Thực ra, không phải là
Phương Thần không nghĩ tới, nếu đến cô mà cũng có người khác bám theo, thì tình
hình của Hàn Duệ càng nghiêm trọng hơn rất nhiều.
Nhưng, tác phong làm
việc của người đàn ông ấy là hành động kín đáo, gần như bí hiểm, bất cứ lúc nào
nhìn thấy anh ta cũng đều cảm thấy mọi chuyện rất yên ổn. Ở bên cạnh anh ta,
dường như mọi người luôn luôn vui vẻ ca hát, đèn mở rượu đỏ, còn những việc
đang lặng lẽ đến hoặc những mối nguy hiểm tiềm ẩn thì đều được xua tan đi bằng
vẻ mặt không biến sắc.
Nếu Tô Đông đã không kìm
được phải nói ra những lời nhắc nhở ấy, chắc hẳn có việc lớn sắp xảy ra, nhưng
đến lúc xuất phát vào cuối tuần, Phương Thần mới phát hiện ra rằng chỉ có cô và
Hàn Duệ đi vào núi.
“Tạ Thiếu Vĩ và Tiền
Quân không đi à?”, cô hỏi
“Bọn họ đều có việc khác
phải xử lý”, Hàn Duệ lái xe quay lại nhìn cô, “Sao vậy, không thích sự sắp xếp
như thế à?”.
“Cũng được.” Trước những
vấn đề như thế này, cô hoàn toàn không muốn tranh luận với anh, vì dù có tranh
cãi thì cũng chẳng có tác dụng gì. Chỉ có điều cô cảm thấy hơi lạ, ít khi ra
ngoài Hàn Duệ không mang theo Tạ Thiếu Vĩ và Tiền Quân.
Chiếc xe việt dã vừa cao
vừa rộng, tầm mắt không bị hạn chế, mã lực lớn nên chẳng mấy chốc đã chạy hết
tuyến vành đai ngoài của thành phố, rồi tiến về phía núi. Sau khi tìm cho mình
một tư thế thoải mái nhất, Phương Thần bắt đầu chăm chú quan sát cảnh vật hai
bên đường. Đã lâu lắm rồi cô không ra ngoài chơi, bình thường thì công việc của
cơ quan cứ gọi là bận bù đầu, chuyện làm thêm thức thâu đêm cũng không phải là
ít. Cô cũng đã định nghỉ hai ngày đi ra ngoài cho đầu óc thảnh thơi một chút,
không ngờ người cùng đi với cô lại là Hàn Duệ.
Anh nhớ rằng cô đã từng
thuận miệng nói như vậy, sau đó thì sắp xếp lần đi săn này, anh đã chuẩn bị
súng và các đồ dùng cần thiết rất chu đáo, khiến cô không phải bận tâm một chút
nào. Cô rất ngạc nhiên về điều này, vì thế đặc biệt chú ý đến việc thể hiện của
mình, cố gắng tạo ra vẻ mặt dễ coi, hy vọng rằng sẽ có thể vui vẻ cùng anh.
Tay lái của Hàn Duệ rất
giỏi, mặc dù là đường núi, thậm chí có những chỗ rất gập ghềnh, nhưng anh vẫn
lái xe rất êm khiến cô có được một giấc ngủ rất ngon lành ở chặng cuối. Khi cô
được đánh thức, mở mắt ra đã thấy điểm đến hiện ra trước mắt.
Cô cứ tưởng rằng anh sẽ
đưa cô tới một sơn trang săn bắn do con người tạo ra, không ngờ lại là một nơi
như thế này.
Một ngôi nhà gỗ màu nâu
vàng với các đường nét trạm trổ tinh xảo đứng sừng sững cách kính chắn gió của
chiếc xe chừng hai mươi mét, cô khẽ kêu lên, vẻ ngạc nhiên và vui mừng, sau đó
nhanh chóng tháo dây an toàn nhảy xuống xe.
