Đến Việt Nam, đầu tiên là qua
xem xét công việc ở đồn điền cao su. James nói có vô sỉ đến đâu thỳ cũng phải giữ chữ tín với người nhà ( T_T). Trước quan niệm ấy Sebastian chỉ biết buông một câu “ Không ngờ vẫn còn sót lại một mảnh lương thiện
trong đầu cậu”. James nhún vai, cười vang. Cậu ta giành một tuần sắp
xếp, kiểm tra sổ sách, nhân công, cũng như dạo một vòng xem xét tình
hình, lại được báo cáo sắp đến đợt thu mủ, cần tuyển thêm người, James
quyết định ra ngoài Bắc.( Lời tác giả: tuyển người ở xa, để họ không có
nơi trốn về, bươc chân vào đây giống như một đi không trở lại vậy đó,
người được thuê, thỳ gia đình người đó sẽ được trả trước một khoản tiền. Rất nhiều nhà tham tiền, nên dẫ cho con cái đi làm cao su, sau không
mấy ai là có con trở về cả, mới hối hận.) Chuyến đi Hà Nội này, sẽ kết
hợp giữa công việc với du lịch như đã hứa với Sebastian. James nói khi
vòng lại Nam, giao đám nhân công tuyển được cho quản lý ở đó, thỳ sẽ làm vài tour du hí trong Nam, sau đó cuốn gói về nước.
– Mới đó mà thấy nhớ mấy em ở Pháp ghê cơ! James ca cẩm.
Sebastian khinh bỉ nhìn cậu ta:
– Đấy là phong thái của một hoàng tử đó hả?
James nheo mắt đánh giá:
– Ra suốt ngày ôm chai rượu thủ thỉ, quên ngày đêm mới là phong thái của hoàng tử hả?
Sebastian gấp cuốn sách đang đọc, bổ nhào về phía James, nhanh như cắt cậu ta nhảy khỏi ghế sopha, trợn mắt nhìn Sebastian:
– Cậu định đè bẹp sự thật hả.
Sebastian cười nham hiểm:
– Tớ sẽ cho nó nát bét luôn.
James ra vẻ sợ hãi, cầu xin. Cứ thế hai người ồn ào cả khách sạn.
James và Sebastian trên đường ra Hà Nội, đã tuyển đủ người. Phải nói khá dễ dàng, do ở những tỉnh đi qua, cuộc sống của họ quá kham khổ, khi
nhìn thấy những đồng bạc lấp lánh, họ mừng rớt nước mắt. Một người đi
làm mà cứu cả nhà khỏi chết đói. Những gia đình không có con được chọn,
họ gào khóc thảm thiết. Sebastian nghĩ đến viễn cảnh xa xôi, khi những
cắc lẻ cuối cùng tiêu hết, họ sẽ như thế nào? Lại mong có người đến đưa
bạc, và lấy đi đứa con của mình? Những người ở đây cần là một chế độ và
một cách sống khác. Biết thế, nhưng Sebastian cũng không có quyền hạn gì mà can thiệp, ở một đất nước chiến tranh, cần giữ thái độ trung lập,thế nên anh nói James cho họ nhiều tiền chút, coi như giúp họ kéo dài hy
vọng.
Đặt chân đến Hà Nội, Sebastian mới thấy quyết định của mình thật đúng
đắn. Trừ con người nơi đây anh chưa thể tìm hiểu do cách biệt ngôn ngữ,
còn lại từ món ăn đến cảnh đẹp, chỗ nào cũng lưu luyến không nỡ rời. Hà
Nội không xa hoa như Paris, London, không mỹ lệ như NewYork…nói chung là còn nhiều lạc hậu, thế nhưng chính sự yên lặng, trở mình chậm trễ đó
lại tạo nên nét hấp dẫn đặc thù, khiến Sebastian thật muốn định cư ở
đây.Người dân Hà Nội di chuyển phần nhiều bằng xích lô do người kéo,
trong khi bên Anh, người ta sử dụng ngựa, và có cái thùng xe phía sau.
Bên này ô tô rất ít, người sử dụng thường là người có chức quyền hoặc vô cùng giàu có. Cách ăn mặc của tầng lớp trên lao động, có phần Tây hóa.
Nhưng ấn tượng nhất là cách ăn mặc của những thiếu nữ, họ mặc rất kín
đáo, áo dài tay, lại có hai vạt dài xẻ từ phần eo trở xuống, vạt dài đến qua đầu gối, cài nút xéo, có cổ hoặc không. Quần lụa mặc bên trong. Lại còn lớp áo ren khoác nhẹ bên ngoài, hoặc choàng khăn qua vai. Tóc buộc
hờ ngang lưng, hoặc bện lại búi cao. Trông duyên dáng thùy mị vô cùng,
một vẻ đẹp dịu dàng say đắm lòng người. Và vì sự đắm say này mà anh đã
gặp phải một chuyện dở khóc dở cười. Chiếc vòng cổ ngọc trai của người
mẹ quá cố, mà anh luôn mang trên người từ nhỏ đã bị vẻ đẹp đậm đà Á Đông ấy cuỗm lấy cùng đống giấy tờ tùy thân.. Chính vì không ngờ tới thủ
phạm lại là một liễu yếu đào tơ, nên đã sững sờ để thủ phạm cùng vật
thân yêu kia chạy mất. Việc tạm thời không thể trở về nước trong ít nhất nửa năm không làm Sebastian sôi máu bằng việc mất đi di vật của mẹ.
Sebastian ngay sau đó đã chi tiền cho người đi tìm kiếm xa gần, tất cả
các cửa tiệm kim hoàn cũng như cầm đồ, mong chóng tìm lại vật đã mất.
Mặt khác do James đã lên lịch thưởng thức các thú vui của giới thượng
lưu nơi đây, Sebastian dù nóng lòng với chiếc vòng cổ nhưng cũng đành đi để giết thời gian. Địa điểm cuối cùng mà James cùng Sebastian muốn tìm
hiểu là phường cô đầu. Nghe nói ở đó có những cô gái xinh đẹp lại hát
hay vô cùng, hơn nữa loại nhạc này tuy hay nhưng kén người nghe. Như thế cũng đủ biết, rất đáng để xem. Đến lúc này, chiếc vòng cổ vẫn bặt vô âm tín.
Không nghĩ tại đây, Sebastian lại có cuộc gặp gỡ “không ngờ” với Thái
Vy, mà theo như Sebastian, đây đúng là cuộc gặp gỡ định mệnh đầy thú vị.
Ngay khi nhìn thấy Thái Vy, Sebastian đã gần như không thể kiềm chế được cảm xúc trong lòng, anh cười một cách vui sướng ( Lời tác giả: ta lại
thấy hắn cười nham hiểm T_T ). Tuy nhiên đó là chuyện sau khi Thái Vy
chính thức trở thành đào nương nổi tiếng Hà thành, còn bây giờ, cô vẫn
đang từng bước cố gắng.