Hai ngày trôi qua, hắn lại chơi trò mất tích với cô. Khoác trên mình chiếc áo choàng mỏng, cô muốn ra ngoài.
– Phúc bá, con muốn đi ra ngoài!
– Được rồi, tôi sẽ chuẩn bị xe. Cô muốn đi đâu?
– Thành phố E!
Gương mặt phúc bá có chút biến sắc
– Nơi đó…- ông ngập ngừng
– Bá yên tâm, chúng ta sẽ về ngay trong ngày. Hôm nay là ngày vô cùng quan trọng với cháu.
– Được rồi!
– Cảm ơn bá!- cô nở nụ cười yếu ớt
Ngồi trên xe, cô đưa tầm mắt nhìn về phía thành phố E đang ngày càng gần.
Mẹ, con sắp gặp lại mẹ rồi.!
Hôm nay là ngày giỗ mẹ cô.
Ôm bó hoa hồng đỏ vào nghĩa trang, cô tới gần ngôi mộ có vẻ đơn độc dưới gốc cây ngọc lan.
Cũng nhờ Phan An mà mẹ cô mới có được chỗ chôn cất trong khu người giàu ở thành phố E này.
– Mẹ, Tiểu Băng của mẹ đến rồi. Mẹ có nhớ con không? Con rất nhớ mẹ!
Nhẹ nhàng đặt bó hồng xuống, cô quỳ trước mộ mẹ mình- Hạ Linh
Khi còn sống mẹ cô rất thích hoa hồng đỏ bởi đó là loài hoa mà ba cô đã tỏ tình với mẹ cô. Hoa hồng đỏ làm cho phần mộ này đỡ đi sự vắng vẻ, cô tịch.
Cô quỳ, nói chuyện với mẹ rất lâu cho tới khi đôi chân này của cô tê cứng lại. Khập khiễng bước đi, cô phải trở về rồi.
Á….cô vấp chân vào hòn đá.
3s…5s….không thấy đau. Cô càm giác mình rơi vào một vòng tay vô cùng ấm áp. Mở mắt ra, đập vào mắt cô là một gương mặt yêu nghiệt khá quen thuộc.
– Cô gái, tôi biết mình hấp dẫn nhưng cô không cần nhìn tôi như vậy!-người đàn ông nói bằng cái giọng cà lơ phất phơ.
– Quân tiên sinh! Cảm ơn anh!- cô lúng túng
– Không có gì! Mà cô làm gì ở đây?
– Tôi tới thăm mộ người thân. Hôm nay giỗ mẹ tôi! Còn anh?
– Tôi tới thăm mộ người quen!- Quân Hạo trả lời qua loa
– Ừm, xin lỗi anh!
– Chuyện gì?
– Về chuyện quả trứng…tôi…- cô rụt rè e sợ
– Stop!!! Đừng nhắc lại chuyện đó nữa. Tôi không phải loại người thù dai.
Thấy anh ta không giận mình nên cô cảm thấy thoải mái rất nhiều. Quân Hạo dìu cô tới cổng rồi lại quay trở vào. Anh còn việc phải làm.
Lên xe trở về thành phố F, cô cảm thấy gặp Quân Hạo ở nơi này quả là định mệnh. Nhưng mà cô đâu biết rằng ở nơi nào đó cơn cuồnh lộ sắp giáng xuống đầu cô……