Cá Vàng Ao Phấn

Chương 15



Đi qua cửa sau của rạp hát, chuẩn bị lấy xe, ánh mắt của Trần Tử Dạ ngắn ngủi dừng lại mấy giây ở chỗ không xa.

Lương Quý Hòa thuận theo nhìn sang, là một chiếc xe đẩy nhỏ bán bánh trôi, không có chỗ ngồi, chỉ có mấy nữ sinh đang xếp hàng.

“Muốn ăn?”

Ánh mắt Trần Tử Dạ sáng lên, thành thật trả lời, “… Tôi chưa ăn bánh trôi lạnh bao giờ.”

Lương Quý Hòa hồi tưởng, “Không thường thấy ở trong Thành Mộ cho lắm.”

Trần Tử Dạ ồ một tiếng, sự chú ý đều ở trên bánh trôi, đi về trước chỉ một cái, “Thật sự là nước đá sao? Tôi thấy còn đang bốc hơi nóng.”

Hai người đi về phía gian hàng.

Lương Quý Hòa cúi đầu nhìn cô một ánh mắt, chân mày giãn ra, “Bánh trôi nấu như bình thường, chỉ bỏ nước dùng là nước đá.”

“Vậy không phải là rất giống đang ăn kem ư…”

“Xấp xỉ thôi.” Lương Quý Hòa chỉ có thể nhớ một chút về hương vị liên quan đến phố cổ, giống như mưa xuân liên tục, không giống mùa đông rét lạnh, biết cô tò mò, cố ý dùng lời nói trêu chọc cô, “Gặp ngày tuyết rơi, còn có thể múc mấy muỗng cho vào làm gia vị.”

“… Có thật không?” Trần Tử Dạ trợn tròn mắt.

Ánh mắt Lương Quý Hòa ngậm ý cười, thần sắc thả lỏng hơn trước đó một chút, đang muốn mở miệng, bị bà cụ đang múc bánh trôi cướp lời trước: “Cậu ấy trêu chọc con đấy, nước canh nguyên chất này của bọn bà là làm từ sữa bò lạnh, không có tuyết.”

Bà cụ ngẩng đầu khách khí cười với bọn họ, chuyển sang Trần Tử Dạ hỏi, “Cậu ấy là bạn trai con à? Đến phố cổ chơi nhỉ.”

Ba chữ này có dấu vết rõ ràng giống như viết chữ trên nền tuyết.

Trần Tử Dạ căng thẳng đến mức nhìn anh một ánh mắt, muốn lập tức mở miệng giải thích, bị Lương Quý Hòa nói “Quét mã thanh toán cho bà” cắt ngang trước.

Một buổi chiều không nói chuyện gì nhiều, giọng nói của anh có một chút trầm khàn, hết sức tự nhiên mà tiếp lời, “Bà có gì gợi ý nào cho khu phố cổ không ạ?”

“Cầu phúc thì có thể đi đến Thanh Tịch Tự, sợ là tuyết rơi nên đường không dễ đi.” Bà cụ mở nắp nồi, hơi nóng phà lên gương mặt bọn họ, hơi nóng bốc lên, “Vì để đón năm mới, lúc này đã treo đèn hoa rồi, thừa dịp ít người, đi là tốt nhất, rất linh nghiệm, rất nhiều người vùng khác cũng đến cúng bái.”

Lương Quý Hòa gật đầu nói cảm ơn, vươn tay nhận lấy bánh trôi lạnh bà cụ đưa sang.

Bánh trôi gạo nếp màu trắng sữa lắc lư ở trong chén nhựa, có một viên bị nấu mà rách da, nhân hạt mè ấm áp chậm rãi chảy xuôi.

Cách túi thực phẩm mà cũng có thể ngửi được mùi sữa thơm ngọt, giống như mặt trăng tiêu điều trên cửa sổ, cỏ dại nở hoa.

Có một chút rung tâm ngoài ý muốn.

