Phương Bửu Ngọc hỏi :
– Hai câu đó như thế nào?
Hùng Hồ đáp :
– Có cái miệng khuyết đức, trong nước chặt đôi chân, đó là câu trước, còn câu sau là lén lên lầu cô nương, trong mây đánh nát đầu.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Hai câu, bốn đoạn, nói về tuyệt kỹ của một người! Hai đoạn câu trước ám chỉ Ngư Truyền Giáp và Tôn Ngọc Long, chiêu thức của họ đánh ra chia làm ba đường, đường nào cũng xảo diệu, tuy nhiên võ công của họ rất khác biệt.
Hùng Hồ tiếp :
– Đúng vậy! Còn hai câu sau ám chỉ Đơn Nghị Phi Hoa Lãnh Băng Ngư và Bán Thiên Vân Đơn Nghị Thành, Lãnh Băng Ngư dù lợi hại song cái chiêu Vân Trung Kích Điện của Đơn Nghị Thành cũng chẳng vừa.
Phương Bửu Ngọc thở dài :
– Thật vậy! Theo tại hạ nghĩ Vân Trung Kích Điện có phần ác hơn Thiên Thượng Phi Hoa, có điều chiêu Vân Trung Kích Điện ngày nay mất đi nhiều uy khí, cho nên nó mất đi cái ngôi vị bá đạo trong vũ học, cũng vì thế, người sử dụng không tỏ rõ cái linh diệu của nó.
Hùng Hồ tiếp :
– Hai chiêu Ngô Cương Khảm Quế và Vân Trung Kích Điện đành là có khuyết điểm, chứ nếu không thì chưa chắc gì cả hai lại bại dưới tay đại hiệp.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Chiêu Ngô Cương Khảm Quế, phần linh xảo thì có dư mà phần hung mãnh thì không đủ, có thể là vì Tôn Ngọc Long ốm nhỏ. Tuy nhiên, chúng ta phải nhìn nhận một sự tương phản trong vấn đề, là vì có thân vóc ốm nhỏ, Tôn Ngọc Long đánh chiêu đó không đủ cái oai lực, song nhờ hắn ồum nhỏ hắn mới sử dụng được chiêu đó.
Hùng Hồ cau mày :
– Qua cái sự tương phàn đó, chúng ta phải thấy cái đạo lý của vấn đề là muốn đánh ra được chiêu Ngô Cương Khảm Quế, phải là con người ốm nhỏ mà phải vừa có nội lực mới phát huy được cả linh xảo lẫn hùng mạnh.
Phương Bửu Ngọc gật đầu :
– Phải đó Hùng huynh!
Hùng Hồ trầm giọng :
– Giả như cả hai cùng liên thủ, đồng thời phát xuất tuyệt kỹ của mỗi người, một công thượng bộ, một công hạ bộ thì đại hiệp phải làm sao? Phương đại hiệp có nghĩ đến trường hợp như vậy chăng?
Phương Bửu Ngọc cau mày trầm ngâm một lúc :
– Nếu cả hai liên thủ và đồng thời đánh ra chiêu độc thì chăc chắn gây khó khăn cho đối phương nhiều.
Hùng Hồ gật đầu :
– Phương đại hiệp biết như vậy, tuyệt đối không nên khinh thường.
Y dừng lại một chút đoạn tiếp :
– Phương đại hiệp xem kìa!
Rồi hắn thấp giọng :
– Vừa nhắc đến, chúng lại ra ngay!
Đơn Nghị Thành với thanh âm như loa bể thốt oang oang :
– Lão Hùng ơi! Đã xong chuyện rồi chứ? Nếu không còn chuyện gì đáng nói nữa thì nhường Phương đại hiệp cho bọn này nói mấy câu giải khuây xem!
Hùng Hồ thì thầm :
– Phương đại hiệp có muốn tại hạ…
Phương Bửu Ngọc mỉm cười chận lời :
– Khỏi! Không sao đâu! Hùng huynh cứ đi đi!
Hùng Hồ thoáng do dự.
Cuối cùng hắn bưới đi, vừa đi vừa liếc sang Tôn Ngọc Long va Đơn Nghị Thành, lẩm nhẩm :
– Khéo đấy nhé! Gậy ông đập lưng ông thì có mà đi đời!
* * * * *
Câu nói đó đương nhiên Hùng Hồ nói cho Đơn Nghị Thành và Tôn Ngọc Long nghe, song cả hai từng xem trời bằng vung, khi nào lại để ý đến lời cảnh cáo khéo đó.
Họ có nghe thật, nhưng họ lờ đi bởi họ quá ỷ tài.
Tôn Ngọc Long cất tiếng trước, mở đầu là một tràng cười, có phần nào cao ngạo, sau đó là một câu đầy khách sáo :
– Cách nhau hơn tháng, giờ lại gặp nhau, tại hạ trông ra đại hiệp ngày trở nên tuấn tú. Nghe giang hồ truyền thuyết, tại đại hội Thái Sơn, Phương đại hiệp biểu lộ oai phong làm khiếp vía hào kiệt bốn phương, tại hạ hoan hỉ vô cùng!
Đơn Nghị Thành bật cười ha hà tiếp nối :
– Chỉ hận bọn tại hạ là phường bị thịt, vô tích sự, sanh giữa đời lại chẳng tạo được chút danh dự với đời, đã vậy còn bị người quản thúc một nơi…
Y dừng lại một chút rồi cười vang tiếp :
– Uổng thay, bọn tại hạ không được mục kích một trường nhiệt náo có lẽ không tiền khoáng hậu! Con nhà võ mất một dịp bằng vàng để học hỏi thật là điều đáng hận!
Tôn Ngọc Long cười sang sảng tiếp nối :
– Không xem bằng mắt thì mình cứ tưởng tượng ra cũng chẳng sao!
Đơn Nghị Thành phụ họa :
– Cho nên chúng ta không dằn lòng được, chúng ta cần đối diện với Phương đại hiệp, để nói lên cái niềm hân hoan đó!
Cả hai giao chuyển, người này dứt người kia tiếp nối, họ nói mãi với nhau một lúc, dù họ đối thoại với Phương Bửu Ngọc song họ chưa cho chàng đáp lời.
Trong giọng nói của họ, chừng như có mỉa mai, có thách thức, có khinh khi, có nghi ngờ.
