Trong bóng đêm, thân hình Hà Khâm Sinh không rõ ràng, nhưng Đỗ Nhược vẫn nhận ra ngay, theo bản năng cô lui về phía sau, muốn thoát khỏi bàn tay Kiều Cận Nam nhưng anh lại càng giữ chặt tay cô, còn hơi dùng sức, kéo cô về phía mình.
Kiều Cận Nam cười nhẹ: “Hà tiên sinh, gần đây thật hữu duyên.”
Mắt Hà Khâm Sinh thoáng qua một tia lạnh lẽo, đuôi mắt cong lên nhưng không hề có ý cười: “Phải nói là gần đây Kiều tiên sinh càng ngày càng rảnh rỗi.”
“Lúc rảnh rỗi thì đưa bạn gái về nhà.” Kiều Cận Nam kéo Đỗ Nhược về phía trước, đối diện với Hà Khâm Sinh.
Ánh mắt Hà khâm sinh dừng lại trên người Đỗ Nhược.
Đây chính là lợi thế của đôi mắt đào hoa, ánh mắt luôn luôn mang theo chân tình làm người ta mơ mộng hão huyền.
Đỗ Nhược né tránh không dám nhìn thẳng vào mắt anh ta.
Hà Khâm Sinh cười cười: “Nhược Nhược, lại đây.”
“Hình như Hà tiên sinh phải chú ý cách dùng từ?” Kiều Cận Nam nói chen vào.
“Vậy theo Kiều tiên sinh tôi nên nói thế nào thì phù hợp?”
“Hà tiên sinh gọi như thế sẽ làm tôi có ảo giác người bên cạnh tôi là Tống Như Nhược. Tuy hơn kém hai chữ nhưng khác nhau một trời một vực, Hà tiên sinh nên thận trọng một chút.”
Hà Khâm Sinh cười khẽ: “Từ trước tới nay tôi luôn gọi cô ấy như thế. Phải không, Nhược Nhược?”
“Tôi không quan tâm đến chuyện trước kia, nhưng bây giờ Hà tiên sinh xem xét lại vị trí của mình.” Kiều Cận Nam lạnh giọng xuống.
Hà khâm sinh cười lạnh: “Vị trí của tôi, tôi biết rõ. Còn Kiều tiên sinh, việc làm ăn hay người cũng được, chỉ cần là thứ tôi coi trọng thì anh càng hứng thú đúng không?”
Hà Khâm Sinh tiến về phía trước, đối mặt với Kiều Cận Nam.
Hai người tương đối cao, một người thái độ cao ngạo, một người vẻ mặt lạnh lẽo, âm thầm so khí thế, giống như có cơn gió rét thổi qua, trời đêm càng thêm rét buốt.
“Đúng như Kiều tiên sinh nói, những khác đều có thể, nhưng Nhược Nhược thì không.” Hà Khâm Sinh nhìn chằm chằm Kiều Cận Nam, ánh mắt lạnh băng, giọng nói kiên định, nắm lấy tay còn lại của Đỗ Nhược, kéo cô lại gần mình: “Đi theo anh, anh có lời muốn nói với em.”
Kiều Cận Nam dùng sức: “Muốn dẫn cô ấy đi, hẳn là phải hỏi ý kiến bạn trai có đồng ý không?”
“Nhược Nhược, chúng ta phải nói chuyện rõ ràng, em đừng dây dưa với loại người này!”
“Đỗ Nhược, cô dám đi cùng anh ta xem?”
Đỗ Nhược chỉ thấy cổ tay càng ngày càng đau, cô cố vùng vẫy nhưng không thoát được, thấp giọng quát: “Hai người buông ra!”
Hai người giả vờ không nghe thấy.
“Bị điếc sao?” Đỗ Nhược nghiến răng nghiến lợi: “Hai người đều buông ra!
Đỗ Nhược nhìn hai người, giằng co một lúc, hai người cùng thu lại khí thế, khẽ buông lỏng tay, Đỗ Nhược hất mạnh tay ra, lạnh lùng nói: “Hai người về đi, không có gì đáng nói hết.”
Kiều Cận Nam liếc Hà Khâm Sinh, không lên tiếng, đứng im tại chỗ.
Hà Khâm Sinh lại nhìn Đỗ Nhược, khẽ nhíu mày.
“Chẳng lẽ sáu năm trước mọi chuyện còn chưa nói rõ?” Đỗ Nhược nhìn Hà Khâm Sinh, đôi mắt đã ngấn lệ.
