“… Cũng đã giờ này rồi.” Trần Tử Dạ chần chờ nhìn thời gian.
Lương Quý Hòa nhìn kính chiếu hậu, đúng lúc nhìn phía của phòng văn thư, “Cũng đã giờ này rồi, tôi còn chưa ăn tối.”
“Ngài hiểu lầm ý của tôi rồi…” Mỗi lần chỉ cần Lương Quý Hòa không cười, rất khó khiến cho người ta nghĩ ra anh đang nghĩ gì. Không giỏi xu nịnh, phương thức tốt nhất chính là so sánh đúng sự thật, Trần Tử Dạ nói, “Tôi là muốn nói cũng đã giờ này rồi, có lẽ phải tủi thân ngài tạm bợ một chút… Ở gần đây chỉ có một vài sạp bán món ăn nhỏ còn mở.”
“Hoành thánh lần trước ư?”
Trần Tử Dạ nghĩ đến xe vừa tắt máy, cười nói: “Lại phải lái về rồi…”
“Vậy ăn ở trong sân.”
Trần Tử Dạ chỉ vào căn-tin, “Chúng tôi có thời gian ăn cơm cố định, không phải cung cấp bữa ăn cả ngày.”
Lương Quý Hòa suy tư chốc lát, “Vào được không?”
“… Vào thì có thể vào ạ.” Trần Tử Dạ trầm ngâm, nhớ đến vừa rồi chú Dương nói sủi cảo thì có chút do dự, “Nhưng tôi không biết làm thức ăn…”
Lương Quý Hòa cởi dây an toàn, sử dụng hành động đáp lại.
Trần Tử Dạ muốn hỏi “Ngài biết ư”, nhưng luôn cảm thấy vừa hỏi thì giống như sẽ mang theo một vài ý tứ chất vấn —— Chẳng lẽ ngài biết sao.
Cảm thấy không ổn, Trần Tử Dạ há miệng, nhưng không lên tiếng.
Theo Lương Quý Hòa xuống xe, đi nhanh mấy bước đuổi theo, con đường đi đến căn-tin chẳng qua chỉ mấy chục bước, Trần Tử Dạ không nhịn được nhiều lần quan sát anh.
Lương Quý Hòa không cần quay đầu nhìn vẻ mặt của cô thì cũng đoán được cô đang suy nghĩ gì, “Đừng nhìn nữa, tôi cũng không biết.”
“…” Trần Tử Dạ tùy ý chỉ sau lưng, “Nếu không thì tôi đi ra ngoài mua hoành thánh, ngài ở trong căn-tin chờ tôi là được.”
“Mặc dù tôi không biết nấu cơm, nhưng nấu sủi cảo đút em ăn no thì vẫn có thể.”
“Ngài biết nấu sủi cảo á…” Giọng nói Trần Tử Dạ hơi cất cao.
Nói xong thì cô bản thân cũng sửng sốt, giống như đây là kỹ năng gì giỏi lắm.
Cô suy nghĩ một chút, có lẽ là bởi vì những lời này xuất phát từ miệng Lương Quý Hòa. Giống như là người bình thường làm được mười phần, đó còn gọi là con cái nhà nghèo sớm quản lý nhà cửa, cho dù người kiêu ngạo chỉ làm được một phần thì cũng gọi là bứt phá vùng an toàn.
“Bất ngờ như vậy ư?”
Trần Tử Dạ vội vàng lắc đầu, “… Chỉ không ngờ ngài biết nấu cơm.”
“Vậy chuyện em không biết còn nhiều đấy.” Lương Quý Hòa nói xong, còn có một hàm nghĩa khác mà nhìn chằm chằm cô mấy giây.
Trần Tử Dạ nhanh chóng dời tầm mắt, giả vờ nhìn căn-tin.
Lương Quý Hòa đi ở phía trước, đi qua căn-tin, đi vào sau bếp. Thay Trần Tử Dạ mở cửa, để cho cô vào trước.
Lúc cánh cửa chậm rãi đóng lại, anh đã cởi áo măng tô rồi tự nhiên giao cho Trần Tử Dạ, tiện tay xắn ống tay áo của bản thân.