Cả hai mượn sự bắt chuyện với Phương Bửu Ngọc để càng phút càng đến gần chàng, có nói chuyện, họ không sợ Phương Bửu Ngọc nghi ngờ. Họ đến gần, họ chiếm tư thế thuận lợi. Một bên tả một bên hữu, họ đứng làm sao bên này có thể tiếp ứng bên kia kịp lúc, hoặc cả hai cùng xuất thủ trong một ưu thế.
Họ quyết chiếm tiên cơ, để từ ưu thế đó tạo nên cái chiến thắng quyết định.
Phương Bửu Ngọc biết rõ, chàng lờ đi, tỏ ra chẳng hề phòng hộ.
Chàng cười nhẹ hỏi :
– Trong phút giây này, hai vị đến đây cùng với một mục đích là tâng bổng tại hạ lên tận mây xanh mà thôi, phải chăng?
Tôn Ngọc Long mỉm cười :
– Làm gì có chuyện tâng bốc? Bọn tại hạ thành thật khen Phương đại hiệp mà! Tại hạ…
Phương Bửu Ngọc chận lời :
– Hai vị đưa tại hạ lên cao quá, chừng kéo xuống thấp, chắc tại hạ không chịu đâu!
Đơn Nghị Thành cười hăng hắc :
– Phương đại hiệp nói đùa nghe vui quá chừng!
Phương Bửu Ngọc điềm nhiên :
– Thỉnh thoảng cũng nên nói cao cho vui, cho đời đỡ tẻ, các vị ạ!
Tôn Ngọc Long và Đơn Nghị Thành đồng thanh thốt :
– Phải! Chí lý! Phương đại hiệp hiểu đời lắm lắm…!
Cả hai cùng cười vang.
Phương Bửu Ngọc cũng cười vang.
Ai trông thấy cái cảnh đó, tất phải cho rằng cả ba rất hợp ý đồng tình, nhưng lắng nghe mọi chuyện cho thật kỹ một chút thì trận cười đó, ba mặt người, có hai âm thanh.
Một âm thanh chứa đầy sát cơ, một âm thanh kia chứa vẻ thách thức chờ đợi…
Trong khi cùng cười vang, Tôn Ngọc Long và Đơn Nghị Thành đưa mắt nhìn nhau.
Họ đừng hòng làm một ám hiệu gì qua khỏi mắt của Phương Bửu Ngọc, bởi chàng đã lưu tâm đến họ từ lâu.
Vũ khí của Tôn Ngọc Long có cái tên là Lưu Tinh San Nguyệt Phủ, một trong mười ba thứ binh khí ngoại môn.
Phi Long phủ giống như Lưu Tinh Chùy, nhưng khác ở chỗ là Chùy thì tròn còn Phủ thì có lưỡi.
Chùy và Phủ có chạm khắc hình rồng, Chùy cũng như phủ, không có cán, vì thay vì cán, người ta dụng cột vũ khí vào đường dây, dây bằng sợi bạc đánh lại, dài độ ba trượng.
Trong khoảng ba trượng đó, địch đứng cách nào, sát một bên hay nửa vời, đều bị tấn công dễ dàng, chứ không phải ở gần rồi người xử dạng phải lúng túng, mất cả linh diệu thủ pháp.
Lợi hại hơn nữa, Phi Long phủ lại có đôi, một đánh ra xa, một đánh trong khoảng gần, trừ ra đối phương lọt ra ngoài tầm ba trượng thì mới hy vọng an toàn trong phút giây.
Hiện tại, Phi Long phủ đang lủng lẳng nơi hông Tôn Ngọc Long.
Còn vũ khí của Đơn Nghị Thành là một chiếc Kim Trảo chùy.
Kim Trảo chùy không giống bất kỳ loại chùy nào trên giang hồ, hình cái móng, có cán dài năm thước bảy tấc, mỗi lần đánh ra có áp lực trên ba trăm cân.
Và hiện tại, Kim Trảo chùy nằm gọn trong tay chủ nhân của nó.
Nằm gọn trong tay, chừng như chủ nhân nó mân mê nó, chứ chủ nhân nó chưa tỏ rõ tư thế sẵn sàng xuất thủ. Song, nắm cán chùy như vậy thì muốn xuất thủ lúc nào lại chẳng kịp?
Phần Tôn Ngọc Long thì bàn tay hắn cũng rà rà quanh đôi Phi Long phủ, chỉ một cái trở tay là đôi phủ bay ra liền.
Đến lúc nào thì cả hai mới biểu diễn Ngô Cương Khảm Quế và Vân Trung Kích Điện?
* * * * *
Tiếng cười vẫn còn vang.
Trên cao, sao mờ trăng nhạt.
Không rõ do sát khí bốc lên từ tiếng cười hay do thiếu kém ánh trăng sao, những đóa hoa ngào ngạt hương lại mất đi cái vẻ tươi đẹp.
Tôn Ngọc Long đứng cạnh Phương Bửu Ngọc độ ba thước hơn mà Phương Bửu Ngọc lại tay không. Giả như hắn dùng chưởng đánh tới thì tất chàng phải né về phía tả độ một thước.
Nhân cái né của chàng, Tôn Ngọc Long sẽ tung ngọn phủ ngắn sang, ngọn phủ đó sẻ chém tiện đôi chân chàng.
Nhưng nếu chàng né về phía tả của chàng, thì bên đó có sẵn Đơn Nghị Thành, họ Đơn sẽ xuất chiêu Vân Trung Kích Điện từ bên trên giáng chùy xuống, dù chàng có nhanh nhẹn đến đâu cũng chẳng làm sao thoát được.
Cả hai đứng trong tư thế rất thuận, có thuận tất nhiên phải có lợi.
Cái lợi thứ nhất là họ chiếm tiên cơ, cái lợi thứ hai là họ dồn chàng vào cảnh tiến thoái lưỡng nan, hơn nữa lại chẳng mảy may hy vọng phản công hoặc hoá giải.
Trước khi xuất thủ, họ đã giành tất cả thuận lợi rồi, xuất thủ là thu lượm kết quả ngay.
Cao thủ tính toán có khác.
Phương Bửu Ngọc bị chận cả hai mặt như vậy, không thể nào thủ kín cả hai mặt, mà cũng chẳng làm sao công ra hai mặt.
Còn như chi trì một phía thì chàng bỏ trống trọn một phía, mặc tình cho đối phương của phía trống đó làm gió làm mưa.
Một điều bất tiện cho Phương Bửu Ngọc là dù muốn, chàng cũng chẳng thể xuất thủ trước.
Chàng chỉ còn có cách là chờ đối phương tấn công, rồi tùy theo lối phát xuất thế công của đối phương mà ứng biến đối phó.
