Mấy tên đệ tử các phái khác lo sợ kêu lên :
– Bọn Thanh Long bang! Chúng ta nguy rồi!
Quả nhiên rừng người phía trước đúng là bọn Thanh Long bang, chúng không ngớt reo hò nhưng đứng bao vây có hàng lối hẳng hoi. Đứng đầu bọn chúng là năm tên chính là Ngũ đại đàn chủ, võ công vào loại bậc nhất.
Chu Cẩm Sơn nói với mọi người :
– Các vị coi chừng, bọn này võ công rất cao, trong số đó hiển nhiên có Du Tiểu Phụng, một nhân vật sử dụng độc rất lợi hại, chúng ta phải cẩn thận mới được.
Thần Quang đạo nhân chẳng to vẻ lo ngại cả. Lão nói :
– Lão phu mấy chục năm không ra giang hồ bữa nay có dịp thử sức chút xíu cũng là một dịp hay…
Lão vừa nói xong, đột nhiên ở phía bọn Thanh Long bang, một gã cao lớn, một trong Tứ đại đàn chủ bước lên, rồi cất tiếng nói, thanh âm vô cùng mạnh mẽ :
– Các ngươi! Hôm nay chúng ta bao vây chặt chẽ rồi, con kiến cũng không thoát được…. biết điều bó gối chịu trói để Giáo chủ ta phát lạc thì may ra còn bảo toàn mạng sống, còn nếu không thì bọn ta quyết không dung tình.
Chu Cẩm Sơn thấy gã phô trương nội lực định uy hiếp quần hùng thì nổi giận nói :
– Bọn Thanh Long bang kia, bọn ta với các ngươi không thù không oán, mà tại sao các ngươi cứ cố tình gây sự… Tội ác của các ngươi bọn ta còn chưa lý giải đến….
– Hà! Hà! – Gã Đàn chủ cười lớn. – Chu Cẩm Sơn mới ngày nào ngươi hãy còn là một thằng nhóc miệng còn hơi sữa, nhờ ăn trộm được bí kíp đã dám lên nạt nộ bọn ta. Khôn ngoan thì đưa bí phổ ra đây…
– Đừng có nhiều lời, bọn giặc cỏ này coi ai không ra gì cả. – Thần Quang đạo nhân tức giận quát vang. – Chu Cẩm Sơn chúng ta động thủ đi thôi.
Lão nói xong đã nhảy vọt lên trước phóng chưởng đánh ra. Gã Tổng đàn chủ vội đưa song chưởng lên chống đỡ, chỉ nghe “bình” một tiếng, gã đã bị đánh bật về sau ba bốn bước mà vẫn chưa đứng vững được mặt xanh lè. Còn Thần Quang đạo nhân vẫn đứng yên chỗ cũ sắc mặt không hề thay đổi…
Gã Tổng đàn chủ hét to :
– Các anh em! Lão già này lợi hại lắm, chúng ta liên thủ chống lại bọn chúng.
Lập tức, mấy chục cao thủ với hai gã Đàn chủ bao vây Thần Quang đạo nhân lại. Chu Cẩm Sơn nói với Lưu Lệ Quân và bọn cao thủ mấy môn phái :
– Chúng ta không thể bảo vệ cho Trần lão bá được, hãy chia nhau phá vòng vây đi thôi.
Gã cùng Lưu Lệ Quân xông lên. Du Tiểu Phụng và một gã Đàn chủ khác bay ra chặn lại, đồng thời bọn đệ tử củng ùa tới, rồi một rừng gươm đao vung lên tua tủa nhằm hai người chém loạn xa. Chu Cẩm Sơn thi triển Cửu Cung bộ pháp, tay gạt, chân đá chỉ một loáng cả chục tên đã bị đánh gục…. Bọn Thanh Long bang thấy Chu Cẩm Sơn quá lợi hại thì càng bao vây chặt hơn.
Chu Cẩm Sơn thấy lão Đà chủ quát mắng om sòm :
– Bọn bay, lũ đệ tử mấy môn phái khác kia, tha cho chúng, tập trung giết mấy tên này cho ta!
Lão nói rồi trỏ tay về phía Chu Cẩm Sơn, Lưu Lệ Quân và Thần Quang đạo nhân. Bốn gã cao thủ mặc đồ chẽn cưỡi ngựa vung đoản đao chạy về phía chàng.
Một gã lớn tiếng nói :
– Tại hạ Lý Tuấn nghênh tiếp thiếu hiệp.