Hàn Duệ lấy đồ từ cốp xe
ra, ngẩng đầu lên thì nhìn thấy cảnh tượng ấy. Phương Thần đứng ở bậc thềm của
ngôi nhà gỗ, vẻ mặt không giấu được sự thích thú. Có thể thấy, cô thực sự thích
nơi này, mặc dù với anh thì nó chẳng có bất cứ điểm nào là tuyệt diệu cả.
Nhưng, đây là lần đầu
tiên cô để lộ vẻ mặt ấy trước anh mà không chút đề phòng, giả tạo nào. Ánh nắng
mặt trời sau buổi trưa lọt qua kẽ lá của những cây đại thụ um tùm chiếu lên
khuôn mặt cô khiến cho đôi mắt cô trở nên sáng rực.
Lúc đó cô quay người lại
rất nhanh, cất cao giọng hỏi: “Anh có biết giấc mơ lớn nhất của tôi là gì
không? Đó là có một ngôi nhà như thế này, không cần quá to, nhưng nhất định
phải được làm bằng gỗ chờ và chắc chắn”.
Ánh mắt của Hàn Duệ như
đóng đinh lên người cô, khóe miệng bất giác nở nụ cười, rồi xách mấy túi đồ mở
cửa bước vào trong nhà, dáng điệu rất bình thản.
Diện tích ngôi nhà không
lớn, bố trí theo tiêu chuẩn gồm hai phòng và một sảnh, nhìn qua thì nơi đây
không có người ở thường xuyên, nhưng có lẽ vì biết họ sẽ tới nên đã được thu
dọn rất sạch sẽ từ trước.
Đồ đạc bày biện trong
ngôi nhà cũng rất đơn giản, ngoài một số đồ dùng cần thiết bằng gỗ, không hề có
thêm bất cứ vật dư thừa nào.
Phương Thần đi hết một
lượt từ trong ra ngoài, cuối cùng trở về phòng khách, hỏi người đàn ông lúc đó
đang cúi đầu kiểm tra lại khẩu súng săn: “Không hiểu sao tôi cảm thấy anh có vẻ
rất quen thuộc chỗ này?”. Vào một nơi núi sâu như thế này mà cũng không cần nhờ
đến một thợ săn bản địa dẫn đường, hơn nữa sau khi vào trong nhà, anh đã chỉ
ngay cho cô phòng ngủ ở bên cạnh bếp, lúc cô bước vào đó thì đã thấy ở đó để sẵn
một đôi dép lê của phụ nữ.
“Đây là nhà của tôi.”
Hàn Duệ không ngẩng đầu
lên nhưng vẫn cảm thấy vẻ ngạc nhiên của Phương Thần. Anh chợt thấy buồn cười,
có lẽ anh đã quen với vẻ đáo để của cô ngày thường, bây giờ chẳng qua chỉ là
đứng trước một ngôi nhà gỗ bình thường, thế mà không ngờ nó lại khiến cô dễ
dàng bộc lộ về mình chân thật như vậy.
Từ lúc xuống xe cho đến
bây giờ, nụ cười và giọng nói đầy vẻ thích thú của cô có lẽ còn nhiều hơn tất
cả các lần trước đó cộng lại.
“Sao anh lại có ngôi nhà
ở một như thế này?” Phương Thần thực sự không sao hình dung nổi, cô đưa mắt
nhìn quah, không thể nào tìm ra được mối liên hệ giữa một nơi yên tĩnh vắng vẻ,
một kiến trúc nguyên thủy mộc mạc cổ xưa như thế này với hoàn cảnh sống xung
quanh người đàn ông này.
“Tôi đã nhờ người xây
dựng nó hồi mới về nước, để thuận tiện cho mỗi lần đi săn.” Hàn Duệ đứng dậy,
nhấc thử cây súng nặng trịch và đen bóng trong tay rồi đưa cho Phương Thần:
“Cây này dành cho cô.”
Không ai biết được ngay
từ hồi nhỏ Phương Thần đã mong ước có một ngôi nhà gỗ, cũng như không ai biết
được sự thích thú của cô đối với việc đi săn. Cô đã trốn học theo bọn Tô Đông
đến trường bắn mấy lần, cùng đi còn có mấy cô gái khác, đều ở tuổi gần hai
mươi.