Đợi đến khi anh thực sự bật bếp thái rau, Trần Tử Dạ mới phát hiện cái gọi là “không biết làm cơm” của anh có lẽ là so sánh với đầu bếp được xếp hạng sao.
Cầm hai quả trứng gà sống, rót dầu rồi để chảo nóng, lúc đánh trứng, đũa gỗ khuấy tan thứ ở trong chén gốm Quân.
“Có kiêng ăn gì không?”
Trên tay Lương Quý Hòa vừa rửa sạch một cây hành nhỏ, “Em không ăn tôi cũng không xắt nữa.”
“Tôi không kiêng ăn gì cả.” Trần Tử Dạ cảm thấy chuyện khiến cho Lương Quý Hòa tự xuống bếp đã là vô cùng không thích hợp, luôn muốn giúp đỡ anh, nhưng vẫn không nghe dặn dò mà đứng ở một bên, đến gần một chút lại đi ra, “… Ngài ăn không? Theo khẩu vị của ngài là được.”
Lương Quý Hòa ngẩng đầu cười với cô, “Tôi cũng không kiêng ăn gì cả.”
Trứng và hành lá cắt nhỏ khuấy đều, lật mặt cho trứng chín đều duy trì độ mềm rồi cho vào đĩa.
Cùng lúc đó, Lương Quý Hòa lấy hai đùi gà sống bị đông cứng như đá từ trong tủ lạnh ra. Không có thời gian rã đông, Lương Quý Hòa để vào lại, một lần nữa chọn lựa đồ trong tủ lạnh, lấy một hộp cá hố đã cắt sẵn ra, chuẩn bị tùy tiện chiên mấy miếng.
Trần Tử Dạ quả thực không chờ được nữa, trực tiếp vươn tay muốn lấy chén không trong tay anh.
Bị Lương Quý Hòa giơ lên cao hơn đỉnh đầu của cô, “Tay lạnh.”
“… Vậy càng không thể để cho ngài làm.” Trần Tử Dạ vội vàng vươn tay lấy, Lương Quý Hòa xoay lưng lại bỏ chén thủy tinh lạnh ngắt vào bồn nước, nước lạnh xối xuống, trái lại có chút đỡ hơn.
Trần Tử Dạ nhìn khắp xung quanh, không dám lấy tấm vải lau tay trên bàn, luống cuống lấy khăn giấy trong túi quần áo.
“… Cho ngài ạ.”
Lương Quý Hòa nói cảm ơn, nhận lấy lau khô ngón tay.
Nhìn thấy vẻ mặt đầy khẳn trương và lo lắng của cô, Lương Quý Hòa không dễ phát hiện cười một cái, tìm chuyện để cô làm, “Đi lấy điện thoại di động giúp tôi.”
“Dạ!” Trần Tử Dạ nhanh chóng lên tiếng đáp lại, quần áo được cô xếp ngay ngắn trên chiếc ghế sạch sẽ nhất, bàn tay đặt lên rồi lại lập tức rút về, nhìn Lương Quý Hòa bận bịu với sủi cảo trong nồi, “Ngài Lương, tôi phải tìm túi của ngài ạ.”
“Ừm.” Giọng nói của Lương Quý Hòa giống như bọt nước sôi trong nồi, có một chút hài lòng trong đêm đông.
“Cho ngài.”
Trần Tử Dạ lấy ra, định đưa bằng hai tay, Lương Quý Hòa đã vươn tay, không rảnh chú ý đến, “Mở giúp tôi.”
“… Vậy tôi quét gương mặt của ngài.”
Lương Quý Hòa đối diện với cô mấy giây, sau đó xoay người bắt đầu mở nắp nồi, gương mặt của anh không rõ trong hơi nước mờ mịt.
Nhìn thấy màn hình còn khóa, Trần Tử Dạ cảm thấy là vấn đề thao tác của bản thân, đầu lưỡi cà lăm, “Ngại, ngại quá, không thể mở khóa ạ…”
“Nhập thẳng mật mã, 0206.”
Trần Tử Dạ theo bản năng hỏi: “Này là sinh nhật của ngài sao?”
“Ừm.”
“… Vậy rất gần rồi.”
