Hai kế hoạch được trình bày, và không cái nào có việc thuê một người thay thế giống Gabrielle để thế chỗ nàng. Drew bực mình. Anh thích kế hoạch đó bởi nó giữ nàng khỏi bị tổn thương, Nhưng khi anh tranh luận vấn đề này thì James đã chỉ ra rằng nếu có chuyện gì sai với kế hoạch của họ, khi trở nên cần thiết giáp mặt trực tiếp với Pierre, Gabrielle sẽ trở nên có ích trong việc nhử tên thuyền trưởng cướp biển ra khỏi pháo đài của hắn.
Georgina không có cái may mắn đó. Cô đã đàm phán để không ở lại nhà ở Anh quốc, thay vào đó là một chuyến đi biển an toàn. Họ thậm chí còn chưa bị tóm bởi cơn bão tồi tệ kia, hoàn toàn đã có thể tránh nó. James đã tận hưởng sự hợp tác ngoan ngoãn của cô khi vượt biển, vì ông biết ông sẽ phải vậy, bao gồm cả quyết định cho phép cô đi cùng. Nhưng bây giờ toàn bộ chuyến hành trình còn lại thật nguy hiểm, ông không thể làm ăn được gì nếu cô không an toàn. Cô sẽ ở lại quán trọ ở Anguilla – nơi mà Drew nghĩ Gabrielle phải ở mới phải.
Mặc dù họ sẽ đi không quá một ngày, có lẽ thậm chí còn không lâu đến vậy, vì thế em gái anh sẽ không phải lo lắng lâu về họ. Theo Bixley, thành lũy của Pierre chỉ cách vài giờ.
Hai kế hoạch gần như được thống nhất, chỉ là vấn đề thời gian. Họ có thể cố giải cứu Nathan khỏi cái chết vào buổi đêm, khi mà hầu hết toàn pháo đài đã ngủ, hoặc họ có thể sử dụng tàu của Drew, và sự hiện diện của Gabrielle trên đó, như là một điểm hẹn khi vài người trèo ra sau tường, đột nhập vào ngục giam.
“Không chỉ cha cháu là người cần được giải cứu,” Gabrielle nhắc nhở họ. “Phần còn lại của đoàn thủy thủ ở cùng ông. Ông sẽ không để họ lại đâu.”
Vì Pierre và lũ canh gác chắc chắc nhận ra nhiều người đang cố đột nhập trèo lên vách tường dưới ánh sáng sớm, nên việc đi vào buổi tối thực sự là lựa chọn duy nhất. Họ sẽ rời bến cảng sau bữa tối thân mật và một chút nghỉ ngơi.
Drew đã hy vọng dành thời gian vài giờ đó với Gabrielle, nhưng em gái có kế hoạch khác dành cho anh. Với một cái nhìn hứa hẹn mà anh đã ước gì mình là ai đó khác, cô kéo anh ra ngoài tới nơi họ sẽ không bị làm phiền.
“Em có một vấn đề cần thanh toán với anh đây,” cô bắt đầu.
“Anh đã cho là nhiều hơn một đấy.”
“Anh đang nghĩ mình đang làm cái quái gì vậy? Anh có thèm biết rằng mình đã kéo cô bé vào scandal ở Anh quốc với sự ám chỉ thiếu cẩn trọng của mình về cướp biển trong buổi vũ hội cuối cùng tham dự không?”
“Việc đó không phải cố ý, Georgie. Nhưng đúng, cô ấy đã thông báo sự thật cho anh.”
Georgina nháy mắt. “Vậy là cô bé đã biết về việc này trước khi dời đi?”
“Thực vậy. Khi nghe cô ấy nói về nó, nó đã mang lại cho cô ấy động lực thúc đẩy mạnh để cướp tàu anh – một hòn đá ném chết hai con chim, là cái cách mà cô ấy đã thực hiện.”
“Trả thù?” cô đoán. “Rất tốt, em chả ngạc nhiên tý nào. Có lẽ em sẽ làm những việc y thế trong tình huống tương tự.”
Anh nhăn nhở. “Không, em sẽ không đâu. Cô nàng thực sự biết cách điều khiển tàu, em thì không, nên chuyện này sẽ không bao giờ xảy ra với em…”
“Ôi, ngừng lại đi,” cô cắt ngang. “Anh sẽ không làm em sao nhãng ra khỏi vấn đề chính được đâu.”
“Chả có vấn đề gì cả.”
“Có quỷ mới không phải,” cô phản đối. “Cô bé còn trẻ, trong trắng…”
“Bây giờ thì không còn nữa.”
“Em thấy rồi,” cô nói với một tiếng thở dài, rồi bổ sung thêm, “Không, em không thấy, và đây chính xác là điều em đã lo sợ. Anh biết còn rõ hơn. Cô bé đã ở dưới sự bảo trợ của bọn em. Chúa nhân từ, Drew, anh đã đang nghĩ gì vậy hả?”
“Cô ấy đã dời khỏi sự bảo trợ của em.”
“Và đã chuyển sang của anh, vì thế cô bé vẫn ở dưới sự bảo vệ của gia đình chúng ta, như nó phải thế hay từa tựa như thế. Anh sẽ phải cưới cô bé, anh biết đấy. Khi James tìm hiểu ra, anh ấy sẽ khăng khăng điều này.”
“Rồi hắn sẽ phải chuyển cái khăng khăng của mình sang cô ấy thôi. Anh đã hỏi rồi đó.”
Cô quắc mắt với anh vì đã không đề cập sớm hơn. “Tại sao anh không nói chứ?”
“Bởi vì cô ấy từ chối anh.”
Câu nói làm cô cứng họng. “Cô bé thực sự đã? Em thấy thật khó mà tin được.”
Anh cũng vậy, nhưng anh giải thích bằng cách nói, “Cô ấy nghĩ anh là một Lothario, tên đểu, kẻ chuyên quyến rũ phụ nữ.”
“Anh là một kẻ quyến rũ phụ nữ, Drew.”
Anh cười với cô. “Anh sẽ không như vậy nữa nếu kết hôn, như bây giờ phải không nào? Hay em nghĩ hôn nhân sẽ không có một ảnh hưởng đáng kể nào lên anh?”
“Những gì em nghĩ sẽ không thực sự quan trọng khi mà việc đã đến nước này rồi.” Nhưng sau đó cô hỏi anh một cách sâu sắc, “Anh có yêu cô bé không?”
“Tất nhiên là không,” anh trả lời nhanh chóng. Nhưng anh thừa nhận, “Mặc dù anh không nghĩ mình đã từng thèm khát một phụ nữ nhiều đến vậy.Nhưng anh chắc mình sẽ vượt qua được sớm thôi khi có cô nàng tiếp theo bên cạnh.”
Georgina sụt sịt và chọc một ngón tay vào ngực anh. “Em cho là anh nên suy nghĩ về vấn đề này nhiều hơn chút đấy, anh trai ạ. Chuyện sẽ tốt đẹp hơn nhiều nếu anh chấp nhận hôn nhân khi biết rằng nó không chỉ là một việc đúng đắn nên làm, mà còn là cái anh muốn nữa.”
Cô bắt đầu bước đi khỏi. Anh gọi với theo cô, “Anh đã nói với em rồi, cô ấy từ chối anh!”
“Đó sẽ không phải cái tình huống mà James nghe về. Anh có thể dựa vào nó.”