Họ sử dụng súng ngắn,
thế nhưng sức giật của nó vẫn rất lớn, có người mới bắn được mấy phát đã không
chịu nổi, có người thì dù chỉ mới cầm khẩu súng lên đã õng ẹo kêu mệt, nên cuối
cùng chỉ có Phương Thần và Tô Đông là chơi say sưa. Lúc đầu thường xuyên bắn
lệch, không hề tìm thấy bất cứ lỗ thủng nào trên bia, nhưng có mấy người đàn
ông ở đó dường như là những xạ thủ lão luyện, họ đã dạy cho hai người một lúc,
nên sau đó kết quả bắn cũng khá hơn.
Trên đường từ trường bắn
về, A Long – bạn trai của Tô Đông nói: “Các em chơi vui như vậy, để hôm nào đó
anh sẽ đưa đi săn một lần”.
“Hay quá, anh nhất định
phải nhớ đấy nhé, không được quên đâu”, Tô Đông cười, nhào tới đặt một nụ hôn
lên má bạn trai, khiến A Long thích thú cười ha hả.
Lúc đó A Long thực sự
rất chiều Tô Đông, đáp ứng tất cả những gì mà cô yêu cầu, huống chi đó lại là
việc mà anh hứa, nên sau đó anh đã dẫn hai người đi lên núi săn thật.
Có lẽ là do may mắn nên
dù là lần đầu bắn bừa, Phương Thần cũng hạ được một con gà rừng. Viên đạn đã
găm đúng vào cánh nó, thuộc hạ của A Long chạy đi nhặt nó về, mọi người khen cô
không ngớt.
A Long cũng rất vui,
nhướng đôi mày rậm lên cười và hỏi: “Thấy máu chảy như vậy, là con gái mà em
không sợ sao?”.
Phương Thần nhớ là cô đã
lắc đầu. Không những c không sợ, ngược lại cô còn cảm thấy một niềm phấn khích
lớn chưa từng có, khiến cho suốt đêm đó cô cứ trằn trọc mãi trên chiếc giường
gỗ nhỏ mộc mạc một hồi rất lâu mới ngủ được.
Thành công và kích
thích, lần đầu tiên cô nếm trải mùi vị của hai cảm giác đó cùng một lúc, thì ra
nó tuyệt diệu như vậy.
Đồng thời, cũng là lần
đầu tiên cô đã giành được một thứ bằng sức mạnh của mình, còn trước đó, hầu như
mọi vinh dự và những gì tốt đẹp đều thuộc về Lục Tịch rạng rỡ, kể cả cơ hội ra
nước ngoài. Còn cô, cho dù đó là giấc mơ được nhen nhóm ngay từ hồi nhỏ, cũng
chỉ có thể là một chiếc bóng không đáng để ý ở phía sau Lục Tịch. Vì vậy, cho
dù là ước mơ đẹp đẽ có một ngôi nhà gỗ nguyên sơ trong rừng sâu giống như trong
các bộ phim truyền hình nước ngoài như thế này cô cũng chưa bao giờ nói với bất
cứ ai.
Mặc dù đêm mới là thời
điểm đi săn tốt nhất, nhưng vì từ đây đến bãi săn còn cả một quãng đường, hơn
nữa sau khi khảo sát thực địa thì phát hiện ra rằng, cơn mưa xuân hôm trước đã
làm cho con đường núi trở nên rất khó đi, vì thế để đảm bảo an toàn, Hàn Duệ
quyết định ở lại một đêm, chờ đến sáng hôm sau sẽ xuất phát.
Đồ ăn cũng đã được chuẩn
bị sẵn từ trước và để trong hộp bảo quản, không qua nhiều công đoạn chế biến và
đều là những món đơn giản. Là phụ nữ tất nhiên Phương Thần phải tự nguyện xắn
tay lên vào bếp.