Mắt Hà Khâm Sinh cũng đỏ lên, môi mấp máy định nói lại thôi.
Đỗ Nhược liếc nhìn Kiều Cận Nam, không nói một lời liền xoay người đi lên lầu.
Đêm đã khuya, trên cầu thang không có đèn, Đỗ Nhược ngồi xuống bậc thang một lúc mới cầm chìa khóa mở cửa.
Không ngờ trong phòng đèn điện sáng choang, Tần Nguyệt Linh còn chưa ngủ. Vừa thấy Đỗ Nhược, giọng nói đầy quan tâm, lo lắng: “Nhược Nhược, con đã đi đâu? Điện thoại cũng không gọi được, có biết bây giờ là mấy giờ không?”
“Sao mẹ còn chưa đi ngủ? Con có chút việc nên về hơi muộn, điện thoại lại hết pin.” Đỗ Nhược ổn định lại tâm tình, vẻ mặt thản nhiên trả lời.
Tần Nguyệt Linh vẫn lo lắng hỏi tiếp: “Rốt cuộc là đi đâu?”
Đỗ Nhược vừa thay giày vừa nói: “Có một người bạn bị bệnh, cho nên…”
“Có phải Hà Khâm Sinh đang đứng dưới lầu không? Hắn ta tới tìm con làm gì? Chẳng phải con nói hai người đã cắt đứt liên lạc?”
Đỗ Nhược mệt mỏi day day trán: “Mẹ, thật sự con và anh ta đã cắt đứt liên lạc, mẹ đừng hỏi nữa.”
“Nhược Nhược, con đừng qua lại với cậu ta nữa, nếu năm đó không phải…”
“Được rồi, con bảo đảm với mẹ con không có quan hệ gì với anh ta, gần đây vì chuyện làm ăn nên gặp lại.”
Tần Nguyệt Linh thấy cô mất kiên nhẫn, bà chỉ có thể thở dài, không thêm gì nữa.
Đỗ Nhược sạc điện thoại rồi đi tắm, lúc cô về phòng, Tần Nguyệt Linh đã ngủ, cô mở điện thoại, mới phát hiện có rất nhiều cuộc gọi nhỡ, có của Tần Nguyệt Linh, cũng có một số xa lạ.
Cô mở máy một lúc, số máy lạ kia lại gọi đến.
Đỗ Nhược do dự, sau đó đi ra ban công.
Đầu bên kia lặng một lúc lâu, Đỗ Nhược buồn cười nhưng trong lòng chỉ thấy chua sot: “Hà Khâm Sinh, có gì thì nói đi?”
“Nhược Nhược, Kiều Cận Nam không phải người tốt lành gì, em đừng dây dưa với hắn ta.”
“Tôi tự có mắt nhìn, không đến lượt anh chỉ bảo.”
“Hắn ta không giống những người em đã tiếp xúc…”
“Nếu anh gọi tới là muốn xát vào vết thương cũ thì có thể ngắt máy.” Đỗ Nhược lạnh giọng cắt ngang.
“Nhược Nhược…” Trong giọng nói của Hà Khâm Sinh có vài phần bất đắc dĩ: “Tại sao lại từ chức?”
“Chuyện do anh sắp đặt sao còn tới hỏi tôi? Lần đầu tiên gặp mặt anh đã nói gì? Công tư phân minh.” Đỗ Nhược châm biếm: “Đây chính là phong cách làm việc của anh? Là tôi ngu xuẩn, cho nên vẫn tin lời anh.”
“Anh chỉ muốn giữ em bên cạnh.”
” Sáu năm không có anh, tôi vẫn sống rất tốt!”
Lại yên lặng một lúc lâu, Đỗ Nhược hít sâu một hơi, hỏi: “Hà Khâm Sinh, tôi chỉ hỏi một câu, anh có chuyện gì lừa gạt tôi không?”
Hà Khâm Sinh không trả lời ngay, im lặng một lúc mới nói: “Nhược Nhược, có một số chuyện không thể nói rõ ràng trong một hai câu. Em hãy tin anh, trong tháng này…”
“Không có gì đáng nói hết!”
Đỗ Nhược ngắt điện thoại, xoay người trở về phòng đi ngủ.
***
Đỗ Nhược không nói cho Tần Nguyệt Linh chuyện từ chức, ngày hôm sau cô vẫn ra khỏi nhà đi bệnh viện.
