Trở về “Bảo Đế thành” thành thì trời đã nhá nhem tối. Vừa bước vào trong cô đã thấy sắc mặt lo lắng của Hà tỷ.
– Hà tỷ! Có chuyện gì sao?- cô tò mò
– Tiểu Băng, con về rồi! Ông chủ đang ở thư phòng chờ con. Cẩn thận một chút, ta thấy tâm trạng của ngài ấy không tốt cho lắm.- Hà tỷ quan tâm nhắc nhở
– con biết rồi!- cô nở nụ cười trấn an
Đứng trước cửa thư phòng, cô hít một hơi thật sâu. Không biết hôm nay hắn nổi điên vì cái gì đây. Mất tích mấy ngày chưa nói mà bây giờ trở về doạ người. Cũng chẳng sao! Cô cũng đã trải qua thứ đáng sợ và khủng khiếp mà hắn mang lại rồi mà.
Lấy dũng khí đẩy cửa ra, căn phòng tối đen chỉ còn ánh sáng yếu ớt từ chiếc đèn bàn. Lôi Kình đang nhắm mắt dưỡng thần, chiếc cà vạt bí kéo lệch về một bên. Hắn có vẻ rất mệt mỏi.
Cô định xoay người rời đi nhưng hắn lại mở mắt ra.
– Hôm nay đi đâu?-hắn hỏi
– Thành phốE
– Làm gì?
– Thăm mộ. Hôm nay giỗ mẹ tôi.- cô thành thực
– Ồ! Thật không ngờ cô lại suy tính sâu xa vậy. Biết không kiếm được gì từ tôi nên quay sang tán tỉnh gã Quân Hạo kia.- hắn nói bằng giọng trào phúng xen chút cay nghiệt
Cô giương cặp mắt có chút rưng rưng nhìn hắn, môi trắng bệch run run như muốn nói gì lại không thốt ra được thành lời.
Nhìn gương mặt nhu nhược mong manh đáng thương của cô hắn càng thấy khó chịu
– Đừng diễn kịch nữa. Diễn suất….
– Câm miệng! Anh câm miệng lại cho tôi. Anh sao có thể ác độc như thế? Mang tôi về đây là anh, cưỡng bức tôi kí vào cái hợp đồng không bình đẳng kia cũng là anh,… Anh bảo tôi diễn kịch? Được! Tôi diễn thế nào? Anh nói đi…- cô gào nên.
Hắn thoáng ngây người. Đúng! Rốt cuộc cô giở trò như thế nào? Hắn không biết. Tại sao hắn lại có thể thiếu suy nghĩ như vậy? Hắn luôn là người sáng suốt tự chủ thế sao lại như vậy. Cô gái này…hắn không muốn nghĩ nữa.
– Đi ra!- hắn ra lệnh
Không lưu luyến gì thêm cô bỏ ra ngoài, cố ý đóng cửa thật mạnh để tỏ ý bất bình. Cô chỉ có thể là vậy mà thôi. Ai bảo hắn là một ác ma chính hiệu chứ?