Tài nghệ nấu nướng của
cô rất bình thường, dù ở chung nhà với Chu Gia Vinh lâu như vậy nhưng cô vẫn
không học được một phần mười kỹ thuật của anh, do đó cô chỉ xào nấu hai món đơn
giản thông thường.
Phương Thần cởi áo khoác
ra, chỉ mặc một chiếc áo dệt kim cổ chữ V rộng rãi đứng bên bếp, mái tóc đen
nhánh hơi rối một cách tự nhiên. Vì không thường xuyên vào bếp nên động tác của
cô không lấy gì làm thuần phục, nhưng cô thái rau với vẻ rất chuyên tâm, đầu
cúi xuống, để lộ phần cổ dài và trắng muốt dưới ánh đèn.
Cô không phát hiện ra
lúc đó Hàn Duệ đứng dựa nửa người bên cửa, lặng lẽ nhìn cô từ phía sau. Chiếc
áo len rất dài và rộng, che kín đến bắp đùi, càng làm nổi bật phần eo lưng mềm
mại mảnh mai dường như không đầy một vòng ôm của cô.
Lưỡi dao chạm xuống
thớt, rất đều đặn, cũng có lúc hơi ngập ngừng một lúc.
Hàn Duệ vẫn đứng yên
lặng như vậy, trong một đêm yên tĩnh như đêm nay, âm thanh lách cách và có đôi
chút âm trầm như rót vào lòng anh, hết lần này đến lần khác, khiến anh chợt nảy
ra một ý nghĩ: Có lẽ cô vốn không thuộc về nơi này, cô có thể làm rất nhiều
việc khác, nhưng có lẽ cô hoàn toàn không hợp với việc làm một người vợ hiền,
một người mẹ tốt tiêu chuẩn.
Tuy nhiên, cảnh tượng
trước mắt lạ kỳ thay lại khiến anh thấy rất ấm áp. Anh nghĩ, có lẽ là do liên
quan đến môi trường, trong một nơi rừng sâu núi thẳm đến điện nước cũng không
có như thế này, anh chưa từng ở riêng với bất cứ cô gái nào như bây giờ.
Yên tĩnh, tịch mịch, chỉ
có bóng đêm mênh mông ngoài cửa sổ và chiếc đèn lay động trong ngôi nhà.
Có lẽ vì búi tóc hơi
lỏng, nên mấy lọn ở sau xòa xuống, khẽ khàng chạm vào sau gáy cô. Anh không
nghĩ gì nhiều liền sải bước đến bên cô. Anh không biết là động tác của mình
mạnh hay nhẹ, cũng không nghĩ đến việc có thể làm cô giật mình, mà im lặng đưa
tay ra, ngón tay chạm lên mái tóc cô.
Giống như lớp lông vũ
màu đen, mịn màng mượt mà, làn tóc lọt qua kẽ tay anh xòa xuống, dường như nó
cũng lặng lẽ chạm vào cõi lòng anh.
Đó là một chấn động chưa
từng thấy bao giờ, khiến anh dừng động tác lại.
Làn gió đêm lướt qua đầm
nước bên cạnh cửa sổ, phát ra những âm thanh nặng nề và đứt quãng, rồi luồn qua
khe cửa thổi vào làm bay bay những sợi tóc và là váy của cô.
Anh cao hơn cô nửa cái
đầu, bóng trùm lên cả người cô, che khuất những phần ánh sáng lay động.
Đúng lúc cô ngạc nhiên
quay đầu lại, anh thu bàn tay đang chạm vào mái tóc cô, tay kia nhanh chóng giữ
lấy khuôn mặt cô, đôi môi nóng hổi đặt ngay lên môi cô không chút do dự.
Có thể vì cô thấy hơi
lạnh, nên đôi môi cũng mang cảm giác ấy. Khi môi anh chạm vào môi cô, cô bất
giác co người lại nhưng như thế lại càng khơi dậy ham muốn trong cơ thể anh.