Lương Quý Hòa thờ ơ cười, “Tôi không hay ăn sinh nhật.”
“Như vậy à…”
Trần Tử Dạ cúi đầu nhập mật mã mở khóa màn hình, nghe anh chỉ thị mở WeChat, ánh mắt cũng không nhìn bừa.
Nửa tiếng trước, mười mấy tin nhắn chưa đọc, “Giúp tôi gọi lại cho Trần Trì Vũ.”
“À… Vâng.”
Anh đang múc sủi cảo vào hai cái chén, đưa mắt ra hiệu cho cô gọi ngay bây giờ.
Sau khi nhấn phím gọi lại, Trần Tử Dạ chần chờ một chút, sau đó nhẹ nhàng đưa điện thoại di động sang, kè sát vào tai anh.
Cô duỗi thẳng cánh tay, nhưng lui nửa bước để cho bản thân cố gắng hết sức không nghe thấy nội dung nói chuyện.
Nhưng đầu ngón tay vẫn vô tình chạm vào gò má của anh bởi vì đối phương xê dịch.
Giống như có một chút tĩnh điện, tê dại một chút.
Trần Trì Vũ đang trong buổi họp, nhìn thấy là cuộc gọi đến của Lương Quý Hòa thì ra hiệu cho mọi người dừng một chút, lập tức nghe máy.
Lương Quý Hòa hỏi anh chuyện gì, Trần Trì Vũ kinh ngạc im lặng mấy giây.
Nếu không phải có người trong phòng họp, anh ta hầu như muốn hét to một tiếng —— em cũng có lúc quên họp ư.
Mặc dù không phải là buổi hội nghị quan trọng gì, nhưng trong ấn tượng của Trần Trì Vũ, từ nhỏ Lương Quý Hòa đã có thói quen tuân thủ thời gian và hành trình một cách nghiêm chỉnh, không thích nhất là thay đổi tạm thời.
Phản ứng tại hiện trường có tuyệt diệu hơn nữa thì cũng không tinh tế bằng đã được bố cục trước nhất.
Lương Quý Hòa nhìn thấy đầu bên kia điện thoại vô cùng yên tĩnh, kịp thời phản ứng, nhẹ nhàng ồ một tiếng.
Không muốn nhắc tới nguyên nhân riêng, chỉ hỏi Trần Trì Vũ bên kia tiến triển như thế nào rồi.
Trần Trì Vũ kiềm chế tâm trạng muốn dò xét và hóng hớt hưng phấn của mình, nhắn lại anh: “Ngài làm việc quan trọng hơn trước đi, tôi bên này vô cùng thuận lợi.”
Lương Quý Hòa lười để ý anh ta.
“Ngài bận bịu cho tốt, tôi cúp máy trước, cố gắng thêm nhé!”
“…” Lương Quý Hòa cũng không phối hợp đùa giỡn, giọng điệu làm việc công, “Sửa sang lại kết luận của buổi hội nghị cho em, bàn lại điểm quyết sách.”
…
Lương Quý Hòa đang múc sủi cảo vào hai cái chén, một bên nói chuyện.
Chẳng qua là mấy giây giơ điện thoại di động, Lương Quý Hòa đúng lúc chạm vào tầm mắt cô, cô không nhịn được quan sát một chút.
Động tác của anh nhẹ nhàng, áo len màu xám khói được mặc ở trên người anh, càng làm cho màu da của anh trông trắng hơn, mấy sợi khói trắng lướt qua gương mặt của anh, chỉ có ngọn đèn sợi đốt trên đỉnh đầu giống như chùm sáng trên sân khấu, tụ lại trên đường nét góc cạnh khuôn mặt của anh.
Anh rõ ràng là khí chất lạnh lùng của chi lan ngọc thụ (1), giữa mi mắt lại có hơi khói lửa của đêm đông ngày dài.
(1) Thành ngữ: 芝兰玉树 chi lan ngọc thụ ý nói người có triển vọng và tương lai xán lạn.
Anh không có sở thích xa xỉ ăn những món ngon và rượu đắt tiền, không cầu xin sự nghiệp trôi chảy, đối xử với người ta dịu dàng tiết chế, nhưng xử sự lại sát phạt quyết đoán.