Quay lại trong xe, Trần Tử Dạ lo lắng sẽ làm đổ trên xe, nên chưa mở ra.

Lương Quý Hòa nói trước: “Nếm thử một chút.”

“… Ăn ở trên xe có được không?”

“Nếu là Trần Trì Vũ thì chắc chắn không thể.”

Trần Tử Dạ biết anh đang nói đùa, gật đầu, cẩn thận mở hộp nhựa, lúc này mới phát hiện chỉ có một chén.

Vừa rồi sự chú ý đều ở trên ba chữ kia.

“Chỉ có một chén…”

“Tôi không ăn ngọt.”

“Vậy… tôi không khách sáo nữa.”

Ánh mắt của Trần Tử Dạ mong đợi, muỗng nhựa không dễ dùng, luôn bị rơi mất, dứt khoát đưa miệng đến thành chén lùa bánh trôi vào miệng.

Phát ra sự khẳng định như muỗi kêu.

Lương Quý Hòa cười khẽ: “Ngon như vậy ư?”

“Dạ… có lẽ bởi vì là lạnh, cũng không ngọt như tưởng tượng, vừa phải.”

Lương Quý Hòa hất cằm một cái, “Vậy tôi nếm một miếng.”

“… Dạ?” Trần Tử Dạ suýt bị nghẹn, nghe được câu này thì trực tiếp nuốt nửa viên bánh trôi.

Lương Quý Hòa buồn cười vỗ sau lưng cô, nói đùa: “Chậm một chút, một cái bánh trôi cũng không nỡ cho tôi ăn à…”

“Không, không phải vậy, tôi không có ý này.” Trần Tử Dạ nhẹ nhàng khụ một cái, ngón tay khẽ vuốt muỗng nhựa, cúi đầu, âm thanh càng nói càng nhỏ, “… Chỉ có một cái muỗng.”

Lương Quý Hòa sợ cô không nghe thấy, đến gần một bước, “Nếu em để tâm, tôi cũng không dùng.”

Trần Tử Dạ có chút ủy khuất ngẩng đầu lên, ánh mắt vô tội, “Nào có ai ngay mặt nói ngại đâu… ngài dùng là được.”

“Dù sao cũng phải hỏi ý em có đồng ý không.”

Trần Tử Dạ ấp úng, “… Ngài thế này không phải là hỏi ý.”

Tâm trạng Lương Quý Hòa thay đổi rõ rệt, nâng tay lên để bày tỏ đầu hàng, cũng không cầm cái muỗng cô siết chặt trên tay, cười nói, “Bạn nhỏ, thỉnh thoảng cũng cho phép người lớn đùa giỡn một chút được không.”

Tính cách của Trần Tử Dạ cũng không kiểu cách, nghe anh nói xong, cũng cười bỏ qua.

Lương Quý Hòa cho xe chạy, lái về hướng ngược lại của rạp hát.

Trần Tử Dạ cúi đầu ăn hết phần bánh trôi, đóng gói túi nhựa xong mới phát hiện hình như là con đường đi đến hồ Hoàng Tước.

Liên tưởng đến bà cụ nói “Hôm nay Thanh Tịch Tự treo đèn hoa đón năm mới”, quan sát anh một ánh mắt, cũng không mở miệng hỏi nhiều, không tiện làm anh mất hứng, ngoài ra luôn nghe nói trên Thanh Tịch Tự có một khu rừng mai, đúng lúc ngày mai là ngày cô thi vòng hai, mượn cơ hội này để tìm mai để nhớ lại cảnh vật xưa, cũng không tính là chuyện xấu.

Lương Quý Hòa nghĩ giống cô, dừng xe ở đất trống dưới chân núi.

Cột đá cao vút, ngôi chùa ở sườn núi.

Thềm đá dẫn thẳng lên núi, càng cao càng ẩn, dần dần biến mất ở trong rừng mây.