Anh chỉ dừng lại trong
nửa giây, rồi để mặc rau và thớt rơi xuống đất. Anh bế bổng cô lên, đặt cô ngồi
lên chiếc bàn xi măng, giữ chặt lấy cổ và eo của cô, bắt đầu hôn cô tới tấp.
Chiếc lưỡi linh hoạt mang
theo hơi thở mạnh mẽ của người đàn ông đẩy sâu vào bên trong qua hàm răng hơi
hé của cô, lướt đến mọi chỗ trong miệng cô một cách kiên quyết và đầy sức mạnh.
Bàn tay của anh to lớn
và ấm áp, nó dường như dính chặt vào da thịt cô và khiến cho cả người cô nóng
bừng lên.
Những nụ hôn ấy đến quá
bất ngờ, hơn nữa mỗi lúc một thêm cuồng nhiệt, trong khoảnh khắc ngắn ngủi cô
không biết nên làm gì. Mặc dù nền xi măng rất lạnh, nhưng cô cảm thấy trong
người như có một ngọn lửa, nó đang bốc lên không biết từ góc nào, và nhanh
chóng bốc cháy rừng rực, rồi lan đến mỗi bộ phận, mỗi một đốt xương của cô.
Cô cũng bắt đầu ôm anh
và hôn trả lại.
Cô không biết mình đang
làm gì nữa, chỉ cảm thấy rằng đầu óc hoàn toàn trống rỗng, không nhớ được gì và
không thể nghĩ được gì. Lưng của anh rất chắc chắn, cô nhắm mắt lại ôm anh thật
chặt, cũng giống như bàn tay anh ôm cô. Dường như cô muốn thu hết hơi thở và
hơi ấm trên người anh.
Cửa sổ bị va mỗi lúc một
mạnh, hơi thở hổn hển của hai người cũng mỗi lúc một dồn dập trong không gian
nhỏ hẹp. Ánh đèn trên đầu lay động, in thành bóng chuyển động và ấm áp trên
khuôn mặt của hai người.
Sau đó, cô thấy bỗng
dưng anh dừng lại.
Cô mở mắt nhìn vào mắt
anh và nhanh chóng bị hút vào đôi mắt đen thẳm ấy. Nơi sâu thẳm nhất trong đôi
mắt ấy dường như có một điểm rất sáng, cô rất rõ anh muốn làm gì, tư duy vốn
đang trong cơn hỗn độn đã bất ngờ trở lại như ban đầu.
Cô nắm lấy tay anh bằng
một lực vừa phải, kịp thời để nó dừng lại ở điểm cuối cùng của bộ y phục.
Anh im lặng nhìn cô bằng
đôi mắt thăm dò, còn cô mỉm cười nói: “Em đói rồi”.
Giọng nói hơi có vẻ nũng
nịu, cô rất ít khi nói như thế. Anh nhìn cô một lần nữa, rồi thu tay về, khẽ vỗ
vào lưng cô, thuận tiện kéo cô xuống đất.
Phương Thần tiếp tục rửa
rau cho vào nồi, thời gian sau đó chỉ có một mình cô bận rộn trong bếp. Đến khi
cô bê mâm cơm bước ra ngoài, thì nhìn thấy anh đứng tựa vào cửa phòng khách
lặng lẽ hút thuốc, cô dừng lại một chút rồi mới nói: “Ăn cơm thôi”.
Mở cánh cửa ra, bên
ngoài trời tối như mực, giơ bàn tay lên cũng không nhìn thấy ngón.
Trong bán kính mấy chục
dặm, hình như chỉ có duy nhất căn nhà họ đang ở là có chút ánh đèn le lói. Và
trong màn đêm tối đen ấy đang ẩn giấu điều gì, thì không ai biết được.
Dù ở trong một hoàn cảnh
xa lạ như vậy nhưng cô không thể cảm thấy có chút bất an và lo sợ nào, không
biết có phải vì có Hàn Duệ ở bên cạnh hay không.