Trần Tử Dạ cảm thấy tính cách của anh hẳn không phải là như mình thấy, lập tức thuyết phục bản thân —— Đời người an ổn trôi chảy trong hí văn thường thường nhặt được diều giấy từ trong bức tường đổ nát, tò mò người nói về thơ bên ngoài bức tường sẽ quyết định như thế nào.
Cô khẽ lắc đầu, ngăn cản bản thân ngẫm nghĩ tiếp, càng khống chế mà cắt đứt tò mò của bản thân.
Chờ gọi xong điện thoại, phát hiện anh vẫn nhìn chằm chằm mình, Trần Tử Dạ vội vàng thu hồi ánh mắt, “… Ngài còn xem điện thoại di động không?”
Lương Quý Hòa bưng sủi cảo lên, “Ăn cơm trước.”
“Vâng…”
Lương Quý Hòa múc hai chén đặt đối diện nhau, chờ Trần Tử Dạ ngồi xuống, anh hỏi: “Có muốn thêm gia vị không?”
Trần Tử Dạ lắc đầu, “Tôi ăn sủi cảo có canh không cho giấm.”
“Ăn trước.” Lương Quý Hòa đứng dậy nhìn lò bếp bên kia một ánh mắt, “Tôi vẫn phải thêm một chút.”
Trần Tử Dạ vốn định nói cô đi lấy, nhưng Lương Quý Hòa đã đứng lên, cô cũng chỉ đành ngậm miệng lại.
Ánh mắt đi theo Lương Quý Hòa rồi quay về một chuyến, không động trước đũa.
Lương Quý Hòa ngồi xuống, hơi có vẻ bất đắc dĩ, thúc giục: “Nếm thử một chút.”
“Vậy tôi ăn đây ạ —— ”
Nhận được sự khẳng định, Trần Tử Dạ nhanh chóng cầm đôi đũa, ánh mắt còn rũ trên người anh, Lương Quý Hòa cười khẽ, tựa như hiểu rõ, tùy tiện rắc mấy lọ gia vị, “Xem ra còn phải là tôi động đũa trước.”
Trần Tử Dạ ngượng ngùng cười cười, “Giống nhau thôi ạ…”
Lương Quý Hòa nếm thử một miếng trước, ánh mắt vừa nhìn sang chén của cô, Trần Tử Dạ mới bắt đầu động đũa.
Cô ăn hết một cái sủi cảo, kìm lòng không đặng gật đầu một cái.
Lương Quý Hòa nói: “Ăn ngon không?”
“Ăn ngon ạ!”
“…” Lương Quý Hòa lại đưa tay lấy lọ gia vị, dùng sức rải một chút, “Sủi cảo được gói tốt.”
Mặc dù Trần Tử Dạ chưa bao giờ hẹn hò, tiếp xúc với người khác phái cũng cực ít, nhưng cuộc sống tại phòng ký túc xá tập thể hàng năm khiến cho cô luyện được một trái tim lặng lẽ nhanh nhẹn, cô cảm giác được trong lời nói của Lương Quý Hòa có ý khác.
Cũng đại khái đoán được thời khắc này trả lời “Người nấu tốt” sẽ khiến cho không khí càng hòa hợp.
Nhưng cô không giỏi làm chuyện như vậy, chỉ có thể phối hợp, nhưng không muốn đón ý nói hùa.
Cô nghĩ người giống như Lương Quý Hòa cũng không bị thỏa mãn bởi những chuyện trái lương tâm vụn vặt này.
Ở trong lòng Trần Tử Dạ, cho dù mũ phượng khảm đầy dạ minh châu thì cũng là đeo trên đầu cô dâu được gả cho người mình ngưỡng mộ, thì càng rực rỡ.
“Tôi thích sủi cảo nhân tôm rau tể thái nhất.” Trần Tử Dạ thản nhiên nói, “Làm gì cũng ăn ngon…”
“Em ngược lại không đắc tội người ta.”
Trần Tử Dạ nhìn thấy anh dùng giọng điệu thoải mái nói đùa, ăn một miếng trứng chiên lớn, nghiêm túc nói: “Trứng chiên ăn rất ngon, thật đấy.”