Trong khi cười, họ Đơn và họ Tôn nghĩ cách xuất thế công.
Trong khi cười, Phương Bửu Ngọc cũng nghĩ cách phản công, nếu đối phương sử dụng cùng một lúc hai chiêu Ngô Cương Khảm Quế và Vân Trung Kích Điện.
* * * * *
Cười để chuẩn bị cho cái gì sẽ xảy ra sau khi cười.
Chuẩn bị xong rồi, tràng cười đương nhiên chấm dứt.
Tiếng cười dứt, không gian trầm lặng, ánh thép bốc lạnh, ánh mặt ngời lạnh, hoa cũng nhạt sắc luôn như sợ phải chứng kiến một cảnh rùng rợn.
Đơn Nghị Thành và Tôn Ngọc Long tay rà vũ khí, Phương Bửu Ngọc không có vũ khí thì rà tay vào đâu?
Chàng đưa tay tả lên xoa xoa chiếc cằm trắng, tròn, còn tay hữu thì buông thõng xuống, bàn tay giữ ngang hông, không giang ra xa lắm mà cũng giữ cho đừng quá gần.
Vừa lúc đó, Đa Tý Hùng Hùng Hồ ra đến nơi, theo y còn có bốn năm người nữa.
Trong số người đó, có Lữ Vân và Tiểu công chúa.
Họ ở trong nhà nghe tiếng cười có vẻ quái dị, họ kinh ngạc cùng kéo nhau ra, song họ không đến gần.
Từ xa xa, Hùng Hồ nhìn vào cục diện bỗng biến sắc kêu lên :
– Không xong rồi!
Lữ Vân hỏi :
– Phương Bửu Ngọc đứng về phía đó thì hạ bộ về phía tả quá trống trải, làm sao chịu nổi cái chiêu Ngô Cương Khảm Quế của Tôn Ngọc Long? Còn bên phía hữu thì thượng bộ cũng chẳng kín đáo gì, rất dễ cho Đơn Nghị Thành xuất chiêu Vân Trung Kích Điện đánh vào. Hắn… tại sao… hắn lại để lộ như vậy? Trong khi hắn biết rõ đường hướng công kích của hai chiêu đó như thế nào rồi?
Tiểu công chúa lạnh lùng :
– Cho đến giờ phút này, ta chưa thấy Phương Bửu Ngọc có làm cái gì tỏ ra ngu ngốc cả!
Hùng Hồ ấp úng :
– Nhưng… hiện tại…
Bỗng, kim ngân quang loé lên.
Điều lạ lùng là mọi người không sao hiểu nổi Phi Long phủ thay vì xuất phát theo chiêu Ngô Cương Khảm Quế, thì lại theo chiêu Vân Trung Kích Điện công tới.
Còn Kim Trảo chùy cũng thay đổi chiêu luôn, Đơn Nghị Thành lại đánh ra chiêu Ngô Cương Khảm Quế, chứ không phải Vân Trung Kích Điện.
Thì ra cả hai thay đổi chiêu thế với nhau, và đó là sự tính toán của họ. Sự tính toán đã có từ ngày họ bị Hỏa Ma Thần quản thúc.
* * * * *
Hùng Hồ hết sức kinh hãi, kêu kên một tiếng.
Đơn Nghị Thành nửa chồm nửa cúi thân mình, vung Kim Trảo chùy đánh vào bên trên đầu gối của Phương Bửu Ngọc, cái đích là chỗ cách đầu gối độ một tấc bảy phân.
Y cao người dài chân, không thích hơp với lối công vào hạ bộ, nhưng đánh ra chiêu đó, hắn vẫn tỏ rõ cái khí thế vô cùng mãnh liệt.
Còn Tôn Ngọc Long người nhỏ, chân thấp, rất kỵ lối công thượng bộ, vậy mà hắn vung Phi Long phủ xuống đầu Phương Bửu Ngọc cũng uy mãnh phi thường.
* * * * *
Kim quang chớp ra.
Ngân quang xẹt xuống.
Là ánh sáng, cái chớp cũng như cái xẹt, đương nhiên phải nhanh, gia dĩ khoảng cách của các đối thủ không xa lắm, họ lại ức độ kỹ càng, thì cái chết cũng phải đến nhanh.
Phương Bửu Ngọc đột nhiên nghiêng người.
Bàn tay rờ cằm, bỏ cằm bay ra, chẳng rõ chàng áp dụng thủ pháp nào, bàn tay của chàng chụp đúng chiếc cán Phi Long phủ, rồi cũng chẳng thấy chàng dụng lực, Tôn Ngọc Long vì đánh cao phải bay lên cao, lúc đó rơi xuống ngay như bị lôi mạnh.
Đoạn Phương Bửu Ngọc chuyển Phi Long phủ từ tay tả sang tay hữu, bàn tay hữu khẽ vẫy lên.
Chàng vẫy lên, nhưng một tiếng keng lại vang ở phía dưới.
Chẳng rõ chàng chuyển thế bàn tay từ lúc nào, chiếc Phi Long phủ từ trên chặt xuống Kim Trảo chùy, tiếng keng vừa vang, lửa bắn tung toé.
Chiếc Phi Long phủ bị Phương Bửu Ngọc đoạt, thân hình bị kéo xuống, Tôn Ngọc Long phải rơi theo, nhưng hắn chẳng làm sao thoát rời được, bởi đầu dây đã cột cứng vào cổ tay.
Chặt chiếc phủ xuống, chạm vào Kim Trảo chùy rồi, Phương Bửu Ngọc lại giật tay lôi Tôn Ngọc Long còn ở lưng chừng không, nhào nghiêng nghiêng xuống, đầu chếch xuống, thân chổng lên, trọn thân hình lao vào Đơn Nghị Thành.
Bốp! Hai chiếc đầu lâu chạm vào nhau, hai thân hình cùng ngã nhào xuống.
Phương Bửu Ngọc đã bước ra ngoài, xa hơn ba thước, miệng điểm nụ cười.
Động tác của cả ba diễn ra đồng thời gian, động tác chỉ diễn ra trong thời gian choáng mắt.
Những người đứng bên ngoài đều là những tay hùng bá một phương trời, song chẳng ai trông thấy Phương Bửu Ngọc xuất thủ như thế nào cả.
Chàng đánh nhẹ nhàng quá, ung dung quá, như không dụng lực, như không chuyên chú, mường tượng thừa nước xuôi dòng mà đẩy thuyền nhẹ lướt.