Mặc dù trên núi cũng có
đường điện, nhưng ngoài một bóng đèn trắng ra, trong phòng không có bất cứ đồ
điện nào, đối với những người quen sống ở thành phố, thì khoảng thời gian dài
buổi tối sau bữa cơm thật không biết phải làm gì cho hết.
Trong cốp xe của Hàn Duệ
còn có hai thùng bia. Trong đó một thùng là bia ngoại có sáu lon. Hai lon hình
tròn màu tối được mở ra, nhìn nhãn mác trên đó xong, Phương Thần không nói câu
nào, cô chọn một hộp giấy bên cạnh, nói: “Uống bia thôi”.
“Có thể uống được bao
nhiêu?”, sau khi trở lại trong nhà, Hàn Duệ hỏi.
“Không biết”, Phương
Thần đã cầm ly lên, giơ về phía anh có ý cụng ly, rồi uống ngụm đầu tiên,
“Chuyện này phải chờ đến lúc say thực sự thì mới biết được”.
“Vì thế mới nói rằng, em
chưa say bao giờ?”
“Chưa.”
“Thế thì rất tốt.” Dường
như anh mỉm cười, nhìn vào đôi mắt dò hỏi của cô: “Vì anh không thích nhìn thấy
phụ nữ say”.
Cô cũng cười: “Giống em.
Bất cứ ai khi say cũng đều rất khó coi”.
Lúc đầu, hai người mỗi
người ngồi một bên ghế, sau đó không biết ai là người bắt đầu trước mà kéo hai
tấm thảm lại và ngồi xuống dưới đất.
Só lượng lon rỗng cũng
mỗi ngày một nhiều.
Phương Thần đặt ly bia
xuống, quay người lại lấy chiếc mở nút chai, thì nghe thấy Hàn Duệ nói: “Mặt em
đỏ lên rồi”.
Cô đưa tay lên sờ lên
má, “May mà vẫn chưa say”.
“Có chắc là vẫn uống
tiếp được không?”
“Sao lại không?” Cô đưa
mắt nhìn anh, dưới ánh đèn, vẻ mặt anh rất bình thường, như thể những thứ anh
đã uống vào chỉ là nước.
Cô khẽ thở dài: “Ở đây
cái gì cũng tốt, nhưng nếu có thêm chiếc lò sưởi nữa thì thật hoàn mỹ”.
“Uống rượu trước lò sưởi
có phải cũng là giấc mơ của em không?”
“Vâng.”
“Em xem phim nhiều quá
rồi đấy.”
“Sao anh lại biết?”, cô
hỏi vẻ tò mò, “Không lẽ, trên thực tế người nước ngoài không phải như vậy?”.
Hàn Duệ uống một hớp
bia, đáp với vẻ lãnh đạm: “Anh không rõ”.
Cuộc sống như vậy cách
anh quá xa, thậm chí mười mấy năm trước cũng không tồn tại trong thế giới của
anh.
Mãi cho tới sau khi về
nước, trong một lần đi săn tình cờ làm quen với một thợ săn già người địa
phương. Người thợ săn ấy rất lương thiện và chất phác, anh không biết gì về
thân phận của ông, chỉ biết ông là một người say m các hoạt động ngoài trời.
Thế là anh lập tức quyết
định ở lại nhà người thợ săn một đêm.
Trong gian phòng đơn sơ
ấy, anh đã được nghe vợ của người thợ săn kể chuyện cho các cháu trước khi ngủ
ở gian phòng bên cạnh. Giọng của người phụ nữ ấy tuy đã già và thỉnh thoảng kèm
theo cả tiếng ho húng hắng, nghe nói đó là hậu quả của chứng viêm phế quản mãn
tính chữa không dứt điểm, nhưng giọng của bà vẫn rất dịu dàng ấm áp, khiến cho
một câu chuyện cổ tích cũng trở nên rất chân thật.
