Yêu Từ Cái Nhìn Đầu Tiên

Chương 37



Bàn tay to của Lâm Diễn
đã bắt đầu thăm dò tới nơi mẫn cảm nào đó, Chu Thanh Thanh vội vàng đè tay anh
lại, thở nhẹ: “Sư phụ, đừng, đừng mà… Chúng ta vẫn còn nhiều thời gian…”

Lâm Diễn nhíu mày, nhìn
Chu Thanh Thanh cười giễu: “Ừ, đúng là còn nhiều thời gian! Nhưng mà, trước mắt
cũng rất quan trọng… Em không tin thực lực của anh à? Anh có thể chứng minh…”
Tuy nhìn bề ngoài anh có vẻ rất mệt mỏi, nhưng tinh thần lại rất phấn chấn,
phải dùng cách thức càng cụ thể càng tốt để cảm nhận sự tồn tại chân thực của cô,
anh mới có thể yên giấc.

Tiếp đó, Chu Thanh Thanh
không có cơ hội nói “không”… Dùng lời nói của ai kia chính là, yêu thương, ừm,
yêu thương.

Đêm, vẫn còn rất dài…

————* Tôi là đường phân
cách lược bỏ *————

Ngày hôm sau, ánh mặt
trời dịu nhẹ, thời tiết rất tốt để đi dạo phố, đi thăm người thân, bạn bè.

Nhưng Chu Thanh Thanh lại
ngủ đến tận xế chiều mới rời giường… Thực ra, cô đã tỉnh từ sớm, nhưng sau hai
giờ tiếp tục bị sư phụ đại nhân thân yêu lôi kéo làm vận động không nhẹ nhàng
để chứng tỏ vấn đề thể lực, cô cần phải ngủ một giấc để hồi phục năng lượng…
Khụ khụ, vì vậy đã ngủ luôn tới tận chiều.

Như ngày hôm qua đã hẹn,
Chu Thanh Thanh sẽ đến nhà Dương Tư Tư ăn tối, Lâm Diễn xin làm lái xe kiêm
người đi cùng.

Khụ khụ, tuần trước Lâm
Diễn đã đưa cô đi gặp bạn anh, cô cũng nên dẫn anh đi gặp bạn mình rồi… Chu
Thanh Thanh đành phải lén gửi tin nhắn cho Tư Tư, “Tớ muốn dẫn theo người nhà,
có tiện không?”

Dương Tư Tư gọi điện lại:
“Nhóc Thanh, cậu nói rõ ràng cho tớ, người nhà nào?”

Chu Thanh Thanh trốn lên
sân thượng, “Là, là Lâm mỹ nam sư phụ nhà tớ kiêm chủ thuê nhà kiêm đầu bếp
kiêm gối ôm kiêm người yêu… Ừ, chính là người lần trước đến nhà cậu đón tớ đi,
thu nhận tớ đấy…”

Dương Tư Tư cao giọng:
“Đó là mà gọi ‘thu nhận’ sao? Rõ ràng là ăn xong lau sạch còn bắt cóc mang về
nhà! Cậu cậu cậu, cậu lừa bắt được anh ta? À không, hẳn là anh ta lừa bắt được
cậu?”

Chu Thanh Thanh lau mồ
hôi, ngập ngừng nói: “Tóm lại là bắt được… Cậu có hoan nghênh hay không?”

“Ha ha ha, hoan nghênh,
đương nhiên hoan nghênh! Chắc chắn!” Dương Tư Tư nhớ lại quá trình lần trước
“may mắn” được trò chuyện với Lâm mỹ nam trên Q… Nếu cô dám không hoan nghênh,
“báu vật” trong máy tính của cô có khả năng sẽ vẫy khăn nói bái bai >0

Sau đó, tình hình gặp mặt
giữa Lâm Diễn và Dương Tư Tư, khách quan so với lần Chu Thanh Thanh gặp bạn bè
Lâm Diễn, quả thực vô cùng thân thiết, vui vẻ…

Bữa tối êm đềm thư thái
qua đi, nhân lúc Lâm Diễn ngồi đằng trước lái xe không chú ý, Chu Thanh Thanh
ngồi ở ghế sau lặng lẽ nói nhỏ vào tai Dương Tư Tư: “Sao cậu lại chân chó với
sư phụ nhà tớ thế?” Sao cô lại có cảm giác mình bị bán đi?