“Xem như em thích rồi nhé.”
“Dạ…”
Trần Tử Dạ ăn vào mới phát hiện có một chút mùi vị của bột hồ tiêu, mi mắt run mấy cái, bị Lương Quý Hòa phát hiện, anh không chủ động hỏi, chỉ nhìn cô an ủi. Trần Tử Dạ cầm đũa chỉ vào lọ gia vị, “Bà ngoại tôi cũng thích rải một chút bột hồ tiêu lúc lấy trứng chiên ra nồi.”
“Em luôn đi theo bà ngoại mà lớn lên?”
“Coi như là vậy đi.”
Lương Quý Hòa nâng tầm mắt, anh hỏi qua thầy Phạm, cũng xem qua tài liệu của cô, chỉ biết là cô còn nhỏ đã mất mẹ, vào năm cô đến rạp hát thử vai, cha cô tái hôn, nhà đông người, làm nghề nông ở trong huyện thành, hàng năm trồng trọt rau quả, mặc dù không thiếu một miếng cơm ăn, nhưng cũng không coi trọng sự nghiệp học hành.
Trong lòng Lương Quý Hòa không đành lòng, không muốn tiếp tục đề tài này.
Nhưng thần sắc của Trần Tử Dạ như thường, nói đến bà ngoại, lời nói của cô trở nên nhiều hơn, hiếm khi chủ động tìm đề tài trước: “Lúc nhỏ trong mảnh sân nhà bà ngoại tôi có một cây hương xuân, sinh trưởng vô cùng tốt, đến mùa hạ chúng tôi thường xuyên cùng nhau hái một ít lá cây dùng để chiên trứng.”
“Bà ngoại làm, nhất định ăn rất ngon.”
“Ừm!” Ánh mắt Trần Tử Dạ lấp lánh, “Thật ra chỉ có kỳ nghỉ đông và nghỉ hè tôi mới có thể gặp bà ngoại.”
Trái tim Lương Quý Hòa bị nâng lên, “Bọn họ luôn không ở bên cạnh em ư?”
Trần Tử Dạ gật đầu, “Bà ngoại bề bộn nhiều việc, hàng năm chỉ có nghỉ dài hạn mới có thể về nhà thăm tôi.” Nói xong hiếm khi để lộ thần sắc kiêu ngạo, “Bà ấy là một kỹ sư đường sắt.”
Còn là kỹ sư đường sắt từng chịu khổ.
Ông ngoại và bà ngoại của Trần Tử Dạ cùng tốt nghiệp từ Đại học Giao thông Tây An của bây giờ, học kiến trúc, vài năm trước còn từng du học tại Liên Xô mấy năm, sau này sống ở nước ngoài rồi đảm nhiệm giảng dạy, không muốn về nước, bà ngoại bèn ly hôn rồi một mình quay lại tổ quốc.
Hơn nửa đời đều tham dự hạng mục nghiên cứu vững chắc công trình đường sắt Tây Tạng, đuổi theo gió đuổi theo trăng.
Những năm trước, hệ thống đường sắt tiếp viện xây dựng đường sắt Thanh Tạng, bảo đảm thuận lợi khai thông và thử đưa vào hoạt động, đề xuất quyết chiến ba mươi ngày, hoàn thành công trình ứng phó nhu cầu bức thiết xây thêm tuyến số hai Tây Cách Đoạn và củng cố chỉnh đốn yêu cầu hạng mục, bộ phận công nhân lập tức đi đến Cáp Nhĩ Tân, Bắc Kinh, Lan Châu, Ô Lỗ Mộc Tề và 10 Cục Đường sắt khẩn cấp điều động 580 chiếc xe bốc dỡ đá sỏi loại hình chạy bằng hơi K13, càng có vô số nhân viên kỹ thuật chủ động tiếp viện.
Bà ngoại Trần Tử Dạ không buông bỏ được chỗ mà bà đã sống mười mấy năm, mới xin quay lại ga đường sắt Ngũ Đạo Lương.
Lúc trẻ bận bịu công việc, dạ dày vốn đã không tốt, sau này chẩn đoán chính xác là ung thư thực quản mới chịu về quê chữa trị.