Thậm chí anh không biết
mình đã thiếp đi từ lúc nào, chỉ biết rằng đã lâu lắm rồi anh mới có được một
giấc ngủ thoải mái nhẹ nhàng đến thế. Ngày hôm sau, trên đường trở về thành
phố, anh đã sai Thiếu Vĩ xây một ngôi nhà gỗ, cho dù sau đó có tới hàng năm anh
không thể đến ngôi nhà ấy được một lần.
Sàn nhà vốn hơi lạnh,
nhưng vì có một tấm thảm dày trải lên lại thêm hơi men, Phương Thần dần cảm
thấy hơi nóng bốc lên. Cô đoán, có lẽ mình thực sự đã hơi choáng váng, vì thế
nhìn người đàn ông trước mặt cô mới cảm thấy vẻ mặt của anh lúc này có phần cô
đơn.
Rót thêm cho mình và cho
Hàn Duệ một ly nữa, Phương Thần đề nghị: “Chúng ta chơi trò gì nhé?”
Hàn Duệ hỏi: “Trò gì?”.
Cô ngẫm nghĩ một lát,
đáp: “Inever”.
“Hãy nói quy tắc chơi
xem.”
“Anh sống ở Mỹ mà không
biết trò này sao?”, cô rất ngạc nhiên.
“Anh rất ít khi quan tâm
đến những thứ đó.” Hàn Duệ uống hết ly bia bằng một hơi, nét mặt vẫn không có
chút biểu cảm nào.
“Thôi được.” Cô nói:
“Thực ra cách chơi rất đơn giản. Ví dụ em nói mình chưa làm một việc gì đó mà
anh thì đã từng làm vậy thì anh sẽ uống một ngụm, nếu anh cũng chưa làm thì em
sẽ uống một ngụm. Cứ mỗi người nói một lần, nếu nói dối thì cũng phải uống”
Rõ ràng là một trò chơi
không khó, nhưng khi giải thích thì đúng là trò nói nhanh.
May mà Hàn Duệ dường như
đã hiểu, nên gật đầu nói: “Em nói trước đi”.
Phương Thần ngẫm nghĩ
một lát, rồi mỉm cười vẻ ranh mãnh: “Em chưa bao giờ dùng dao cạo râu”.
Nhìn thấy Hàn Duệ tự
giác uống một ngụm bia, cô nói: “Đến lượt anh”.
“Anh chưa bao giờ hôn
đàn ông.”
Hàn Duệ từ từ xoay tròn
chiếc ly, cười cười nhìn cô. Phương Thần chợt nhớ đến chuyện vừa xảy ra trong
bếp, nên nâng ly lên kề vào miệng uống một ngụm chấp nhận thua.
Cô nói: “Em chưa bao giờ
đánh nhau”.
“Vấn đề của em rất thú
vị đấy.” Đại ca của một băng xã hội đen vừa uống vừa bình luận và ngạc nhiên
nhìn thấy cô cũng uống một ngụm. Anh hỏi: “Cùng với ai?”
“Bạn trai cùng học.”
“Có thắng không?”
“Trước khi phân thắng
bại thì thầy giáo tới.” Cô mỉm cười, “Thực ra lúc ấy con gái lợi thế hơn và
phát triển sớm hơn con trai, còn con trai thì lại hay để ý đến sĩ diện”.
“Vì sao?” Khóe môi của
Hàn Duệ khẽ nhếch lên, mắt nhìn cô, để lộ vẻ thích thú rất hiếm thấy, dường như
anh đang hình dung ra một cô học sinh đanh đá nhiều năm trước thông qua hình
ảnh cô bây giờ.
Cô lắc đầu: “Quên rồi”.
Sau đó trở lại chủ đề chính, nhắc anh: “Đến lượt anh”.
Anh ngẫm nghĩ một lá
hỏi: “Nếu anh nói rằng từ trước đến nay chưa từng mặc váy bao giờ, thì liệu có
quá cơ hội không?”.
Cô thật thà gật đầu: “Có
chứ”.
“Vậy thì, anh chưa bao
giờ làm việc trượng nghĩa giúp đỡ người khác.”
Cô uống một ngụm, rồi
đưa tay lau bọt bia trên mép, gật đầu như trước: “Rất bình thường”.