Gã vừa dứt lời đã bị Chu Cẩm Sơn cho một cước vào ngực té nhào xuống ngựa. Gã phía bên phải tức thì vung chém tạt ngang, Chu Cẩm Sơn nghiêng người, xoay cổ tay ra chiêu “Kim Bách Trảo” bóp vào cổ tay gã, lập tức thanh đao rời khỏi tay rớt xuống đất, xương gãy nát vụn. Một tên phía sau dùng cương tiến quật vào người chàng. Chu Cẩm Sơn co chân phải đá ngược về phía sau thi triển tuyệt kỹ Thiến Lý Độc Hành đá vào cẳng chân gã, tay trái ra chiêu Cầm Nã Không Thủ Đoạt Bạch thoăn thoắt một cái đã cầm gọn cây cương tiến của gã trong tay. Một gã khác, từ phía trước xông lên hô lớn :
– Tại hạ là….
Gã chưa kịp nói tên đã thấy cây cương tiến bay vọt tới như một con rắn, đây là chiêu thứ trong Bát Nhã quyền pháp gọi là Đường Quang Chiết Liễu, cây cương tiên quấn mấy vòng cỗ gã xiết chặt lại như một cái đai bằng sắt khiến gã chỉ kịp kêu lên ằng ặc mấy tiếng rồi lăn nhào xuống đất.
Bên kia, hai gã Đàn chủ cùng mấy tên cao thủ bao vây Thần Quang đạo nhân nhưng vẫn không chiếm được thượng phong. Võ công lão vô cùng lợi hại, mấy quyền đánh ra lại có một tiếng “ối” kinh hoàng rồi một thân hình ngã nhào xuống. Tuy nhiên, võ công của bốn gã Đàn chủ thuộc loại rất cao cường lại thêm thủ hạ mỗi lúc một kéo đến đông như kiến, nên vòng vây không hề được nới rộng.
Chu Cẩm Sơn thấy bọn Thanh Long bang liều chết cứ lăn xã vào dường như không biết sợ là gì thì thấy làm lạ. Gã nói với Thần Quang đạo nhân :
– Tiền bối chúng ta phải phóng chưởng thì mới mong ra khỏi được chỗ này!
– Đúng đấy. – Thần Quang đạo nhân đáp.
Chu Cẩm Sơn biết Bát Nhã thần chưởng vô cùng lợi hại nên chàng chỉ vận có bốn thành công lực sử dụng chiêu thứ nhất của Bát Nhã thần chưởng là Lập Chưởng Đồ Long đánh ra. Thần Quang đạo nhân cũng sử dụng Long Hình Bát Quái chưởng còn Lưu Lệ Quân sử dụng chiêu thứ bảy trong Giáng Long thập bát chưởng là Kháng Long Hữu Hối.
Ba luồng chưởng kình cương như khác nhau hòa vào nhau tạo nên một tiếng ầm ĩ như sấm rền xác người bị bắn tung lên cao như đất đá còn phía Chu Cẩm Sơn, bọn Thanh Long bang chết vẫn còn giữ nguyên tư thế đang động thủ chỉ có điều một lúc sau, mới ngã xuống như đống gạch vụn.
Thật là kinh hoàng! Những tên còn lại vội lùi về phía sau mắt trợn trừng khiếp đãm. Bốn gã Đàn chủ cũng bị nội thương đang cố gắng vận công điều tức.
Duy nhất có một lão già phía sau có vẻ như chưa hề hấn gì.
Chu Cẩm Sơn bỗng nghe Du Tiểu Phụng nói với lão già :
– Phó giáo chủ, chúng ta….
– “Thì ra lão là người đứng hàng thứ hai trong Thanh Long bang, thảo nào võ công lão cao như vậy.” – Chu Cẩm Sơn thầm nghĩ.
Gã bỗng thấy lão già phẩy tay một cái ra hiệu cho Du Tiểu Phụng cái gì đó. Từ trong ống tay áo của Du Tiểu Phụng, một quả cầu nhỏ bay ra.
Thần Quang đạo nhân vốn lịch duyệt giang hồ, lão hiểu ngay nên quát to :
– Trái nổ có chất độc, tản ra mau!
Chu Cẩm Sơn dắt tay Lưu Lệ Quân tung minh nhảy về phía Đông, còn Thần Quang đạo nhân thì chạy về phía Tây. Chỉ trong khoảng khoắc, một tiếng nổ lớn phát ra kèm theo một làn khói đen bốc lên mù mịt.
Bọn Thanh Long bang còn lại không chạy kịp hít phải khí độc rên la thảm khóc, chứng tỏ chúng bị đau đớn đến tột cùng. Chu Cẩm Sơn và Lưu Lệ Quân chạy được mấy chục trượng nên không bị nguy hiểm gì.
Gã thấy phía sau không có ai đuổi theo liền bảo Lưu Lệ Quân :
– Lưu muội, chúng ta đến Thiếu Lâm xem có chuyện gì không? Hồi nãy Trần Bá Lưu….
– Đúng đấy! – Lưu Lệ Quân tán thành. – Bây giờ ca ca đi đâu, tiểu muội sẽ theo đấy! Có được không?
– Được lắm chứ! – Chu Cẩm Sơn mỉm cười. – Huynh chỉ sợ muội đi theo riết thì phát chán thôi.