Thế mà chàng vận phá hai tuyệt chiêu từng làm táng mạng chẳng biết bao nhiêu danh thủ giang hồ.
Nói rằng chàng dùng võ công mà hạ hai tay lợi hại nhất đời thì chắc là không ai tin được, bởi ngay những người tài giỏi hiện diện cũng chẳng biết chàng dùng thủ pháp nào.
Hùng Hồ thừ người ngồi tại chỗ như tượng gỗ, mãi một lúc lâu hắn mới hoàn hồn lẩm nhẩm :
– Kỳ quái…! Kỳ quái…!
Tiểu công chúa cười lạnh :
– Bây giờ thì ngươi thấy rõ là Phương Bửu Ngọc không ngu ngốc chứ?
Hùng Hồ không đáp lời nàng, bước nhanh về phía Phương Bửu Ngọc, nắm lấy tay chàng vặc vặc :
– Phương huynh! Phương đại hiệp! Bây giờ tại hạ mới biết võ công của Phương đại hiệp cao gấp năm mười lần tại hạ tưởng tượng. Tại hạ biết trước thế nào Phương đại hiệp cũng đánh bại hai người đó, song không tưởng nổi là đại hiệp hạ họ một cách dễ dàng, còn dễ dàng hơn bất cứ người trưởng thành nào hạ một hài nhi hai ba tuổi.
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ :
– Xem thì dễ dàng đấy Hùng huynh ạ! Song nếu tại hạ tính sai một chút, sai về bộ vị, sai về thời gian thì chính tại hạ đã nằm đó rồi chứ chẳng phải hai vị ấy!
Chàng điểm một nụ cười tuy có vẻ xã giao song vẫn không kém thành thật :
– Tại hạ lấy làm cảm kích Hùng huynh nhiều lắm!
Hùng Hồ đưa tay xoa đầu :
– Cảm kích tại hạ?
Phương Bửu Ngọc gật :
– Nếu không có Hùng huynh tiết lộ sự tình, thì làm sao tại hạ biết được hai vị nghiên cứu võ công chờ ngày phục thù? Nhờ biết bọn họ có nghiên cứu như vậy, tại hạ mới nghĩ ra cách đối phó!
Hùng Hồ cười khổ :
– Phương thiếu hiệp chế ngự đối thủ hay quá! Thoạt đầu tại hạ cứ lo sợ cho thiếu hiệp vô cùng.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Nếu lúc đó tại hạ không sẵn tay xoa cằm thì không làm sao chụp kịp chiếc Phi Long phủ. Còn như không chụp được cán phủ, tại hạ phải xoay người về bên tả, đồng thời lùi lại. Làm như vậy tại hạ tránh được thế công của Kim Trảo chùy, song vai tả phải hứng chiếc phủ. Nếu tại hạ tránh chiếc chùy, tất không thể lùi bởi lùi là xích lại gần chiếc phủ, thay vì dang ra xa. Mà không lùi thì lại bị Kim Trảo chùy đập vào đầu gối.
Chàng thở dài tiếp :
– Hai tuyệt chiêu cùng xuất phát một lượt, tránh bên này, chạm bên kia, thực là cái chết nằm trong đường tơ kẽ tóc! Nếu tại hạ tính toán lệch thời gian cũng như lệch bộ vị một chút thôi, tất phải táng mạng rồi đó, Hùng huynh!
Hùng Hồ lắc đầu. Ánh mắt ngời niềm thán phục.
Một lúc lâu, y hỏi :
– Có lẽ thiếu hiệp đoán định được là hai gã đó đổi chiêu với nhau?
Phương Bửu Ngọc lại gật :
– Tại hạ nghe Hùng huynh nói là trong nhà lao, họ bí mật nghiên cứu võ công với nhau, tại hạ nghĩ ngay đến trường hợp họ đổi chiêu, chứ chẳng khi nào họ liên thủ mà sử dụng chiêu cũ. Vì tại hạ biết lối xuất thủ của họ rồi, họ không thể thủ thắng với lối cũ, dù họ hiệp công với nhau. Chỉ còn có cách đổi chiêu, làm cho tại hạ không thể ngờ, có như vậy họ mới chắc thắng!
Chàng dừng lại rồi điểm một nụ cười tiếp luôn :
– Hùng huynh cũng biết chứ, phàm muốn phục thù, ít nhất cũng phải có một cái gì mới mẻ, chắc chắn mới dám xuất thủ, bởi một kẻ chiến bại đem võ công trước đó mà giao đấu lại thì có khác nào tự tìm cái bại thứ hai? Võ công đã kém, cái đó đành rồi, hơn nữa đích đã biết rõ đấu pháp của họ rồi, họ mong gì thành công? Cho nên, họ cần phải có cái gì mới mẻ, đặc biệt. Mà trong nhà lao họ học với ai để được có cái đặc biệt đó, nếu không thương nghị đổi chiêu?
Hùng Hồ đồng ý ngay :
– Phương thiếu hiệp luận cao minh quá! Tại hạ khâm phục thực tình!
Rồi y hỏi :
– Hẳn Phương thiếu hiệp khẳng định như vậy mới ứng phó với họ chứ?
Phương Bửu Ngọc gật đầu :
– Thực sự thì lúc đầu tại hạ chưa biết đích xác họ chủ ý đổi chiêu hay không! Mở đầu, lúc họ cất tiếng cười vang, tại hạ mới khẳng định họ đổi chiêu, và sự thương nghị trong nhà lao, như Hùng huynh đã nói, chính là cuôc thương nghị đổi chiêu đó!
Hùng Hồ lắc đầu :
– Tiểu hiệp nói khó hiểu quá! Tại sao mãi đến lúc họ cười thì thiếu hiệp mới khẳng định?
Phương Bửu Ngọc điềm nhiêm :
– Đơn Nghị Thành cười, bờ vai không rung động. Tôn Ngọc Long cười, toàn thân rung chuyển!
Hùng Hồ trố mắt :
– Điều đó có liên quan gì đến việc đổi chiêu?
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Có chứ! Liên quan hệ trọng lắm chứ! Lúc cười toàn thân rung động là Tôn Ngọc Long không chú trọng đến hạ bộ, hắn bỏ hẳn như vậy là vì hắn vận động chân khí dồn lên thượng bộ. Chân khí dồn lên trên thì chẳng bao giờ hắn đánh xuống hạ bộ của tại hạ. Mà hắn lại sở trường đánh hạ bộ, cho nên tại hạ lấy làm lạ, tại sao một người sở trường đánh hạ bộ lại vận đẩy chân khí lên thượng bộ?