Nuốt vào khó khăn, thực quản sưng nước, co rút, xương lưng đau đớn khó chịu, chỗ bả vai và xương quai xanh có thể sờ được chỗ sưng to, hạch bạch huyết cứng.
Mỗi một ngày nhìn một cụ già tinh thần quắc thước càng ngày càng gầy, gầy đến da bọc xương, gầy đến mu bàn tay như củi khô.
Gầy đến môi không có một chút huyết sắc, thậm chí không cách nào hoàn toàn đứng được.
Không thể phân biệt được mỗi ngày điều trị bằng hoá chất là truyền loại thuốc nước gì, đều là màu vàng, màu trắng, thỉnh thoảng một chai màu đỏ tươi nhỏ, bác sĩ sẽ sử dụng kim tiêm để tiêm truyền nước biển. Từ từ thấm vào người, ước chừng gần nửa năm, mạch trên cánh tay đều đã tím bầm.
Có lúc rất khó tưởng tượng con người không thể nuốt được một hớp nước, thật sự là một hớp cũng không nuốt được.
Năm đó Trần Tử Dạ chỉ mới mười tuổi.
Cô thường xuyên ôm bà ngoại, cô không biết đến tột cùng chết là khái niệm gì.
Nhưng cô cực ít khi khóc trước mặt bà ngoại.
Bà ngoại không muốn giao phó đời người của bé Tử Dạ cho người cha vô dụng, nhờ vả không ít mối quan hệ với bạn học, muốn sử dụng khoản tiền còn lại để đưa Trần Tử Dạ đi lên thành phố để đi học. Đợi bà đi lấy mới phát hiện khoản tiền này đã sớm bị cha Trần Tử Dạ dùng tiền vào việc khác.
Không còn sự lựa chọn nào khác, bà ngoại mới đăng ký tất cả lớp học mang tính chất công ích của thành phố, đăng ký hết một lượt hạng mục kỹ thuật.
Lúc này trời xui đất khiến đưa Trần Tử Dạ vào rạp hát nhà họ Phạm.
Trần Tử Dạ không nói những chuyện này, chỉ lẳng lặng hồi tưởng, ánh mắt có chút cay cat, chỉ cần một cái chớp mắt thì nước mắt sẽ nhỏ xuống.
Cô hít sâu một hơi, không dám cúi đầu, chỉ cụp mắt ăn trứng chiên.
“Bé Tử Dạ.” Lương Quý Hòa kêu cô một tiếng, cô nhìn anh.
“… Dạ.”
Trong mắt anh Trần Tử Dạ không phải là một cô gái nhạy cảm tự ti, thậm chí chưa nói tới đa sầu đa cảm.
Ngược lại, cô luôn làm chuyện thiết thực, theo thời gian lớn lên, tâm tư rộng thoáng không gì sánh bằng, dù anh nhiều lần tặng cho côcơ hội thực hiện những mong muốn dựa trên cơ sởbình đẳng, cô cũng chưa bao giờ chấp nhận. Anh rất hiểu Trần Tử Dạ thế này thì không phải đơn thuần ngu dốt, càng không phải là muốn nhận mà còn ra vẻ từ chối.
Có một loại người vô cùng hiếm gặp, họ có một niềm tin vững chắc trong cuộc sống, học được cách không nhận những gì được cho không.
Anh nghĩ bà ngoại nhất định đã cho cô đủ tất cả tình yêu và giáo dục.
Giọng điệu Lương Quý Hòa dịu dàng, thấp giọng hỏi cô: “Lúc nhỏ em thích làm gì?”
“Tôi thích hái nho, nghịch nước ở bờ sông, cá nhỏ sẽ bơi đi bơi lại bên chân tôi, cũng thích nghe bà ngoại tôi kể chuyện.” Trần Tử Dạ nói, “Mặc dù nhà tôi không coi là đặc biệt xa xôi, nhưng cũng có rất nhiều núi rừng nhỏ, thỉnh thoảng sẽ nhìn thấy chim tước đặc biệt xinh đẹp.”
Lương Quý Hòa chưa từng thấy Trần Tử Dạ nói nhiều như vậy, anh lẳng lặng hỏi: “Còn gì nữa không?”