Dương Tư Tư nháy mắt mấy
cái: “Ai trả tiền chính là ông lớn, bữa ăn vừa rồi vô cùng thịnh soạn, nhưng mà
là anh ấy mời… Đương nhiên tớ phải khách khí một chút!” Cô tuyệt đối sẽ không
khai ra sự việc lần trước lúc Lâm Diễn đến bắt cóc Chu Thanh Thanh, cũng như
việc cô đã biết anh chính là sư phụ của cô bạn. >.

Đến lúc trở lại chỗ ở của
Dương Tư Tư, Dương Tư Tư xuống xe, lưu luyến chia tay với Chu Thanh Thanh.

Dương Tư Tư do dự hết lần
này đến lần khác, không dám giảng bài với Lâm Diễn những lời cô đã từng nói lúc
giao Chu Thanh Thanh cho Hàn Duệ: “Nếu anh dám bội tình bạc nghĩa với nhóc
Thanh nhà tôi, nhất định tôi sẽ đánh anh một trận đau đớn!”

Hôm nay, Hàn Duệ đã thực
sự bội tình bạc nghĩa với Chu Thanh Thanh, nhưng Chu Thanh Thanh có vẻ không hề
để tâm – tuy cô biết Chu Thanh Thanh lúc nào cũng tỏ ra vui vẻ nhưng lại giấu
nỗi khổ vào đáy lòng. Cô là bạn nhìn cũng thấy thương, nhưng cũng không thể
thực sự đi đánh Hàn Duệ một trận được, cho dù đánh anh ta cũng chẳng xoay
chuyển được điều gì.

Cô nhìn ra lần này Chu
Thanh Thanh thật sự đã say đắm, chỉ hy vọng Lâm Diễn thật lòng với cô ấy.

Dương Tư Tư thấy vui cho
bạn những trong lòng vẫn hơi chua xót, đưa tay vỗ nhẹ vào vai Chu Thanh Thanh:
“Nhóc con, nếu anh ta dám vứt bỏ cậu, cậu nhất định có chết cũng phải bám dính
lấy anh ta, không cho anh ta sống thoải mái! Đừng có ngốc như vậy, giúp đỡ
người khác rồi bản thân lại chịu thiệt!”

Chu Thanh Thanh nghiêm
túc gật đầu: “Đó là đương nhiên!”

Lâm Diễn hắng giọng hai
tiếng, cũng xuống xe. Anh đứng bên cạnh Chu Thanh Thanh, đưa tay ôm vai cô,
cười điềm đạm với Dương Tư Tư: “Cảm ơn cô đã giúp tôi chăm sóc Chu Thanh Thanh
nhiều năm trước khi tôi gặp được cô ấy. Từ nay về sau, công việc này sẽ do tôi
tiếp nhận, tôi cam đoan chỉ cần tôi còn sống, tuyệt đối sẽ không chuyển giao
công việc này cho người khác.”

Dương Tư Tư hài lòng gật
đầu, tiếp tục dặn dò Chu Thanh Thanh: “Sau này không có việc gì thì đừng đến
quấy rầy tớ, giám sát chặt chẽ mỹ nam đại nhân nhà cậu quan trọng hơn.”

Lâm Diễn mặt đầy vạch
đen, nhưng anh rất hài lòng với nửa câu đầu. Sao anh lại cảm thấy Chu Thanh
Thanh còn coi trọng Dương Tư Tư hơn cả anh? Anh đi công tác một tuần cũng không
thấy cô nói một lời nhớ nhung, bây giờ Dương Tư Tư rõ ràng vẫn ở trong cùng một
thành phố, sau này còn có rất nhiều cơ hội gặp mặt, cô lại lưu luyến không rời!
Đây tuyệt đối không phải anh vô cớ ăn dấm chua bậy bạ, Chu Thanh Thanh có thể
đọc tiểu thuyết BL, →_→ ai biết cô có thể che giấu khuynh hướng GL hay không? [1]

[1] BL: boy’s love.
GL: girl’s love

(Mèo tôi: Khụ khụ, Lâm
mỹ nam anh quá lo rồi… Các cô ấy nếu mà có gì thì đã có từ sớm! = =!)

*

Tiểu biệt thắng tân hôn,
quả nhiên rất hợp lý, mấy ngày kế tiếp, thời gian của Lâm Diễn và Chu Thanh
Thanh trôi qua trong ngọt ngào.

Thời gian ở bên nhau vẫn
chưa lâu, đúng ra hai người không thể nào yêu nhau quá cuồng nhiệt, quá hạnh
phúc, nhưng vì trước đó đã quen nhau trên Internet, khiến cho họ vô cùng hợp
nhau, nhảy cóc qua thời kỳ người yêu vun vén tình cảm mà tiến thẳng vào giai
đoạn vợ chồng ăn ý, khiến trong lòng họ càng thêm cho rằng đối phương chính là
một nửa mà họ vẫn luôn kiếm tìm.