Hai người sóng vai nhau đi, nhưng từ đầu đến cuối Lương Quý Hòa chậm hơn cô nửa bước, có người đúng giờ dọn dẹp tuyết rơi trên thềm đá, nhưng không ít nước đọng đóng băng trên bậc thang, trông gồ ghề và xấu xí, giẫm lên mới biết trơn trượt.

Lương Quý Hòa đứng ở cạnh cô, ở chỗ cô không nhìn thấy thì thi thoảng duỗi thẳng cánh tay che chở cô.

“Hình như hoa mai không nở.” Ngón tay Trần Tử Dạ lướt qua cành khô trơ trụi, “Nếu nở rồi, cả một đường đi đều là hoa mai.”

Một con đường mòn đỏ thẫm giữa núi rừng, mỗi màu đỏ xanh miêu tả ý xuân.

“Không thấy hoa, còn có chùa.”

“Vâng…” Trần Tử Dạ tự nhiên mà nói, “Tôi đã tới bên này mấy lần, nhưng không lên đây.”

Lương Quý Hòa ngẩng đầu nhìn xem còn bao lâu sẽ đến, “Lần đầu tiên cầu nguyện tương đối linh nghiệm.”

“… Có chú trọng này sao?”

“Xem là có đi.”

“Cũng đúng.” Trần Tử Dạ cười cười, tóm lại là ý tốt.

Đến chùa rồi, có một vài hành khách lẻ tẻ xách đèn hoa, toàn bộ không khí đều rất yên lặng.

Có tăng nhân trong sân nhỏ đang phát ba cây nhang Trúc Lập miễn phí, lúc nhấc chân vào Điện Quan Âm, Lương Quý Hòa hỏi cô muốn mua đèn hoa không.

Trần Tử Dạ đang xoắn xuýt nên đi vào bằng chân trái hay chân phải trước, lúc nhỏ cô nghe bà ngoại nói đây là có ý tứ, cô đang chờ những người khác tiến vào trước, thu hồi ánh mắt, “Nếu không thì mua hai ngọn đi, hình như tặng thêm miếng giấy giải xăm.”

“Đi thôi.”

Hoa đăng có nhiều kiểu dáng, bình thường nhất là đèn lồng màu đỏ, lần đầu tiên Trần Tử Dạ nhìn thấy còn có hoa đăng hình hộp treo ngược.

Những con bướm được dán trên sáu mặt hoa đăng màu vàng, tâm đèn được đốt bên trong, tua rua đung đưa trong gió, như bông hoa tình yêu.

Trần Tử Dạ chỉ cái ở trước mắt Lương Quý Hòa, nụ cười trong sáng, “Nhìn xem —— bướm hoa.”

“Từng được hát trong hí văn ư?”

Hai người vừa đi dọc theo bậc thang vừa nói, đi ra sau điện.

Bước chân Trần Tử Dạ nhanh nhẹn, đi ở phía trước nửa bước, ánh mắt còn nhìn chằm chằm bóng bươm bướm trên đất, “Coi là có đi, trong “Trường Sinh Điện” có một tuồng tên là “Cung Oán”, kể về Mai Phi một mình tựa vào đình mai, nhìn thấy bóng của hoa mai ở dưới đất nhúc nhích một chút thì cho rằng là mai vàng chớm nở, xách đèn lồng đi đến xem thì phát hiện chỉ là một cặp bướm bay ở cành cây, trái lại khiến cho bà tức cảnh sinh tình.”

Lúc nói tới đây, đúng lúc đi tới rừng mai bên trong sân.

Trần Tử Dạ thở dài, vươn tay sờ theo đường nét nhánh mai, hơi nước lạnh ngắt giữa núi đọng ở đầu ngón tay của cô.

Giữa núi rừng chạng vạng tối, thật giống như đêm khuya trầm tĩnh, tiếng chuông nằm xa ngôi chùa mới khiến cho người ta thoáng hoàn hồn.

Trần Tử Dạ quay đầu, Lương Quý Hòa xách một ngọn đèn hoa bình thường nhất —— kiểu dáng đèn cung đình màu vàng phấn.

