Phương Thần không biết
mình đã ngủ trong bao lâu, sau đó thì sực tỉnh dậy.
Rèm cửa không kéo, bên
ngoài là một màn đêm đen kịt, không nhìn thấy bất cứ vật gì. Cho dù có ánh
trăng thì cũng bị tán lá rậm rì của rừng cây che khuất.
Cô là người ưa sạch sẽ,
nên khi tỉnh dậy, việc làm đầu tiên là thay bộ quần áo ngoài bằng chiếc váy
ngủ, nếu không sẽ cảm thấy rất khó chịu.
Không tìm thấy dép đâu,
cũng chưa biết chỗ có công tắc đèn, cô chỉ nhớ là nước khoáng để ở bên cạnh cửa
bếp, vì vậy quyết định để chân trần mò mẫm đi ra.
Nhưng, đúng vào lúc mắt
cô đã thích nghi được với bóng tối, đôi chân mới bước đi được mấy bước thì bỗng
nhiên đột ngột dừng lại.
Đã muộn như vậy rồi mà
ngoài phòng khách vẫn có bóng người ngồi.
Dáng điệu người ấy trầm
mặc, xung quanh không chút ánh sáng, khiến bóng của người ấy dường như chìm hẳn
trong bóng đêm đen kịt. Chỉ khi cô định thần và quan sát kỹ thì mới thấy đốm
lửa ở ngón tay người ấy đang lập lòe cháy.
Phương Thần nhanh chóng
lấy lại hơi thở bình thường, hắng giọng mấy cái để đánh tiếng.
Quả nhiên, người ấy lên
tiếng hỏi ngay sau đó: “Sao thế?”
Là Hàn Duệ, anh vẫn chìm
sâu trong chiếc ghế, bất động chỉ ngước mắt lên nhìn cô.
“Vì sao lại không bật
đèn lên?”, cô hỏi.
một chỗ tối như thế này,
lẽ ra chẳng nhìn thấy gì mới đúng, nhưng cô lại cảm thấy dường như nhìn thấy
ánh mắt của anh rất rõ, nó vượt qua căn phòng nhỏ và chiếu về phía cô, thâm
trầm, tối đen như biển cả vô bờ dưới màn đêm.
Vừa tiếp tục đi về phía
trước từng bước, cô vừa giải thích: “Em đi tìm ít nước uống.”
Hình dáng xinh đẹp, mảnh
mai di chuyển về phía nhà bếp, Hàn Duệ cúi đầu xuống nhìn, lúc đó mới thấy điếu
thuốc đã cháy để lại một đoạn tàn dài.
Anh không khỏi cảm thấy
ngạc nhiên, dường như cũng không ý thức được rằng trước đó ý nghĩ của mình đã
bay tận đến đâu.
Hàn Duệ đưa điếu thuốc
lên rít mạnh hai hơi liền, sau đó giụi vào gạt tàn bên cạnh, đứng dậy, quay
người mở cánh cửa lớn ra. Một cơn gió mạnh tràn vào mang theo hơi lạnh và ẩm
ướt đặc trưng của vùng rừng núi, rồi xuyên thẳng qua chiếc áo mỏng manh trên
người anh.
Đúng lúc ấy thì Phương
Thần cầm chai nước khoáng đi ra, không chút đề phòng cơn gió bất ngờ, bất giác
cô so vai lại, hỏi với vẻ tò mò: “Anh định đi ra ngoài à?”.
“Không”, Hàn Duệ đáp,
tiện tay đóng cửa lại.
Phương Thần nhìn lại Hàn
Duệ một lúc, những lời nói suýt buột ra đã kịp thời được giữ lại.
Lạ lùng thật đấy.
Trực giác mách bảo cô
rằng, hôm nay Hàn Duệ có gì đó khác thường.
Cô không biết anh đang
nghĩ gì, cũng không biết đã xảy ra chuyện gì mới khiến cho anh ngồi hút thuốc
một mình trong phòng khách vào lúc nửa đêm như vậy.
Là vì chuyện làm ăn ư?
Hay là vì chuyện tình cảm?