Trong phòng bệnh, Kiều Cận Nam và Mạnh Thiểu Trạch đều ở đây, dì Hồ đang dọn dẹp bàn ăn của Kiều Dĩ Mạc, thấy Đỗ Nhược đến liền cười híp mắt, cầm đồ đi ra ngoài.
Mạnh Thiểu Trạch ngồi trên ghế, nói với Kiều Cận Nam: “Dì Hồ cũng chăm sóc Mạc Mạc hơn một năm, lại không vướng bận con cái, hay là cậu trả thêm tiền lương để dì làm cả ngày?”
Kiều Cận Nam không đáp ứng, ngước mắt nhìn Đỗ Nhược: “Em thấy thế nào?”
Đỗ Nhược vừa ngồi xuống ghế:”Cũng được.”
Dì Hồ rất nhiệt tình, làm việc lại tỉ mỉ, cũng coi Dĩ Mạc như cháu mình.
“Cứ quyết định vậy đi.” Kiều Cận Nam thấp giọng nói.
Mạnh Thiểu Trạch vuốt cằm, cười mờ ám: “Này, còn chưa chính thức mà đã bị vợ quản nghiêm.”
Đỗ Nhược: “…”
Kiều Cận Nam liếc cậu ta, Kiều Dĩ Mạc đang chơi điện thoại ngẩng đầu lên, ngây thơ hỏi: “Bị vợ quản nghiêm là gì?”
Kiều Cận Nam tịch thu điện thoại: “Ăn no thì đi ngủ, chơi gì mà chơi.”
Kiều Dĩ Mạc đáng thương nhìn Mạnh Thiểu Trạch, chú Mạnh, đó là điện thoại chú đưa cháu mà…
Mạnh Thiểu Trạch đánh mắt ra hiệu cho Kiều Dĩ Mạc, hất đầu về phía Đỗ Nhược. Kiều Dĩ Mạc ngầm hiểu: “Chị Hoa nhỏ, em chụp cho chị một tấm hình được không?”
Kiều Dĩ Mạc đã đạt được ý nguyện, thành công có một tấm hình một mình Đỗ Nhược.
Mạnh Thiểu Trạch ngồi một lúc liền rời đi, Kiều Dĩ Mạc chơi điện thoại cũng ngủ thiếp đi, Đỗ Nhược nhìn Kiều Cận Nam đang gọi điện thoại liên tục, liền nói với anh: “Anh bận thì đi trước đi, tôi ở lại đây.”
Kiều Cận Nam nhìn cô một hồi lâu: “Từ chức?”
Đỗ Nhược rũ mắt xuống: “Ừ.”
Khóe miệng Kiều Cận Nam hơi nhếch lên: “Vậy tôi tới công ty.” Anh cầm áo khoác, khi tới cửa lại quay đầu lại: “Thân là bạn gái, chẳng lẽ không đi tiễn bạn trai?”
Đỗ Nhược không trả lời nhưng vẫn theo anh ra cửa.
Khuôn viên bệnh viện Hoa Đình rất đẹp, có một rừng cây nhỏ, Đỗ Nhược theo Kiều Cận Nam đi xuyên qua rừng cây tới bãi đậu xe.
Dọc đường đi anh luôn nắm tay Đỗ Nhược, cô bất đắc dĩ hỏi: “Kiều tiên sinh, trước kia anh cũng thích nắm tay đi dạo?”
Kiều Cận Nam cười khẽ: “Có người không thích nắm tay bạn gái sao?”
Đỗ Nhược không đáp lại.
Giống như hai người đang yêu nhau.
Cô nhẩm tính, đã hơn nửa tháng.
“Đỗ Nhược.”
“Ừ?”
Đỗ Nhược vừa ngẩng đầu lên, không kịp đề phòng đã bị anh hôn trộm.
“Goodbye kiss.” Kiều Cận Nam thản nhiên như không lên xe.
Đỗ Nhược nhìn anh lái xe rời đi, trong lòng tức giận, cô bị ăn đậu hũ rồi.
Bảy ngày liên tiếp, Đỗ Nhược đều ở bệnh viện, một phần cô không muốn Tần Nguyệt Linh biết cô đã thôi việc, mặt khác cô cũng do dự có nên đáp ứng đề nghị tới Young không, đối phương đưa ra điều kiện thật hấp dẫn, nhưng lần này cô rút kinh nghiệm, vị lãnh đạo nữ… hình như có quen biết với Tống Như Nhược, cô không muốn đi vào lối mòn.