Hùng Hồ kêu lên :
– Đúng! Đúng! Muốn đánh ra chiêu Ngô Cương Khảm Quế, Tôn Ngọc Long phải giở phần hạ bộ vững như núi. Phần dưới không vững thì chẳng khi nào hắn dám đánh ra chiêu đó.
Phương Bửu Ngọc tiếp :
– Tôn Ngọc Long không đánh xuống hạ bộ, lại giành đánh thượng bộ, thì đương nhiên Đơn Nghị Thành phải bỏ phần thượng bộ, để thay Tôn Ngọc Long đánh xuống hạ bộ. Và như vậy là họ thay đổi chiêu thức với nhau rõ rệt.
Chàng đứng lại đó, cười nhẹ mấy tiếng rồi tiếp :
– Suy ra rồi mới thấy đạo lý rất giản đơn!
Hùng Hồ cười lớn :
– Nghe xong mới thấy giản đơn, chứ nếu thiếu hiệp không giải thích thì tại hạ làm sao hiểu nổi?
Bọn Khuông Tân Sanh, Triệu Kiếm Minh cũng lắc đầu tỏ vẻ khâm phục.
Họ nghĩ, dù họ có luyện võ công đến bao nhiêu năm nữa, dù mức thành tựu của họ có cao đến đâu đi nữa, họ cũng chẳng tùy cơ ứng biến được ảo diệu như chàng.
Đường trường mà liệu địch, liệu để tìm cách đối phó, liệu nhanh chóng, điều đó chẳng ai dạy được, mà chẳng phải mỗi giờ làm được, học được.
Đó là thiên tư của con người.
Mà thiên tư thì chẳng phải mỗi người mỗi có.
Vừa lúc đó, từ trong nhà, tiếng cười của Vương đại nương vọng ra, tiếng cười tắt, bà gọi :
– Các vị vào chứ? Già phải dọn tiệc rượu mọn để mừng Phương đại hiệp! Các vị vào đây uống với già một chén rượu cho tiệc mừng thêm long trọng!
* * * * *
Rượu thuộc loại quý, mà rượu quý thì màu như hổ phách.
Vương đại nương cười cười nói nói, cởi mở phi thường. Bọn thiếu nữ chiêu đãi tân khách với một nghệ thuật tuyệt diệu khiến ai khó tánh cũng phải thích các nàng.
Tại bàn tiệc, ai ai cũng thấy mình còn kém Phương Bửu Ngọc quá nhiều. Ai ai cũng có vẻ thẹn, bởi thẹn nên thoạt đầu sanh mặc cảm, thoạt đầu họ còn dè dặt, nhún nhường, nhưng rượu vào lời ra rồi thì cái hứng bốc lên, cái hứng đánh tan niềm mặc cảm và đến lúc đó thì chân tướng của mỗi người bắt đầu hiện lộ.
Họ đã bước ra ngoài cái vỏ thận trọng, họ bắt đầu ba hoa.
Rượu ngon, không thuốc mê, không thuốc độc, quanh mình thì thiếu nữ cười nói, âm thinh ấm dịu, nàng nào cũng đẹp, sẵn sàng thỏa mãn tân khách bất cứ sự kiện gì.
Thử hỏi còn ai không buông lung tâm tình để hưởng thụ niềm hoan lạc đang dâng lên cao độ?
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ, uống ít, bình tĩnh dự tiệc, ung dung theo dõi mọi diễn biến xung quanh. Bởi tân khách bắt đầu biến hóa, với men rượu càng phút càng nồng.
Và không lâu lắm, sự biến hóa mà chàng ức đoán đã chuyển mình sang giai đoạn nghiêm trọng.
Bắt đầu từ Vương đại nương, bà từ từ rút êm ra khỏi cuộc tiệc.
Bà vào nhà trong một lúc, bọn thiếu nữ bước ra, nắm tay áo của Cao Quan Anh và Khuông Tân Sanh, nàng cúi thấp đầu, tì vào tai cả hai mấy câu.
Cao Quan Anh và Khuông Tân Sanh lập tức vào nhà trong.
Họ đi vào, đương nhiên phải có hai thiếu nữ cùng đi, có như vậy mới hợp lý, vì đến đây là đi tìm hoan lạc mà, hoan lạc phải bắt đầu từ rượu và gái, rượu đã uống rồi, nếu không cần gái thì họ vào trong làm gì? Mà cần gái thì phải tránh chỗ đông người chứ?
Bên trong có tiếng chân người xê dịch, tuy nhỏ, song nghe rõ, rồi có tiếng vũ khí rít gió.
Thỉnh thoảng Vương đại nương cười lên mấy tiếng rồi tán thưởng…
Nửa khắc thời gian sau, một thiếu nữ bước ra thì thầm bên Triệu Kiếm Minh và Lữ Vân.
Triệu Kiếm Minh thì sẵn sàng, còn Lữ Vân thì thoải mái một lúc rồi do dự, cuối cùng cũng đứng lên di vào trong.
Như lần trước với Cao Quan Anh và Khuông Tân Sanh, có hai thiếu nữ đi theo.
Rồi có tiếng chân người xê dịch, rồi có tiếng vũ khí rít gió, rồi có tiếng cười tán thưởng của Vương đại nương.
Sau đó một lúc lâu, có tiếng của Tôn Ngọc Long và Đơn Nghị Thành.
Cả hai đã tỉnh lại, chưa đi đâu, cả hai được mời vào nhà trong như bốn người trước.
Rồi có tiếng chân người xê dịch, rồi có tiếng vũ khí rít gió, rồi có tiếng cười tán thưởng của chủ nhân.
Sau đó không một tiếng động nào từ phía hậu vọng ra.
Những người vào trong cũng chẳng trở ra.
Họ đã đóng góp cho Vương đại nương rồi? Và giờ đây họ hưởng thụ cái gì ngang giá với sự đóng góp đó?
Tại gian khách sảnh, chỉ còn lại Phương Bửu Ngọc nở một nụ cười, một Tiểu công chúa với gương mặt lạnh lùng, một Lý Danh Sanh với vẻ ve vuốt và năm sáu thiếu nữ.
Tự nhiên còn có Đa Tý Hùng Hùng Hồ.
Y đang cười đang nói với Phương Bửu Ngọc song đôi mắt thì hướng về phía hậu, nơi vọng cửa ngăn đôi căn nhà, vọng cửa thông vào nhà trong.