Có lẽ không phải là
nguyên nhân thứ hai, cô thầm đoán. Vì chính anh cũng đã nói rằng mình chưa từng
yêu bất cứ ai. Nếu đã không yêu, thì làm sao có chuyện buồn phiền.
…
Nhưng, những điều đó thì
có liên quan gì đến cô?
Cô đứng yên một lúc, rồi
sau đó mới sực tỉnh, cho dù anh không ngủ vì lý do gì cũng chẳng có liên quan
gì đến cô!
Mặc dù sự thật đã bị ý
nghĩ dậy lên trong lòng đè bẹp, nhưng vẻ ngoài cô vẫn tỏ ra rất bình thản, đang
định quay về phòng ngủ tiếp, thì nghe thấy tiếng Hàn Duệ vang lên: “Chờ chút
đã”.
“Sao cơ?”
Cô dừng nguyên tại chỗ,
trong lòng nghi hoặc, chân vẫn đi đất, nền nhà rất lạnh cô khẽ kiễng chân lên.
Bộ váy ngủ bằng lụa, mềm
mại rủ xuống cùng với mái tóc buông xõa sau lưng, bó sát vào người cô, để lộ
thấp thoáng những đường cong rất đẹp và gợi cảm. Trong màn đêm hầu như không
nhìn thấy gì, mặt của chất lụa bóng, mịn màng như tuyết vừa chạm đến đầu gối,
không đủ để che kín đôi chân thẳng đều và đôi gót xinh xắn tròn trịa.
Ánh mắt của anh dừng lại
rất lâu trên người cô, mãi không dời đi.
Anh biết rõ, từ trước
tới nay anh chưa bao giờ nhìn một cô gái nào chăm chú đến thế, chỉ vì trước đến
nay anh chưa bao giờ cho rằng ai đó đặc biệt, đáng để anh mất thời gian ngắm
nhìn.
Nhưng lúc này trông cô
đẹp thật sự. Dù không phấn son nhưng lại đẹp đến mê hồn, cô di chuyển trong
bóng đêm trông chẳng khác gì một tấm hình cắt lành lạnh.
Anh im lặng không nói
gì, vì anh chợt nhớ đến cảnh lần đầu tiên lái xe chờ cô, rõ ràng là bị đuổi
bám, thế mà cô phấn khích tới mức mắt sáng bừng lên, có lẽ kể từ giây phút đó,
anh đã cảm thấy rằng, cô cùng một loại giống như anh. Sau đó mọi chuyện đã chứng
minh đúng như vậy, vì phần lớn dáng vẻ của cô khi đối đầu với anh đều là lạnh
lùng, kiêu ngạo, dường như khắp cơ thể cô tràn đầy sức công kích, giống như một
con vật sẵn sàng nhe nanh giơ vuốt ra trong chốc lát.
Tuy nhiên, lại rất trùng
hợp, so với sự yếu đuối sợ sệt của các cô gái khác, anh thích thấy cô như thế.
Anh thích điệu bộ ương
bướng của cô, quen với sự không thỏa hiệp của cô, có lúc chính bản thân anh
cũng không ý thức được khi cố ý trêu chọc cô. Nhưng đến hôm nay anh mới phát
hiện ra, thì ra khi cô cười thật lòng mới là lúc đẹp hút hồn người khác nhất.
Cô ngồi chắp bằng trên
nền đất, cười thích thú nhìn anh nói, đôi gò má ửng hồng vì men rượu. Có lúc,
suýt nữa anh đã không kìm được đưa tay ra, định chạm vào đôi môi đỏ tươi gợi
cảm ấy.
…
Bên ngoài nhà vọng vào
tiếng động khẽ, giống như tiếng gió đột nhiên thổi mạnh, lướt qua bãi cỏ.
Anh bỗng định thần lại,
gọi tên cô bằng một giọng rất trầm: “Phương Thần!”, đồng thời sải bước đến bên
cô.
Giọng nói của anh chứa
đựng sự gấp gáp dễ dàng nhận thấy, rất ít khi bắt gặp, Phương Thần bất giác
ngây người ra, giây tiếp theo chỉ nghe thấy một loạt tiếng nổ loạn xạ và gấp
gáp, và rồi bị màn đêm phóng to lên khiến cho màng nhĩ tưởng chừng như bị xuyên
thủng.