Anh nhàn nhạt cười: “Không phải sau đó Huyền Tông đã tới sao?”

Ban đầu trong kịch không hát những chuyện này.

“Trong ‘Mai Phi Lễ’ mới có thêm vào đoạn này, lúc Mai Phi đang mượn cảnh tự tình, Đường Huyền Tông đuổi tỳ nữ ở một bên đi, lặng lẽ đi tới sau lưng bà.” Trần Tử Dạ xoay người thay Mai Phi hồi tưởng, “Một tay vịn bả vai của bà, một tay che bà…”

Lời còn chưa dứt, một bàn tay ấm áp dán vào lỗ tai của cô.

“Như vậy à?” Sau tai còn có tiếng hít thở.

Vành tai là chỗ mẫn cảm nhất lại mềm mại.

Trần Tử Dạ hoang mang quay đầu, liên tục lùi hai bước.

“Mai Phi có phản ứng giống em ư?” Sắc mặt của Lương Quý Hòa ôn hoà, nhưng giọng nói trầm thấp một chút.

Trần Tử Dạ thuyết phục bản thân đây chỉ là động tác trong đoạn kịch được chọn, ngoài miệng lại không cách nào tiếp tục lưu loát dựa theo vở kịch, “… Có chút lạnh.” Sau đó nhanh như bay chỉ vào bàn tay của anh.

Lương Quý Hòa thành thạo nhướng mày với cô, “Sao lúc em ăn bánh trôi lạnh không lạnh.”

“Vừa rồi tôi đang nghĩ đến phần diễn hí kịch, mất hồn rồi…” Trần Tử Dạ không dám nhìn lung tung, rơi ở trên ngọn đèn cung đình của anh, qua loa nói cảm ơn, “Cũng, cũng coi là diễn tập trước, bình thường đều là tôi tự luyện, ngày mai thi vòng hai nếu là may mắn thông qua… Tôi lại cảm ơn ngài…”

“Tập luyện là vô dụng, tôi thấy chi bằng em cầu xin Bồ Tát đi.”

Lương Quý Hòa nhíu mày, xoay người đi vào Điện Quan Âm trước cô một bước.

Trần Tử Dạ thấy không cần nhìn thẳng vào mắt anh nữa thì nhẹ nhàng thở phào nhẹ nhõm, cùng cùng đi qua đó.

Lúc vào cửa còn không quên nhìn những người khác bước chân nào trước.

Mượn sự lay động của nến đỏ và nhang đang đốt, Lương Quý Hòa đứng ở một bên ngẩng đầu lên nhìn bức tượng Bồ Tát bằng vàng, anh mím môi, đường nét xương quai hàm đầy cương nghị, ánh mắt sáng tỏ, đang lẳng lặng suy nghĩ gì đó, cả người rất nghiêm túc.

“… Ngài muốn tiền xu không? Có thể bỏ vào trong thùng công đức để dùng cho cầu nguyện.”

Đây là Trần Tử Dạ đã đổi với tăng nhân bên kia lúc vào cánh cửa bên trái, có lẽ âm thanh tiền xu rơi xuống đất lúc cầu nguyện có thể truyền tới tai Bồ Tát.

“Không cần.”

Trần Tử Dạ hơi bất ngờ, “Tôi cho rằng người làm ăn đều khá tin những chuyện này.”

Lương Quý Hòa nói, “Tôi lại không cầu xin sự nghiệp.”

Cũng đúng, anh là người sinh ra thì cái gì cũng có như vậy thì có gì để cầu nguyện đâu.

Người bình thường mới cần dựa vào một ý nghĩ rồi lại một ý nghĩ để chịu đựng một ngày rồi lại một ngày.

“Vậy ngài…” Suy nghĩ một chút vẫn không hỏi, nói rồi cũng không linh nghiệm nữa, Trần Tử Dạ rất thành kính chúc anh, “Vậy chúc ngài tâm tưởng sự thành.”

