Lê.” Lê Tử Hà tiếp lời, trong lòng khẽ đau, dằn tiếng nghẹn ngào, hỏi: “Người từng gặp nàng sao?”

“Ừ,” Thẩm Mặc ôm nàng vào lòng, đứng dậy: “Cũng giống nàng, từng gặp… rất lâu về trước…”

Lê Tử Hà rũ mắt, lẳng lặng rúc trong lòng Thẩm Mặc, chậm rãi nhắm mắt lại, không tự chủ bắt đầu nhớ lại những ngày còn là Quý Lê. Nam tử, những
nam tử mà nàng quen biết, chỉ có Vân Tấn Ngôn và Khúc ca ca.


Tử Hà lại mở mắt ra, lần đầu tiên quan sát Thẩm Mặc kỹ lưỡng. Đôi mắt
hẹp dài, con ngươi đen bóng, đôi môi mỏng, luôn mỉm cười với mình, chiếc cằm kiên nghị không mất vẻ nhu hòa, dáng vẻ hờ hững lạnh nhạt, lúc nhìn mình lại như trút toàn toàn bộ sực lực. Gương mặt như vậy, tuấn mỹ đến
mức không ai có thể bỏ qua, nhưng hết lần này tới lần khác, nàng lại
không để mắt đến… Không nhớ rõ… Không nhớ rõ đã từng gặp hắn…

“Thẩm Mặc, người thích Quý Lê ư?”

“Đã từng.”

“Tại sao người lại thích nàng?”

“Không biết.”

“Thế còn Tử Hà?”

“Ừ, ta yêu nàng…”

Vội vàng không kịp chuẩn bị, Lê Tử Hà không ngờ Thẩm Mặc lại thẳng thắn như vậy, trái tim run lên, cảm giác chua cay toát ra từ đáy lòng, chậm rãi
lấp đầy từng ngóc ngách trong cơ thể, hóa thành câu hỏi yếu ớt nơi đầu
môi.

“Vậy… Vì sao người lại yêu Tử Hà?”

Gió thổi qua,
tóc của Thẩm Mặc mơn trớn trên mặt Lê Tử Hà, ngưa ngứa. Thẩm Mặc nhìn
phương xa, không nói gì, một hồi lâu sau, giống như trải qua một lúc tự
hỏi, lời thốt ra vẫn là hai chữ đó: “Không biết…”

Lê Tử Hà giương mắt, ngửa mặt nhìn Thẩm Mặc: “Nhưng Tử Hà là người Quý gia.”

“Không sao cả.”

Chóp mũi Lê Tử Hà cay cay, rúc đầu vào sâu trong lòng Thẩm Mặc, lên lên
xuống xuống theo bước chân của hắn. Nàng cất giọng rầu rĩ: “Trước kia,
những gì người nói, có phải mẫu thân người đã dạy người buông bỏ nỗi hận không?”

“Ừ, đúng.”

“Mẫu thân người… Sau khi phụ thân người qua đời, uất ức mà chết, có phải không?”

“Ừ, đúng.”

“Vậy người… có hận Quý Lê không? Vì sao không báo thù?”

Bước chân Thẩm Mặc chậm dần rồi dừng lại, cúi đầu hôn lên mắt Lê Tử Hà, lát
sau ngẩng đầu lên, nhìn màu tuyết mênh mông, cười khẽ: “Hận ư? Báo thù
ư? Không, ta chưa từng nghĩ tới, lúc ấy ta chỉ nghĩ, cả đời này đừng để
ta gặp lại Quý Lê nữa.”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.