Việc chăm sóc Dĩ Mạc rất nhẹ nhàng, nên cô bắt gửi hồ sơ nhưng không nhận được hồi âm, quả thật cuối năm không phải thời điểm để tìm việc.
Ngược lại mấy hôm nay Kiều Cận Nam rất bận rộn, đã hai ngày không tới bện viện, Đỗ Nhược cũng không hỏi anh.
Kiều Dĩ Mạc nằm viện béo lên một vòng, theo lời bác sĩ thì có thể xuất viện.
Đỗ Nhược nhớ Kiều Cận Nam muốn hết sẹo mới xuất viện, nên cô gọi cho anh.
“Kiều tiên sinh, dù sao chỉ bị bỏng nước, để ‘Khỏi hẳn’ cũng phải mất một, hai tháng.”
Kiều Cận Nam im lặng một lúc, đồng ý: “Chờ tôi tan ca tới đón hai người.”
Đỗ Nhược làm xong thủ tục xuất viện, hai người chờ Kiều Cận Nam tới đón, kết quả là chờ mãi, Dĩ Mạc nằm trong lòng cô ngủ thiếp đi, Kiều Cận Nam vẫn chưa xuất hiện.
Nếu về quá trễ, chắc chắn sẽ bị Tần Nguyệt Linh tra hỏi, Đỗ Nhược lại càng sốt ruột, chờ tới khi kiều cận nam xuất hiện, mặt cô tối lại.
Kiều Cận Nam lái xe, hỏi cô: “Sao? Tức giận?”
Lời này nói ra, có thể thấy tâm trạng anh ta rất vui vẻ.
Đỗ Nhược không thèm giả bộ, lập tức nói: “Kiều tiên sinh, nếu anh quá bận rộn thì không cần thiết phải tới đón, nếu thế tôi sẽ không để dì Hồ về trước. Tôi có thể lái xe đưa Dĩ Mạc về trước.”
Kiều Cận Nam đạp phanh, quay sang nhìn cô.
Đỗ Nhược cũng nhìn anh.
Kiều Cận Nam cởi dây an toàn, vươn người sang, đặt một nụ hôn lên môi Đỗ Nhược.
Ban đầu nụ hôn rất dịu dàng, sau đó nhưng dần dần cuồng nhiệt, hơi thở hỗn loạn, hận không thể nuốt cô vào bụng.
Đỗ Nhược thấy khó thở, mặt mũi trắng bệch, cô phải dùng lực mới đẩy được anh ra.
Ngọn lửa trong mắt Kiều Cận Nam cuồng nhiệt, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo lạnh lùng: “Tôi không biết cách dỗ dành phụ nữ, nhưng khi hôn sẽ tiết ra hoocmon khiến tâm trạng tốt lên.” Anh cúi đầu lại gần: “Thấy thế nào? Còn tức giận nữa không?”
Mặt Đỗ Nhược đỏ lên, ánh mắt phòng bị nhìn anh.
Kiều Cận Nam cười khẽ, tiếp tục lái xe.
Vì dì Hồ về nhà chuẩn bị, nên khi xe Kiều Cận Nam vừa vào trong sân, dì Hồ đã mở cửa ra đón.
Bố trí ổn thỏa cho Dĩ Mạc, sắp xếp đồ đạc, dặn dò liều thuốc và thời gian uống thuốc, lúc này đã hơn 11h đêm, lúc này về nhà thể nào cũng bị Tần Nguyệt linh mắng.
Đỗ Nhược lấy điện thoại ra, đang nghĩ cả buổi tối không nhận được cuộc gọi nào từ Tần Nguyệt Linh, thì điện thoại liền vang lên.
“Mẹ…”
Đầu kia không phải giọng Tần Nguyệt linh, âm thanh hỗn loạn: “Là con gái Tần Nguyệt Linh đúng không?”
Tim Đỗ Nhược đạp nhanh: “Đúng vậy, mẹ tôi đâu? Sao đầu bên kia lại ầm ĩ như thế?”
“Cô mau tới đây đi! Mẹ cô bị hù dọa sợ gần chết…”
Sắc mặt Đỗ Nhược trắng bệch, điện thoại lại vang lên, là một số lạ: “Xin chào, Đỗ tiểu thư đúng không? Đỗ Hiểu Phong là em trai cô phải không? Phiền cô nhanh chóng tới bệnh viện, Đỗ Hiểu Phong bị đánh trọng thương, cần người nhà ký tên làm phẫu thuật.”