Nhưng, hoa đẹp không hay
nở, cảnh đẹp luôn hiếm gặp, trong các bộ phim truyền hình thường có vài đoạn
tuy rất máu chó nhưng chính là bắt nguồn từ hiện thực.

Chuyện kể rằng hôm nay
sau khi Chu Thanh Thanh tan làm, nhớ lại lời Lâm Diễn dặn dò trong điện thoại:
“Hôm nay anh phải tăng ca, không thể đi đón em, em gọi taxi về nhé. Nếu không
muốn nấu cơm thì đến nhà hàng trong khu chung cư mà chúng ta vẫn hay ăn rồi về
nhà, ghi sổ tên anh là được.”

Cô đang chuẩn bị gọi xe
thì một chiếc Benz dài sang trọng đỗ xịch trước mặt. Cửa sổ thủy tinh mờ từ từ
hạ xuống, trên ghế lái là một người đàn ông mặc âu phục trịnh trọng quay đầu về
phía cô: “Chu tiểu thư, mời lên xe!”

Chu Thanh Thanh nắm chặt
túi xách trong tay, lùi lại một bước: “Tôi, tôi không quen anh! Tại sao phải
lên xe?”

Nhìn kỹ thì dung mạo
người đàn ông đó cũng không tồi, nhưng, từ khi cô biết Lâm mỹ nam, tất cả trai
đẹp khác đều chỉ là mây bay, mây bay! Cảm thấy bọn họ mà so sánh với sư phụ
thân yêu nhà cô thì cũng chỉ tầm thường, chỉ là người qua đường Giáp.
~>_

Người đàn ông mặc âu phục
đen mỉm cười: “Nhưng Chu tiểu thư đang sống chung với Lâm Diễn điện hạ nhà
chúng tôi, không phải sao? Như vậy, mẫu thân của điện hạ, Lâm phu nhân muốn gặp
cô cũng là hợp tình hợp lý.”

Mẹ chồng tương lai? Bốn
chữ to đùng hiện lên trong đầu Chu Thanh Thanh, cô lập tức cảm giác hai chân
như… sắp nhũn ra.

Hu hu, lần này nhất định
là bữa tiệc Hồng Môn… Nhưng mà lúc này gọi điện cho Lâm Diễn hình như không
thích hợp, chưa nói đến việc bây giờ có thể anh đang bận chuyện làm ăn, mẹ anh
đã không thông qua anh, phái người lén đến tìm cô, đa phần là không muốn để Lâm
Diễn biết.

Chu Thanh Thanh run rẩy
mở cửa ghế lái phụ. Người đàn ông mặc âu phục nhìn ra sự căng thẳng của cô, mỉm
cười nói: “Chu tiểu thư không cần căng thẳng, phu nhân chỉ là muốn gặp cô mà
thôi, sẽ không làm khó cô.”

Chu Thanh Thanh vặn vẹo
hai tay, âm thầm động viên bản thân – cho dù mẹ chồng tương lai của cô giống
phù thủy, giống như khủng bố, cô cũng phải dũng cảm nghênh chiến! Đả đảo phù
thùy độc ác, cướp hoàng tử khỏi tay cô!

Cuối cùng, Chu Thanh Thanh
còn lặng lẽ nắm tay làm động tác “cố lên”! = =!

Lái xe đẹp trai chú ý tới
động tác nhỏ của cô, khóe miệng thấp thoáng ý cười. Nghĩ thầm, cô gái thoạt
nhìn rất bình thường này, nếu điện hạ đã vừa ý, chắc chắn phải có điểm nào đó
đặc biệt.

*

Nửa giờ sau, cuối cùng họ
cũng đến nơi.

“Chu tiểu thư, tới rồi,
mời xuống xe.” Sau khi lái xe đẹp trai xuống xe, anh ta bước nhanh tới chỗ cô
ngồi, mở cửa xe cho cô.

Nhìn tòa công trình kiến
trúc trước mắt, còn cả khung cảnh xung quanh – một hoa viên chim hót hoa nở,
người hầu mặc đồng phục thống nhất… Chu Thanh Thanh mở to hai mắt, hít một hơi
thật sâu.