Hai gian phòng ngủ bố
trí song song, tiếng động vọng ra từ đó. Trong lúc cánh tay Phương Thần bị một
sức mạnh rất lớn kéo lấy nằm xoài xuống đất, cô đã nhận ra, đó là tiếng súng.
Mấy chục phát đạn được
bắn ra từ một họng súng ẩn nấp trong một góc của màn đêm điên cuồng cắm vào
vách ngoài của ngôi nhà, tạo ra âm thanh trầm đục liên hồi.
Những mảnh vụn của lớp
kính cửa bị vỡ ra. Rơi tứ phía.
“… Chuyện gì thế?” Không
kịp để ý đến cánh tay đau rát, cô co người lại trong góc tường – nơi tạm được
coi là an toàn, tay ôm đầu theo bản năng, hỏi khẽ qua kẽ răng.
“Ở yên đây, không được
động đậy!”
Cô chưa bao giờ nghe
thấy anh nói bằng giọng ra lệnh nghiêm túc như vậy, bất giác ngây người ra,
nhìn sang anh, chợt thấy trong tay của Hàn Duệ có thêm một khẩu súng không biết
từ lúc nào.
Khẩu súng đen ngòm
chuyển động trước mắt cô, phát ra ánh thép lấp lánh.
Mười lăm phút sau, ngoài
phía cửa sổ hình như có ánh đèn pin chiếu vào, xuyên qua màn đêm, lướt qua
khuôn mặt rắn rỏi lạnh lùng của anh. Cô thấy anh cúi xuống nạp đạn một cách
nhanh chóng và thuần thục, như thể anh đã sớm có chuẩn bị trước sự tấn công bất
ngờ này.
Ngay sau đó, đợt rọi
chiếu thứ hai lại bắt đầu.
Lần này chỉ cách lần
trước chừng chưa đầy ba giây.
Khi tiếng súng lại vang
lên một lần nữa, Hàn Duệ đột nhiên vươn tay ra che chở cho cô, dùng sức nhanh
chóng kéo cô sang một bên.
Bầu không khí dường như
bị một vật thể chuyển động với một tốc độ rất nhanh xé toang, kèm theo tiếng nổ
nặng nề nhưng rất rõ và mùi thuốc súng nồng nặc, làm cho đất cát ở những nơi
đạn cày xuống bắn lên tung tóe.
Nhìn những vết đạn cháy
sém trên nền nhà, Phương Thần giật mình lạnh toát người.
Chỉ cách có mấy
centimet, những lỗ nhỏ kia suýt nữa thì găm lên mình cô.
“Ngây người ra gì thế!”
Giọng nói vang lên bên tai kèm theo sự giận dữ rõ rệt, Phương Thần định thần
lại, nhìn thẳng vào đôi mắt sắc lạnh như sao băng. Vì ở rất gần nên cô kịp thời
nắm bắt được biểu lộ khác thường thoáng qua rất nhanh trong mắt anh rồi sau đó
tan biến ngay lập tức dường như chưa hề tồn tại.
“Làm thế nào bây giờ?”,
cô hỏi. Kẻ thù thì ẩn mình, không biết bên ngoài kia có bao nhiêu họng súng
đang chờ để bắn họ thành những cái xác đầy vết đạn lỗ chỗ. Chỉ xét khí thế dữ
dội của đối phương, cô tin chắc rằng nếu mình sơ suất và thiếu thận trọng thì
ngày hôm nay rất có thể sẽ trở thành ngày giỗ của cô.
Nếu nói cô không sợ là nói
dối.
Cô chỉ là một cô gái
bình thường, lần buông thả lớn nhất trong hơn hai mươi năm qua cũng chỉ là mượn
rượu hônạ. Cho dù bẩm sinh lá gan có lớn hơn nữa thì trong đêm tối đạn bay tên
bắn như thế này, cơn hoảng sợ trước cái chết cũng tấn công cô như thường.
Hai bàn tay cô nhớp nhúa
mồ hôi, sắc mặt hơi tái đi, sắc mặt hơi tái đi, khiến cho đôi mắt càng trở nên
sáng lạ thường.
