Sebastian nghiêng người, dựa một bên vai vào khung cửa, dáng đứng trông thật phiêu diêu anh tuấn. Lôi
điếu xì gà ra định hút, nhưng nghĩ thế nào lại bỏ vào hộp. Anh chống tay vào lớp kính mờ hơi nước, mắt nhìn vô định.
– Lại mưa rồi à? Để tôi nói với gã kia, dời lại mai.
Thấy Sebastian nhìn ra ngoài thở dài, James tưởng cậu ngại mưa. Sebastian xoay người lại cười,
– Vì vài giọt mưa mà bỏ cái hẹn này thỳ hơi lãng phí. Cậu bảo gã kia cứ như cũ mà làm.
James nheo mắt:
– Chà chà, tớ thật muốn xem mặt mũi cái cô đầu lừng danh gì đó, xem có gì hơn Rosy không mà hút hồn cậu vậy.
– Cậu đừng có nhắc đến Rosy nữa, với tớ, giờ cô ấy cũng như chiếc đồng hồ thôi.
James lắc đầu, vỗ mạnh vào vai Sebastian:
– Ok, ok, không nhắc, không nhắc. Tớ đi trước nha. Gã kia chắc sắp qua rồi đó.
James đi rồi, Sebastian rút điếu xì gà ra, lần này thỳ anh hút. Một số
kí ức chợt ùa về, vui có buồn có, nhưng chủ đạo vẫn là màu xám xịt.
Sebastian Velmont sinh ra và lớn lên trong một gia đình có dòng dõi
hoàng tộc. Cha là công tước xứ Edinburgh, Philip Velmont. Trước
Sebastian còn có anh trai Ryan và chị gái Camila.Tuy nhiên do tính cách
mạnh mẽ, thích tự do và vô cùng sợ những nghi thức, lễ nghi rườm rà, nên từ khi bảy tuổi, anh đã trốn ra ở riêng. Đầu tiên, để có được một căn
phòng nhỏ làm nơi chui ra chui vào, sebastian đã bán chiếc đồng hồ vàng
mà cha anh tặng vào dịp sinh nhật thứ năm của mình. Sebastian còn nhớ,
có một lần khi cha thấy anh ngồi ngắm ngía chiếc đồng hồ một cách hạnh
phúc, ông đã gọi quản gia đến hỏi “ Seba lấy đâu ra chiếc đồng hồ vàng
đó thế?”. Đến khi lão quản gia lễ phép thưa “ Chính ngài đã tặng cho
hoàng tử vào dịp sinh nhật thứ năm của cậu ấy” thỳ ông mới gật gù tỏ vẻ
đã nhớ ra. Sebastian thất vọng vô cùng. Sau đó, vào sinh nhật thứ sáu,
seba lại nhận được một chiếc đồng hồ vàng nạm kim cương lấp lánh. Cậu
chạy tới hỏi lão quản gia xem những sinh nhật trước cậu nhận được gì,
không ngoài dự đoán, chỉ một thứ cho tất cả sinh nhật. Do Philip Velmont cực thích đồng hồ, ông giành riêng một dãy nhà để phục vụ cho sở thích
ấy. Bởi thế khi bán chiếc đồng hồ, Sebastian trái lại cảm thấy vô cùng
thích thú.
Khi Sebastian lang thang khắp phố nghĩ cách kiếm tiền, thỳ cậu thấy một
vài người đàn ông đứng đàn hát, trước mặt là một cái khăn tay, hoặc cái
mũ. Người đi đường đứng xem khá đông, trong đó có cả cậu. Mỗi khi hát
xong một bài, người đứng xem đều thảy vào trong mũ hoặc khăn tay của họ
một hoặc hai đồng lẻ. Sebastian tươi cười rạng rỡ. Ngày hôm sau cậu ra
tiệm nhạc cụ mua một chiếc kèn Harmonica loại mắc, loại kèn này từ hồi
năm tuổi cậu đã thành thạo, đây là một hành vi nhằm chống đối việc bị ép buộc học môn violon nhàm chán, bây giờ xem ra lại có ích. Tối tối, sau
khi dùng bữa xong, cậu chạy ra quảng trường xem lượng qua lại, tìm kiếm
vị trí thuận tiện. Một tuần sau, bất cứ ai đi qua lối rẽ vào quảng
trường đều bị cuốn hút bởi cậu bé có gương mặt như thiên thần, đầu đội
nón len màu đỏ, làm nổi bật làm da trắng sáng, hai má hơi hồng hồng,
không biết vì xấu hổ hay lạnh. Việc một cậu nhóc bảy tuổi ngồi ngoài
đường thổi Harmonica kiếm tiền thực sự thành tâm điểm chú ý, chẳng bao
lâu không ai là không biết đến cậu nhóc dễ thương, thân thiện có nụ cười rực rỡ như mặt trời, ai ai dù bận thế nào, dù vội cỡ mấy khi đi qua
cậu, cũng nán lại để nghe cậu thổi một đoạn nhạc, nhận lấy nụ cười cảm
ơn của cậu, và không quên thảy vài đồng bạc vào chiếc khăn tay được đặt
ngay ngắn trên mặt đất.
Tuy nhiên mọi chuyện không êm ả như cậu nghĩ. Vào một buổi tối, khi trời đã khuya. Sebastian đang đủng đỉnh đi về thỳ bị một toán chặn lại. Một
toán ở đây là bốn người, một ông già chơi đàn ghita, một người đàn ông
trung niên biểu diễn kịch câm, một gã chơi violon, và một cô bé có giọng hát như thiên thần. Sebastian hơi sững sờ, nhưng chỉ giây lát cậu lấy
lại bình tĩnh, lên giọng trước:
– Có một cách để mọi người đều có lợi, nếu muốn kiếm tiền nhiều và đều, thỳ chúng ta có thể hợp tác.
Ba người đàn ông nhìn sebastian chằm chằm, đánh giá từ trên xuống dưới một lượt. Sau đó vui vẻ nói:
– Chúng tôi đến để hỏi cậu có bí quyết gì mà thu hút được nhiều người như thế. Hoàn toàn không có ý gì xấu đâu. Nếu cậu không muốn chia sẻ, cậu cứ việc đi tiếp.
Sebastian cười tươi:
– Cháu biết mọi người không phải người xấu, cháu cũng muốn giúp mọi người. Thế này đi, chúng ta từ giờ là một đội.