Theo ý kiến của Sebastian, một
đội gồm năm người cùng tập trung một chỗ duy nhất. Phân lượt mà biểu
diễn. Người này phụ họa người kia. Như khi bác Born diễn kịch câm,
Sebastian sẽ là nhân vật phụ họa, còn anh Tim đánh violin xuyên suốt
theo câu chuyện. Hoặc khi bé Bella khoe giọng hát trong trẻo cao vút, sẽ có ông Tom đệm ghi ta. Hay là màn kết hợp ăn ý giữa Harmonica của
Sebastian cùng ghita điêu luyện của ông Tom…Phải nói chiêu này cực lợi
hại. Lượng người đứng xem càng ngày càng đông. Đến nỗi ông chủ rạp hát
lớn nhất ở Edinburgh cũng đích thân mời họ đến kí hợp đồng biểu diễn.Đối với toàn đội, đây chính là thành công ngoài mong đợi. Tuy nhiên tin này lọt đến tai công tước Philip, thỳ đối với Sebastian chính là thảm họa.
Cậu bị lôi về cung điện, sau khi nhận trừng phạt phải đóng cửa tự suy
nghĩ ba tháng, suốt ba tháng cậu chỉ có chiếc đồng hồ vàng_cái mà đã
được bán cho tiệm cầm đồ, không biết bằng cách nào mà quay lại nằm chình ình trên bàn. Lên chín tuổi, Sebastian được gửi đến một trường quý tộc ở Pháp, với ý chỉ của một cậu bé chưa tròn mườituổi, cho dù có quật cường đến đâu cũng không thể thay đổi số phận. Sau khi nhận thức được điều
đó, cậu ra sức học tập, vừa mong mau chóng đến mười tám tuổi. Với thành
tích luôn đứng đầu toàn trường. Sebastian khi ấy là niềm ao ước của biết bao cô gái. Một hoàng tử xứ Edinburgh điển trai, xuất chúng lại khôn
khéo trong cách giao tiếp, chừng ấy đã đủ để các nàng mê mẩn, huống hồ
Sebastian lại sở hữu vũ khí đặc biệt chết người, chính là đôi mắt đẹp
hút hồn cùng nụ cười đầy ma mị. Bạn bè đều gọi anh la chàng trai “ba
giây”, tức là có thể đốn ngã tim các thiếu nữ mới lớn chỉ trong ba giây
gặp gỡ. Tuy nhiên Sebastian lại không thuộc dạng người buông thả. Khi
vừa bước chân vào năm hai đại học. Chàng trai “ba giây” cuối cùng cũng
đổ trước Rosy, hoa khôi của bộ môn Triết học khô khan. Để có được tình
yêu của Rosy, Sebastian phải mất ba tháng ròng rã. Con trai thỳ hả dạ
“cuối cùng hắn ta cũng biết mùi vị của theo đuổi là như thế nào”, con
gái thỳ hậm hực ghen tị “ sao cô ta may mắn đến vậy”. Rosy không phải là một cô nàng nóng bỏng. Rosy thân hình mảnh mai, gương mặt xinh đẹp mang thần thái tiểu thư của một gia đình quyền quý. Ở cô luôn toát lên vẻ
lãnh đạm, cách cư xử rất chừng mực, và có một lối sống nghiêm túc. Nhưng Sebastian thích, thế là đủ.
Mối tình kéo dài ba năm rồi đứt đoạn, Rosy lên xe hoa trong sự ngỡ ngàng của mọi người, trong đó có cả Sebastian. Các cô gái cười thầm, hy vọng
mình là người may mắn tiếp theo. Các chàng trai cũng cười thầm, họ cảm
thấy may mắn cho Rosy.
Lí do Rosy rời xa Sebastian, cũng như lí do Sebastian yêu Rosy, anh đều
không biết. Lúc này bạn thân của anh, James nảy ra ý tưởng dẫn anh đi
giải khuây. Chú của James có một đồn điền cao su bên Việt Nam, hiện giờ
chú ấy có công chuyện phải về nước trong vài năm, đã có người bản địa
trông coi, nhưng vẫn là không tin tưởng được, nên đã nhờ James qua đó,
tiền công dĩ nhiên rất hậu hĩnh, và việc này James cũng nhận vài lần
rồi, tuy nhiên thời gian ở lại ngắn, nên chưa có đi đâu thăm thú được.
Sebastian tuy hiếu kì nhưng vẫn lưỡng lự. Đến khi James ra sân bay thỳ
Sebastian mới hớt hải xách vali chạy qua chạy lại, nháo nhác tìm kiếm.
Cũng may mà tìm thấy nhau. James cười ha hả:
– Nguyên nhân gì khiến cậu đến phút chót mới đổi ý vậy? Sớm
biết, tớ đã mua vé chuyến trước, cho cậu khỏi kiếm ra, ha ha
Sebastian còn đang thở vì mệt, dứ dứ nắm đấm trước mặt James, điệu bộ hung dữ:
– Cậu coi chừng. Là cha tớ, ông ấy kêu về, gặp mặt hoàng gia gì đấy, tớ không rõ. Nghĩ đi nghĩ lại, thấy việc đi với một người như cậu, tuy có mất giá chút nhưng vẫn hơn!
James ôm chầm lấy cậu bạn thân, bỏ qua những lời khinh thường kia, biểu cảm xúc động:
– Cậu khá lắm, không bỏ rơi tớ.
Sebastian vội đẩy James ra, tiện tay đấm nhẹ cậu ta một cái:
– Giờ thỳ tớ bắt đầu thấy hối hận rồi đấy, hay ta tạm biệt ở đây đi.
James vội vàng chạy như bay đi mua vé, rồi lại chạy như bay đi gửi hành
lí của Sebastian. Nhận lấy vé từ James, Sebastian điềm nhiên nhét vào
túi áo, nói nhỏ với James:
– Tiền vé, phí ăn ở, cậu lo.
James thấy lùng bùng lỗ tai, đúng là gã khốn mà, thừa nước đục thả câu