“Tôi còn nuôi một con chó lớn màu vàng, là chó vườn nhặt được, nhưng bộ lông đặc biệt ấm áp, luôn cọ tới cọ lui ở bên chân tôi, có một lần tôi mơ thấy nó ăn nhầm thuốc chuột, nửa đêm bị dọa cho tỉnh giấc rồi oà khóc, sau này về nhà ăn Tết mới biết Đại Hoàng đã đi thật rồi…” Miệng Trần Tử Dạ từ từ nhai sủi cảo, khổ sở ngồi dậy, “Mặc dù nghe rất ngu ngốc, nhưng tôi cảm thấy tôi và Đại Hoàng nhất định là có thần giao cách cảm…”
Lương Quý Hòa rất muốn giơ tay sờ đầu của cô một cái, nhưng lo lắng làm cô khẩn trương, chỉ an ủi: “Không ngốc.”
Mũi Trần Tử Dạ có một chút cay cay, nhưng cô nâng tầm mắt, phát hiện Lương Quý Hòa cũng đang nhìn cô, đột nhiên ý thức được tối nay bản thân nói hơi nhiều.
Cô nặn ra một nụ cười, giọng điệu cũng hoà nhã, “Ngài thì sao?”
Lương Quý Hòa cũng cười, “Tôi rất ít khi gặp người nhà, kỳ nghỉ đông và nghỉ hè cũng tương đối không thú vị.” Anh nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng nói rất nhẹ nhàng, “Đọc sách, nghe nhạc, luyện đàn, ăn cơm, ngủ, ở một mình.”
Trần Tử Dạ nhìn anh, người này chìm trong bóng đêm, chỉ có đôi mắt lấp lánh sáng chói.
Giống như cách rất xa.
“Mặc dù nghe thì có một chút cô đơn, nhưng tôi cảm thấy cũng rất tốt…” Trần Tử Dạ nhẹ nhàng đụng mu bàn tay của anh, tựa như an ủi mà gật đầu, “Thật, tôi cảm thấy… bớt đi một ngày mình đã trải qua trong quá khứ, một chuyện thôi, chúng ta cũng sẽ không biến thành như hôm nay.”
Lương Quý Hòa hơi ngẩn ra, trong lòng có một chút ấm áp, anh chưa từng thảo luận với bất cứ người nào về chuyện lúc nhỏ.
Dĩ nhiên là cũng không ai hỏi tới.
“Ừ, hôm nay như vậy cũng rất tốt.” Nếu không có lẽ hỏng bét hơn thì so.
Trần Tử Dạ chân thành gật đầu, hài lòng với hiện tại, “Tôi cũng cảm thấy thế.”
Lương Quý Hòa nhìn cô, trầm ngâm một chút mới nói, “Bà ngoại nhất định cũng cảm thấy rất tốt.”
Nghĩ đến cảnh tượng bà ngoại bị bệnh, Trần Tử Dạ không khóc, nghĩ đến hứng thú mà chạy về nhà nhưng không thấy được Đại Hoàng, cô cũng không khóc.
Nhưng một câu dịu dàng an ủi của Lương Quý Hòa giờ phút này khiến cho một giọt nước mắt rơi trên mu bàn tay Trần Tử Dạ.
Trần Tử Dạ qua loa dụi khóe mắt của mình, cảm thấy không đến mức đó, “… Mắt tôi hơi cay thôi.”
Lương Quý Hòa chưa bao giờ nghiêm túc dỗ dành con gái, tâm trạng cũng bị mấy giọt nước mắt của cô khuấy loạn, vươn tay dừng ở bên cạnh gò má cô.
Trần Tử Dạ nghi ngờ nhìn anh.
Lương Quý Hòa mở lòng bàn tay, dịu dàng dỗ dành cô: “Không phải đều nói nước mắt con gái rất trân quý, có thể biến thành trân châu à.”
“…”
Trần Tử Dạ hơi nghiêng đầu, nụ cười từ tận đáy lòng.