Từ lần trước bị Lâm Diễn
kéo đi khỏi khách sạn Kim Thái, quản lý đại sảnh đuổi theo anh gọi “điện hạ”,
đến lần này chiếc xe được phái tới vừa nhìn cũng biết là xe xịn (nhãn hiệu cụ
thể thì cô không phân biệt được = =!), từ những thông tin trong cách dùng từ
của lái xe, cô tuy chậm chạp nhưng ít nhiều cũng có thể cảm nhận được, gia thế
của Lâm Diễn chắc chắn không tầm thường.

Không ngờ, “không tầm
thường” không đủ để hình dùng tất cả những gì cô đang nhìn thấy.

Dũng khí mà Chu Thanh
Thanh vất vả lắm mới có được, lúc này đã bay xa vạn dặm.

Trong xã hội mà vật chất
trụ cột quyết định kiến trúc thượng tầng, nếu nói cô không hề yêu tiền thì là
nói dối, cô gái nào không hy vọng tìm một người đàn ông có thể nuôi mình để dựa
vào? Nhưng hy vọng của Chu Thanh Thanh cũng giới hạn ở “lúc nào cô không muốn
làm việc thì đối phương có thể nuôi được cô” mà thôi.

Hôm nay, nhìn gia thế nhà
Lâm Diễn, quả thực nuôi một trăm cô ăn không ngồi rồi cũng không thành vấn đề!
Nhưng, vấn đề là, gia thế Lâm Diễn như thế này, người nhà chắc chắn sẽ hy vọng
anh lấy một cô gái môn đăng hộ đối… Không phải trên phim đều như vậy sao.

Hu hu, cô có nên bỏ chạy
trước khi lâm trận không?

Đang nghĩ ngợi lung tung,
Chu Thanh Thanh đã đi theo một người mặc đồng phục thoạt nhìn hơn ba mươi tuổi,
tiến vào đại sảnh.

“Chu tiểu thư, mời ngồi…
Xin cô chờ một lát, phu nhân ở trên lầu sẽ xuống ngay.”

Chu Thanh Thanh dè dặt
ngồi xuống chiếc ghế sô-pha trông có vẻ rất đắt tiền, cẩn thận điều chỉnh tư
thế ngồi, gật gật đầu, “Cảm ơn!” Tâm trạng trong lòng quả thực còn thấp thỏm,
bất an hơn cả năm đó chờ kết quả thi tốt nghiệp trung học.

Chỉ một lát sau, Chu
Thanh Thanh nghe thấy một giọng nữ nhẹ nhàng, dễ nghe truyền đến từ phía cầu
thang xoáy, “Phụt, cô bé, đừng gò bó như vậy, cứ coi đây như nhà mình là được
rồi ~!”

Chu Thanh Thanh theo
tiếng nói nhìn qua, là một mỹ nữ mặc trang phục rất thời thượng, gợi cảm, gương
mặt đẹp đẽ có vài phần giống Lâm Diễn.

Chu Thanh Thanh chớp chớp
mắt nhìn chăm chú vào đại mỹ nữ, trong lòng nghĩ, hóa ra sư phụ “phiên bản nữ”
là như thế này đây? Ngũ quan tuyệt mỹ lạnh lùng, kết hợp với dáng vẻ lanh lợi,
khí chất ưu nhã, phong cách của chân dài! Thật sự rất đẹp! Hai mắt cô sáng như
sao…

Cho đến khi mỹ nữ đi tới,
ngồi xuống ghế sô-pha đối diện, mỉm cười nhìn cô, Chu Thanh Thanh mới đột nhiên
bừng tỉnh, liền vội vàng đứng dậy, thẹn thùng nói: “Thật, thật xin lỗi! Chị đẹp
quá, em cứ ngớ ra nhìn…”

Mỹ nữ nghe vậy bật cười:
“Ha ha ha… Thật là một cô bé đáng yêu! Hóa ra A Diễn thích kiểu như vậy? Khó
trách tôi giới thiệu cho nó nhiều thục nữ danh giá như vậy, nó cũng chẳng thèm
liếc mắt nhìn…”

Không phải nói Lâm phu
nhân muốn gặp cô sao? Nhưng mỹ nữ trước mắt này thoạt nhìn mới hơn ba mươi
tuổi, chắc chắn không phải mẹ Lâm Diễn, có lẽ là chị của anh?

Bởi vì đối diện với “chị
gái” của Lâm Diễn, có thể coi là ngang hàng, Chu Thanh Thanh cũng không căng
thẳng lắm.

Vừa rồi mỹ nhân đi đến,
Chu Thanh Thanh hơi vô ý tứ, gãi gãi đầu cười ngây ngô nói: “À, chị chắc là chị
gái của Diễn! Em là Chu Thanh Thanh, lần đầu gặp, mong chị chỉ bảo nhiều hơn!”


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.