Và nhà trong là nơi hiện diễn tiến những trò hoan lạc.
Hắn có vẻ bất an, hắn có vẻ như đang ngồi muốn đứng, đang đứng lại muốn ngồi, đứng hay ngồi đều khẩn cấp cả.
Tiểu công chúa lạnh lùng nhìn hắn, bỗng nhiên nàng gọi :
– Hùng đại hiệp!
Hùng Hồ giật mình vội cười săn đón hỏi :
– Có chi chỉ giáo?
Tiểu công chúa hỏi :
– Có lẽ Hùng đại hiệp thường đến địa phương này?
Hùng Hồ ấp úng :
– Không thường đến… Đến bất thường… bất quá… độ chừng ba bốn lần chi đó…!
Tiểu công chúa cười :
– Ba lần? Bốn lần? Cũng chẳng nhiều, nhưng cũng đủ cho Hùng đại hiệp làm những cuộc trao đổi! Hiến công phu lấy hoan lạc! Cho nên Vương đại nương không cần gọi đến Hùng đại hiệp nữa! Bởi đại hiệp chắc chẳng còn gì cống hiến cho bà ấy! Bởi đại hiệp đã xuất hết vốn rồi nên bà ấy không chịu hùn hợp nữa!
Hùng Hồ đỏ mặt, đằng hắng mấy tiếng :
– A!…. A! Rượu này cũng khá đấy chứ?
Tiểu công chúa cười mỉa :
– Thôi đi! Ngươi đừng vờ vĩnh nữa! Ta đã hiểu hết rồi! Võ công của ngươi, ngươi đã đem đổi sạch sành sanh, bây giờ người ta đâu còn cần ngươi mà hòng được mời mọc? Bất quá, người ta cho ngươi uống mấy chén rượu, để nhìn kẻ khác vui đùa, như vậy ngươi chưa đủ tức sao còn nói gượng?
Hùng Hồ đỏ mặt ấp úng :
– Cái đó… thì…
Bỗng Vương đại nương cười vang :
– Làm gì có việc đó! Không đâu! Dù cho già không rộng rãi lắm, già vẫn không dám khinh thường hùng đại hiệp. Bởi Hùng đại hiệp là lão bằng hữu của già mà! Cô nương đừng nghĩ lầm như vậy!
Rồi bà trở ra ngoài.
Vào cũng như ra, bà đều nhờ bọn thiếu nữ khiêng chứ bà làm gì đi nổi?
Bà xoa tay vào má một thiếu nữ, cười nhẹ bảo :
– Qùy liễu đầu? Ngươi với Hùng đại hiệp nào phải là người xa lạ, tại sao ngươi ngồi ỳ ra đó? Ngươi bỏ Hùng đại hiệp cô đơn như vậy mà xem được? Mời Hùng đại hiệp vào đi!
Thiếu nữ đó vờ e ấp :
– Tôi chỉ sợ lần này, Hùng đại hiệp lại chán tôi thôi!
Hùng Hồ lần này mặt càng đỏ hơn, lúng túng hơn :
– Tại hạ… tại hạ…
Thiếu nữ bước tới, nắm tay áo y nũng nịu :
– Đi! Mình đi thôi!
Phương Bửu Ngọc cười đưa đẩy :
– Đi đi Hùng huynh! Hùng huynh cứ tự tiện!
Vương đại nương cười lớn :
– Phải đó! Cứ đi đi Hùng đại hiệp! Có gì đâu mà phải rụt rè? Nào có phải là chuyện làm mất mặt đâu? Phương Bửu Ngọc thiếu hiệp ở đây đã có già tiếp đãi, Hùng đại hiệp hãy yên trí!
Tự nhiên, Hùng Hồ bước đi.
Vương đại nương nhìn qua Phương Bửu Ngọc điểm một nụ cười :
– Già cứ tưởng sau khi biết già làm cái nghề này, Phương thiếu hiệp sẽ nổi giận, giận lên có thể phóng hỏa đốt cơ nghiệp của già này, ngờ đâu thiếu hiệp chẳng có cảm nghĩ gì phương hại cho già!
Phương Bửu Ngọc cười nhẹ :
– Tuy tại hạ không là tiểu nhân, song tại hạ cũng chẳng phải lũ người đạo mạo chi đó, mà dám nói đến đời tư của ai? Huống chi Vương đại nương hành sự cũng rất công bình, song phương đều thỏa thuận, thì tại sao tại hạ lại phải can dự vào chứ?
Vương đại nương vỗ tay :
– Phải! Phương thiếu hiệp quả có bổn sắc anh hùng! Chứ còn các vị như Tôn Ngọc Long và Đơn Nghị Thành vẫn còn lẩn quẩn trong vòng khách sáo!
Phương Bửu Ngọc hỏi :
– Hai vị đó có thọ thương chăng?
Vương đại nương bật cười khanh khách :
– Thọ thương thì không, có điều, đầu thì sưng to như quả cam!
Tiểu công chúa cười lạnh :
– Vậy chúng vẫn lỳ mặt ở đây, cười nói như thường!
Vương đại nương thốt :
– Họ không đáng trách đâu cô nương, chính tại già đó! Già cố van cầu họ ở lại, họ nể già lắm nên chưa rời đi đó thôi! Họ không dám nhìn Phương thiếu hiệp, mà những người khác cũng chẳng ai nỡ nhìn họ. Có thể trong chốc lát nữa đây, họ len lén rút đi…
Tiểu công chúa hừ một tiếng :
– Còn bà nữa! Bà chỉ chực chờ ai có ngón nghề gì hay là tìm cách thu nhặt cho kỳ được! Hại người đó đã hiến nghề cho bà rồi, họ có đi khỏi nơi này, bà vẫn thủ lợi kia mà! Bà còn cầm chân họ ở lại làm chi lâu cho tốn rượu?
Vương đại nương cười hì hì :
– Cô nương nghĩ sai cho già rồi! Già…
Phương Bửu Ngọc chận lời :
– Chắc là trong mấy năm nay, Vương đại nương đã góp nhặt rất nhiều chứ? Chẳng hay Vương đại nương góp nhặt tuyệt nghệ của các môn phái để làm gì?
Vương đại nương cười gấp :
– Phương thiếu hiệp lợi hại quá! Hỏi như thế có khác nào dồn già vào chỗ khó? Nào già có mục đích chi đâu? Thiếu hiệp phải hiểu, sau lần được giáo huần sau lầu Hoàng Hạc, già không dám chường mặt trên giang hồ nữa, thì khi nào già dám mơ cái việc trùng hưng tác phong?