Lương Quý Hòa thu hồi bàn tay, nghĩ đến cái gì đó, tạm dừng nói: “Lúc đó đi học, một giáo viên ngành Vật lý nói vạn vật cũng tuân theo định luật bảo tồn năng lượng, tình cảm con người cũng vậy, tình yêu sẽ không biến mất, sẽ chỉ dời đi.”
Trần Tử Dạ cái hiểu cái không gật đầu, chờ anh tiếp tục nói.
“Tình yêu của bà ngoại dành cho em cũng sẽ như vậy.”
“… Dạ.”
“Sẽ biến thành sự yêu mến của bạn bè dành cho em.”
Trần Tử Dạ cảm thấy lãng mạn lại có đạo lý, nghĩ đến Quan Diệu, nghĩ đến Thẩm Thời Diệc, rất tin phục nói: “Đúng ạ.”
“Hoặc là —— ”
“… Dạ?”
Lương Quý Hòa nhìn cô, kéo khóe miệng, “Hoặc là… biến thành tình yêu tha thiết của bạn trai dành cho em.”
Trần Tử Dạ còn đắm chìm trong lực lượng của câu nói đơn giản “tình yêu sẽ không biến mất, sẽ chỉ dời đi”.
Xem lời nói của Lương Quý Hòa như một loại chúc phúc.
Trần Tử Dạ thoáng chau mày, cũng mím môi truyền câu nói lãng mạn trịnh trọng này lại, “Ngài cũng thế!”
Lương Quý Hòa nói: “…”
Anh đặt đôi đũa xuống, phản ứng nhức đầu thoáng bay qua, đứng lên nói: “Ăn xong thì đi thôi.”
“Vâng…” Trong viện quy định buổi tối không cho phép ăn nhiều, không thể để lại chén đũa không rửa, thầy Phạm là người thích sạch sẽ, lại thích kiểm tra, liên lụy dì hậu cần thì cũng không tốt, “Vậy người chờ tôi một chút, tôi phải rửa chén đã.”
Lương Quý Hòa nhướng mày, quên chuyện cần phải rửa chén, “Em không cần làm.”
Không có dầu mỡ gì, Lương Quý Hòa tùy ý lấy nước xối, nước lạnh chảy qua ngón tay, quá lạnh rồi.
Lương Quý Hòa liếc mắt, âm thầm nghĩ sớm muộn cũng phải thay cái vòi nước tệ hại này.
Mùa đông không có nước nóng, còn có cần thiết tồn tại nữa không.
Trong thời gian anh rửa chén, Trần Tử Dạ đã ôm quần áo của anh trên cánh tay, sợ bị kéo lê trên đấtt, nên luôn nhấc áo lên xem.
Chờ thu dọn xong, sóng vai đi ra ngoài, Lương Quý Hòa vừa đi vừa mặc áo măng tô.
Trần Tử Dạ đi phía trước, hai tay cầm nắm cửa, chuẩn bị đẩy ra ngoài, tiếng “lạch cạch” của công tắc chốt mở cửa bị Lương Quý Hòa tắt đi, trong bóng tối, anh đưa hai cánh tay từ sau lưng Trần Tử Dạ, nắm chặt chốt cửa rồi kéo về.
Cánh cửa vừa mới đóng chặt, ngăn cản tất cả gió lạnh khỏi thế giới của anh.
Lưng Trần Tử Dạ áp sát vào ngực anh, bị anh vòng ở trong lòng mà không có một chút đụng chạm nào cả.
Hai tay bọn họ một trên một dưới nắm chặt chốt cửa.
Cái lạnh từ từ truyền ra trên bề mặt inox, giống như có thể nối liền hô hấp một cách đều đặn, không ngừng dẫn nhiệt.
Trần Tử Dạ cảm giác đỉnh đầu có sức lực nhẹ nhàng đặt lên, chỉ mấy giây ngắn ngủi, cái ôm sau lưng mang theo dụng ý an ủi đã hóa thành lời nói nhỏ nhẹ dịu dàng bên tai vào giây phút anh thả tay ra: “Bé Tử Dạ, ngày mai thi vòng hai thuận lợi.”
… Nghe nói lần đầu tiên cầu nguyện tương đối linh nghiệm, tôi cầu xin Bồ Tát, chúc em tâm tưởng sự thành.