Cô nhìn chăm chăm vào
anh. Trong bóng tối đôi mắt ấy trở nên hốt hoảng nhưng cũng trở nên chăm chú
hơn, như muốn tìm một chỗ dựa từ vẻ rất điềm tĩnh của anh.
Cô cần phải có được sức
mạnh từ người đàn ông này, cho dù mối nguy hiểm lúc này là do anh mang lại.
Hít một hơi nặng nề, cô
cố gắng giữ cho giọng nói của mình thật bình thường, lại hỏi: “Chúng ta nên làm
gì?”
Trả lời cô chỉ là một từ
rất đơn giản: “Chờ”.
Chờ gì nhỉ?
Cô không biết, cô hoàn
toàn không biết vì sao, lần đầu tiên cô cảm thấy hình như nỗi sợ hãi đã làm cho
chân tay cô trở nên thiếu linh hoạt, ngay cả bộ não cũng trở nên đờ đẫn.
Nhưng Hàn Duệ vẫn bình
tĩnh, điềm nhiên như cũ, thân hình cao lớn ẩn vào trong bóng tối bất động,
nhưng vẫn toát lên khí thế chỉ chờ là bật lên phản ứng, trông chẳng khác gì một
con báo đi săn, đang chờ đợi thời cơ tốt nhất.
Vẻ mặt của Hàn Duệ chăm
chú và lạnh lùng, vẻ bí hiểm trên người anh lớn đến nỗi khiến cô cũng cảm thấy
sợ.
Có một khoảnh khắc ngắn
ngủi dường như cô quên mất rằng mình đang ở nơi đạn nổ tứ tung và cả số phận
không thể đoán định đang chờ ở phía trước.
Cửa sổ hai phòng ngủ lần
lượt bị người nào đó đập vỡ, tiếng bước chân cố đặt thật khẽ và tiếng lạo xạo
trên nền nhà đứt quãng, cho thấy đối phương đang thận trọng lục soát thứ gì đó.
Có lẽ là tìm kiếm xác
của hai người.
Tiếng bước chân mỗi lúc
một gần, bất giác Phương Thần nín thở, nhìn thấy Hàn Duệ giơ tay ra hiệu với
cô. Thật ra cô không hiểu ám hiệu đ, nhưng bất giác cơ thể cô phản ứng theo
động tác tay của anh.
Cô dựa vào cảm giác của
mình, vừa dán mắt quan sát vẻ mặt của anh vừa co người sang một bên, như vậy đã
dành cho anh một khoảng không gian vừa đủ. Cô còn chưa kịp nhận ở anh một tín
hiệu gần như là lời khen thoáng qua trong mắt anh, mà cố nghiêng đầu vào bên
trong, tai cô gần như bị áp sát vào bức vách lạnh toát và rắn câng.
Cô co nửa người lại
trong bóng tối, còn cánh tay cầm súng của anh vươn ra bên cổ cô.
Hai người ngồi rất sát
nhau, trong khoảng không gian rất nhỏ hẹp, cô gần như ngồi gọn trong lòng anh.
Và mọi chuyện xảy ra rất nhanh, cô thậm chí còn không biết anh ra tay thế nào,
chỉ biết sau một tiếng nổ trầm đục, một bóng người đổ gục ngay bên cạnh chân
hai người.
Giây tiếp theo cô bị anh
lôi đứng dậy.
Anh lao đi với tốc độ
rất nhanh, trong chốc lát cô không theo kịp, bước chân hơi loạng choạng nhưng
vẫn cố hết sức di chuyển theo anh, chạy tới gian bếp phía ngoài cách đó mấy
bước. Tiếng quần áo sột soạt ngay bên cạnh, cô định quay đầu lại nhìn, nhưng đã
bị anh vây kín trong lòng, gáy sau có một bàn tay to lớn giữ chặt, khiến cô
không sao ngẩng đầu lên được, đến cả tai cô dường như cũng bị bịt chặt lấy,
nhưng dù vậy cô cũng vẫn nghe được tiếng súng gấp gáp và liên tiếp ở ngay bên
cạnh.
…
Đây không phải đang đóng
phim, nó nguy hiểm và đáng sợ hơn rất nhiều so với những tình tiết trong phim.