Phương Bửu Ngọc mơ màng :
– À!
Vương đại nương tiếp :
– Bất quá, già muốn cho bọn thiếu nữ học chút ít võ công, chúng là những cô nhi, hoàn cảnh của chúng đáng thương hai lắm! Chúng có chút ít tài nghệ trong mình phòng thân, người đời không hiếp đáp chúng. Còn như già thì…
Bà thở dài rồi tiếp :
– Già đã cao tuổi, hơn nữa lại tàn phế, còn mong gì hơn là yên ổn sống nốt mấy ngày còn lại? Một ngày cũng phải, hai ngày cũng phải, miễn sao ngày nào được thanh nhàn là đủ, cho đến khi nào chui vào quan tài thì…
Phương Bửu Ngọc mơ màng :
– À!
Vương đại nương cười lớn :
– Già nói thật đấy! Phương thiếu hiệp không tin sao?
Phương Bửu Ngọc từ từ đáp :
– Chỉ mong sự thật là thế, nếu không thì…
Chàng mỉm cười bỏ lửng câu nói.
Tuy chàng mỉm cười, chàng không nói gì nhưng hai tiếng “nếu không” lại rất đầy nghĩa, ai ai cũng hiểu hai tiếng đó hàm ý như thế nào.
Vương đại nương cười vuốt :
– Phương thiếu hiệp yên trí lớn! Trên giang hồ có nhân vật như thiếu hiệp thì dù dọa chết già, cũng chẳng ai xúi giục, già cũng làm ngay! Thú thật, già không đến nỗi ngốc mà không tiếc mạng sống!
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Thôi bỏ qua việc đó đi! Vương đại nương! Bây giờ tại hạ có thể thỉnh giáo Vạn lão phu nhân ra đây chăng?
Vương đại nương thoáng do dự :
– À… à… bà ấy… bà ấy đang ngủ say như chết, Phương thiếu hiệp nên thương xót cho bà ta, đã già lại mập mạp, không còn thích hoạt động cho lắm, nên để cho bà ta ngủ thẳng giấc một lúc.
Rồi bà tiếp :
– Còn Phương thiếu hiệp! Thiếu hiệp nên ngơi nghỉ một lúc chứ?
Tiểu công chúa ngáp dài :
– Bà ấy có sao, mặc bà, riêng tôi thì tôi cần nghỉ ngơi một chút.
Nàng kêu lên :
– Vương đại nương ơi! Chắc bà có thừa giường chứ? Tôi muốn gủ đây bà ạ!
Không đợi Vương đại nương nói gì, nàng lại tiếp :
– Nhưng tôi lại thích ngủ trên giường của bà thôi! Chứ giường khác thì… thì… vừa không êm, vừa hôi hám!
Nàng nói mấy tiếng cuối, gương mặt nàng đỏ bửng.
Những thíêu nữ đứng quanh đó cũng đỏ bửng mặt.
Đến cả Phương Bửu Ngọc cũng đỏ mặt luôn.
Vương đại nương cười hắc hắc :
– Cô nương thì biết chi mà nói êm với hôi?
Bà quát bọn thiếu nữ :
– Các ngươi đưa vị thiên kim Công chúa vào giường của ta gấp đi nào!
Đoan, bà day qua Phương Bửu Ngọc hỏi :
– Còn thiếu hiệp?
Phương Bửu Ngọc đáp :
– Tại hạ còn một nghĩa đệ, hắn ở…
Vương đại nương cười nhẹ :
– Thiếu hiệp khinh già quá, những việc như vậy già lại để cho thiếu hiệp bận tâm sao? Thiếu hiệp xem có phải Lý Danh Sanh đã vắng mặt từ lâu rồi không?
Phương Bửu Ngọc gật đầu :
– Phải! Lý bằng hữu đã không có mặt tại đây từ lâu!
Vương đại nương tiếp :
– Già biết vị nghĩa đệ của thiếu hiệp thành thực chất phác, không thể chịu nổi bọn liễu đầu này nên đã nhờ Lý Danh Sanh mang rượu thịt đến tận nơi cho hắn dùng.
Phương Bửu Ngọc mỉm cười :
– Vương đại nương chu đáo quá!
Vương đại nương tiếp luôn :
– Con người, có ai bằng sắt bằng đá đâu? Con người ai cũng cần cái ăn cái uống ai cũng cần nghỉ ngơi một lúc chứ? Phần nghĩa đệ của thiếu hiệp kể như cũng xong, phần của thiên kim tiểu thu cũng xong, còn thiếu hiệp? Thiếu hiệp cứ ngỉ đi, đến giờ ngọ thì già sẽ đánh thức thiếu hiệp. Thiết tưởng dù Phương thiếu hiệp có việc khẩn cấp như thế nào, dù có nghỉ nửa ngày đi nữa cũng chẳng mất thì giờ cho lắm.
Một thiếu nữ bước tới dìu Phương Bửu Ngọc vào một gian phòng vô cùng khả thiết.
Vào đó rồi chàng đóng nhanh cửa lại.
Chàng có việc lo sợ…
Chàng không sợ ai, chàng chỉ sợ nụ cười của thiếu nữ đưa đường đó.
Chàng sợ ánh mắt của nàng.
Chàng sợ nàng đưa chàng đến đó rồi không chịu trở ra.
* * * * *
Phương Bửu Ngọc đóng cánh cửa rồi, thiếu nữ đứng bên ngoài cười nhẹ.
Đồng thời gian khi Phương Bửu Ngọc ở bên trong đóng cửa để ngăn thiếu nữ, thì bên ngoài nàng cũng buông xuống một tấm cửa sắt.
Nàng ấn tay vào chiếc nút nơi vách, một cánh cửa sắt được che giấu kín bên trên từ từ hạ xuống, không gây một tiếng động khẽ.
Mà dù có tiếng động thì tiếng cửa đóng cũng lấn át rồi, bên trong chẳng nghe lọt.
Thiếu nữ chạy ra đại sảnh.
Vương đại nương trầm giọng hỏi :
– Xong rồi chứ? Có làm kinh động hắn không?
Thiếu nữ gật đầu :
– Xong rồi, cửa sắt hạ rất êm, chẳng gây một tiếng động nhỏ.