Anh nhướng mày: “Khẳng
định như thế sao?”
Cô đáp: “Anh quên việc
mình đã từng chế nhạo em như thế nào rồi à?”
“Lần ấy có phải anh còn
cưỡng hôn em không?”
“Đúng.”
“Xem ra, anh vẫn chưa
quên.”
Dường như cô lại bắt gặp
nụ cười trong mắt anh, bỗng thấy hơi ngạc nhiên không hiểu vì sao hôm nay tâm
trạng của Hàn Duệ lại thoải mái đến thế, thậm chí còn kiên trì để chơi trò chơi
với cô nữa.
Đêm khuya giữa vùng núi
sâu, cho dù cách lớp cửa gỗ dày, tiếng gió lướt qua mái vẫn nghe rất rõ. Dường
như những cơn gió ấy quay cuồng trên không, rồi xuyên qua các cánh rừng đầy vẻ
lưu luyến và xé rách màn đêm yên tĩnh.
Thời gian cứ trôi qua
từng giây từng phút, giống như bia trong hộp, cạn dần lúc nào không hay.
Phương Thần cảm thấy
dường như mình đã say, nhưng vẫn rất tỉnh táo.
Cô chớp mắt nói: “Em
chưa từng trải qua một đêm tình yêu”.
Nói xong cô chăm chú
nhìn Hàn Duệ, anh hơi ngạc nhiên, có lẽ anh không nghĩ tới chủ đề này, nhưng
vẫn uống nốt nửa lon bia còn lại với vẻ mặt như thường, rồi đặt chiếc lon trống
không xuống đất, đáp lại cô bằng cái nhìn chăm chú, và trả lời cô: “Anh chưa
từng yêu bất cứ ai”.
Kết quả là, cô cũng
cười, nói: “Em cũng chưa. Vì vậy, ly này là của anh”, sau đó cô rót một ly thật
đầy không kiêng nể.
Dường như anh không tin,
“Không được nói dối”.
“Tất nhiên”, cô cố ý
than thở: “Người thực sự đáng yêu không phải dễ tìm”.
Anh khẽ cười, không ra
đồng ý cũng không phản đối: “Hình như anh đã uống nhiều hơn em”.
“Vì anh may mắn hơn.”
Điệu bộ của cô có vẻ rất đắc ý, “Anh tự cho rằng mình là vua trò chơi chắc,
nhưng không nghĩ rằng lại vô dụng với em. Theo quy tắc, ly này là của anh”.
“Với tuổi của em thì
không nên.”
“Vậy thì anh hơn em mấy
tuổi mà vẫn chưa yêu ai, đó chẳng phải là điều càng không nên ư?” Cô tiến lên
trước, cầm tay anh nhét ly bia vào, cười thích chí và giục: “Uống mau đi, không
được trốn”.
Cô nhìn Hàn Duệ khẽ mỉm
cười, rồi nâng ly lên uống cạn với vẻ chấp nhận, rồi mới mỉm cười hài lòng gật
đầu, trở về chỗ ngồi.
“Em say rồi”, anh nói
với vẻ lành lạnh.
“Chắc chưa đâu.” Cô
nghiêng đầu vẫn giữ nụ cười trên môi, “Ít ra thì em vẫn nhớ rằng, bây giờ thì
đến lượt mình, đúng không?”.
“Để hôm khác chơi tiếp”,
anh đứng dậy, cầm tay cô, kéo cô cùng đứng lên, “Bây giờ em nên đi ngủ đi”.
Có lẽ cô đã say thật, vì
thế mới cảm thấy người mềm nhũn ra, đôi chân dường như đang bước trên bông,
cũng mềm nhũn xuống, sau cùng thì để mặc anh vừa dìu vừa bế đặt nằm lên giường.
Cô mở mắt nhìn anh quay người bước đi, vẫn không quên nói một câu lịch sự:
“Chúc ngủ ngon”. Sau đó mới quay người, cuộn mình trong chăn và ngủ tiếp.