Nói xong lập tức nhắm mắt, chắp hai tay, trong lòng thầm đọc tâm nguyện của mình.

—— Hi vọng năm nay bình an mạnh khỏe, sự nghiệp học hành thuận lợi.

Chờ cô suy nghĩ kỹ một lát, lúc mở mắt ra, Lương Quý Hòa đã cùng cô dùng chung một cái bồ đoàn, anh đang nhắm hai mắt.

“Không phải ngài không cần…”

Lương Quý Hòa chậm rãi mở mắt, xoay đầu nói với cô: “Tôi cầu duyên.”

“… À.”

Trần Tử Dạ quay đầu lại, lại hướng Bồ Tát lạy một lạy, ném hết mấy tiền xu vào thùng công đức, trong lòng cầu nguyện ——

Bồ Tát, Bồ Tát, vẫn là hãy nhìn con trước đi.

Lúc quay lại rạp hát đã sắp chín giờ tối.

Nhìn qua kính trước, hầu như đèn của cả tòa nhà ký túc xá đều sáng, Trần Tử Dạ nghĩ đến hai ngày này tất cả mọi người tập trung cường độ cao để tham dự thi vòng hai, chắc hẳn không có sức lực đi tập luyện thêm nữa, cũng nằm ở trong phòng ký túc xá rồi chơi điện thoại di động từ rất sớm.

Chỉ có chú Dương và Dư Tiều đi từ căn-tin ra, mỗi người bưng một tấm thớt gỗ có sủi cảo mới gói kỹ.

Nhìn thấy có xe lái đến từ thật xa, chú Dương vội vàng đưa trên tay sủi cảo cho Dư Tiều.

Chờ anh ta nhận lấy thì ông ấy lau bàn tay, chuẩn bị đi nghênh đón người đó.

Trần Tử Dạ nhìn thấy cảnh tượng này đối diện mà đến, nhìn Lương Quý Hòa nói, “Cảm ơn ngài, đưa đến chỗ này là được rồi.”

Lương Quý Hòa không có bất cứ đáp lại nào.

Trần Tử Dạ quan sát anh, lại xoay đầu nhìn ra ngàoi cửa, “… Trong ngõ hẻm không dễ quay đầu.”

“Tôi thấy trong sân dễ quay đầu hơn.”

“…”

Chú Dương chạy chậm đến, chủ động khom người chào hỏi: “Ngài Lương.”

Lương Quý Hòa gật đầu, “Làm phiền mở cửa.”

Nhìn thấy Trần Tử Dạ ngồi ghế phụ, vẻ mặt sững lại một lát, rất nhanh sau đó lại cảm thấy bình thường.

Gần đây rạp hát có không ít đài truyền hình chương trình giải trí ghi hình và nhiệm vụ phỏng vấn, có thể là mang theo dặn dò của thầy Phạm mà đi.

Chú Dương vẫn tràn đầy nụ cười như trước kia, nói với Trần Tử Dạ: “Bé Tử Dạ đã về rồi à, tối nay chú và Dư Tiều gói rất nhiều sủi cảo, có nhân tôm rau tề thái con thích ăn nhất, chờ một chút con cũng qua ăn chung nhé!”

Mắt Trần Tử Dạ vẫn nhìn xa xăm, xoay đầu lập tức đồng ý: “Dạ! Cảm ơn chú Dương!”

Chú Dương cười đi mở cửa.

Trần Tử Dạ đang nghĩ nên dừng xe ở đây, lúc mở cửa để xuống xe, nhưng Lương Quý Hòa chậm rãi lăn bánh.

Lái xe vào trong sân, lướt qua Dư Tiều, mắt Lương Quý Hòa nhìn thẳng siết chặt vô lăng.

“Sao ngài đậu ở chỗ này rồi…”

Lương Quý Hòa trực tiếp dừng xe trong gara, lạnh lùng nói, “Không giữa tôi lại ăn tối ư?”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.