Vương đại nương thở phào :
– Bây giờ, ngươi hiệp với Tiểu Thất, khuân mười bốn chiếc rương lên xe, bảo Tiểu Tam và Tiểu Cửu chuẩn bị ngựa, sau cùng thì các người thu xếp các hỏa liệu cho sẵn sàng.
Thiếu nữ do dự :
– Còn… Còn…
Vương đại nương cau mày :
– Còn gì nữa?
Thiếu nữ thở ra :
– Thiêu hủy cơ nghiệp này, uổng quá đại nương ơi! Huống chi họ Phương kia đối với chúng ta chẳng đến nỗi nào, chúng ta nỡ làm vậy sao?
Vương đại nương cười lạnh :
– Ngươi biết gì mà tiếc với thương? Muốn thành công lớn thì tiếc chi cái cơ nghiệp nhỏ này? Còn cái gã họ Phương đó… Hừ! Đừng cho là hảo hiền lắm mà lầm. Nụ cười của hắn có chứa gươm đao, ngươi làm gì biết lòng dạ của hắn ra sao mà dám phê phán việc làm của ta?
Thiếu nữ biết lỡ lời, vội cười vuốt :
– Đại nương nói đúng! Dù hắn có lợi hại cũng không qua nổi đại nương được! Bất quá, đại nương thiêu hủy mấy ngôi nhà tầm thường này, bù lại đại nương lại sát hại được hắn, kể ra lợi ích rất nhiều mà thiệt chẳng bao nhiêu.
Vương đại nương gật đầu :
– Ngươi biết được như vậy là khá lắm đó! Hắn chết rồi thì tại Trung Nguyên còn ai là đối thủ của mẹ con ta?
Bà xưng mẹ với các thiếu nữ là hợp lý hơn xưng sư phó, qua nghề nghiệp đổi xác thịt lấy võ công này.
Rồi bà giục :
– Đi đi chứ?
Thiếu nữ mỉm cười :
– Tôi đi ngay!
Vương đại nương chờ cho thiếu nữ khuất dạng rồi, điểm một nụ cười hiểm độc, nhìn bọn thiếu nữ còn lại hỏi :
– Chúng ta bắt đầu từ bên nào?
Một thiếu nữ đáp :
– Tôi thấy gã có giọng nói như thanh la bể khó thoát khỏi mình nên khởi sự từ hắn trước, đại nương nghĩ sao?
Vương đại nương gật đầu :
– Cũng được! Vậy là tên đó dẫn đầu. Vậy hiện giờ hắn ở đâu?
Thiếu nữ thốt :
– Hắn ở phòng nhị thơ!
Vương đại nương tiếp :
– Chúng ta đi thôi! Rồi các con sẽ thấy thủ đoạn của mẹ! Các con đã bị bọn nam nhân thúi tha dày vò quá chừng, chẳng lẽ chúng chịu mọi sự ưu đãi mà không phải chịu khổ lại sao?
* * * * *
Cơ nghiệp của Vương đại nương gồm mấy ngôi nhà kiến tạo sơ sài bên cạnh con suối trong, ngôi nhà này cách ngôi nhà kia độ trượng, mỗi ngôi chỉ có một gian phòng dùng làm nơi hành lạc của bọn người ham mê cái thú xác thịt.
Bên ngoài nhà thì sơ sài, song bên trong lại được trang trí vô cùng trang nhã.
Xa xa, vòng quanh các ngôi nhà là những khóm hoa. Ngoài các khóm hoa có các cây to che mát.
Vào khu vực này rồi, không ai muốn trở ra, bời nơi đây có đủ những gì cho con người miệt mài trong trác táng.
Nôi đây là quê hương ôn nhu của hạng người trời sanh ra để hưởng thụ.
Nơi đây, giả như trước kia, vào đây rồi, khách làng chơi còn có hy vọng trở ra.
Hiện tại, đã vào rồi thì đừng mong trở về với gia đình.
Bởi quê hương ôn nhu sắp biến thành quê hương của oan hồn.
Chưa ai tưởng tượng được cái gì đang chờ đợi họ bên ngoài ngưỡng cửa, bởi họ còn bận tưởng đến cái gì đang còn nắm trong tay.
Vả lại, khi nào họ lại tưởng tượng nơi đây có những hiểm nguy chực chờ.
Nếu là một nơi nguy hiểm, sao nơi này lại được xem như tiên cảnh, thần động?
Cho nên, ai đang ngụp lặn trong hoang lạc, càng ngụp lặn sâu hơn với tiếng cười càng lúc càng ấm, tiếng nói càng lúc càng dịu, thêm vàu đó bao nhiêu màu mè quyến rũ đưa hồn người phiêu phưởng chơi vơi.
Trong ngôi nhà thứ hai, Bán Thiên Vân Đơn Nghị Thành như quên mất cái nhục bại vừa rồi trước Phương Bửu Ngọc mà đêm tàn y cũng chưa hay.
Bỗng một tiếng bình vang lên.
Cánh cửa phòng bật mở tung.
Đơn Nghị Thành kinh hãi, tung mình lên, nhảy xuống giường. Lúc này, hắn nhảy xuống giường, phải biết điệu bộ của hắn bối rối như thế nào?
Nói là hắn trần truồng cũng không đúng mà dù cho ai trong tình cảnh đó, lâu lắm mới chỉnh tề.
Nhưng người đến nơi, chẳng phải là ai xa lạ mà chính là Vương đại nương.
Đơn Nghị Thành thở phào cười khổ, rồi lắc đầu :
– Đại nương vất vả chi như thế này…
Thép kiếm ngời lên, thép kiếm thay lời chận ngang câu nói của hắn.
Một đạo ngân quang xẹt tới.
Đơn Nghị Thành biến sắc mặt xanh rờn, vừa né tránh vừa quát :
– Ngươi?
Y né nhanh, nhưng đạo ngân quanh nhanh hơn, vả lại Vương đại nương đã thuộc nằm lòng thủ pháp của hắn qua các cuộc đổi chác võ công bằng xác thịt, cho nên hắn né bên nào, Vương đại nương đã biết trước, kiếm quang chận bên đó.
Rồi trong chớp mắt, mũi kiếm đã đâm vào yết hầu của Đơn Nghị Thành.
Máu! Ôn nhu hương đã đẫm máu khách ôn nhu…
Máu vọt ra nhuộm đỏ chăn màn màu trắng, chung quanh giường, chăn màn tráng như điểm hoa hồng.
Đơn Nghị Thành có số đào hoa nên chết giữa hoa.
Song, chỉ là hoa máu.