(Edit: Dii)
Sáng hôm sau, lúc Kỷ Tô tỉnh dậy thì trời đã sáng bảnh mắt.
Cậu mơ màng chớp hàng mi dài, phát hiện ra bản thân mình đã dời đến trên giường lúc nào không hay.
Thần trí đột nhiên tỉnh táo lại, Kỷ Tô ngồi dậy, chăn mỏng trượt xuống khỏi eo.
Cậu nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy bóng dáng Cố Chiêu trong phòng ngủ. Cậu lập tức thở phào nằm về giường.
Kỷ Tô nhắm hai mắt, gò má vô thức cọ lên gối mềm, mũi cậu ngửi thấy mùi gỗ lành lạnh thơm mát giống hệt với mùi trên người Cố Chiêu, chỉ là đã nhạt đi nhiều.
Cố Chiêu đẩy cửa ra thì nhìn thấy cảnh tượng này.
Gương mặt hồng hào sau khi ngủ đang khẽ cọ tới cọ lui trên gối của hắn, trông giống hệt như chú mèo mơ màng chẳng có chút đề phòng nào, vừa ngoan ngoãn vừa xinh xắn.
Cố Chiêu đứng ở cửa ngắm nhìn một hồi, sau đó giơ tay gõ cửa: “Dậy chưa?”
Kỷ Tô lập tức mở to mắt, ngồi dậy khỏi giường: “Tôi dậy rồi.”
Áo sơ mi đen cậu mặc trên người hơi rộng, lúc ngủ không nằm yên nên cổ áo lỏng lẻo lệch qua một bên vai, để lộ xương quai xanh đẹp đẽ và đầu vai trắng muốt, trên vai vẫn còn dấu tay mờ mờ.
Đó là dấu vết còn lưu lại sau màn ở trong phòng tắm ngày hôm qua. Rõ ràng không hề mạnh tay, da thịt của cậu quả thực rất mềm mại và yếu ớt.
Trái cổ của Cố Chiêu động đậy, hắn rũ mắt xuống hòng che giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.
Kỷ Tô xuống giường, ngón tay bối rối kéo vạt áo sơ mi xuống: “À thì… tôi nhớ tối qua mình ngủ trên sô pha, không biết tại sao lại…”
Cố Chiêu ngước mắt: “Làm sao?”
Kỷ Tô cẩn thận hỏi dò: “Do nửa đêm tôi mơ màng trèo lên giường của cậu sao?”
Cố Chiêu: “Ừm.”
Kỷ Tô nhíu mày: “Tôi nhớ mình không có chứng mộng du mà, sao nửa đêm lại…”
“Đi rửa mặt đã.” Cố Chiêu ngắt lời tự vấn của cậu, “Tôi nấu bữa sáng xong rồi.”
“À được.” Kỷ Tô hoàn hồn, chủ động xin lỗi: “Thật lòng xin lỗi cậu, chắc đêm qua cậu nằm chật chội lắm.”
“Không sao.” Cố Chiêu xoay người, “Tôi tìm một cái quần mới cho cậu.”
Kỷ Tô đáp: “Được, cảm ơn.”
Cậu rửa mặt xong đi ra khỏi nhà vệ sinh, nhìn thấy một cái quần dài đen để trên giường bèn cầm lên thay, sau cùng còn gấp ống quần dài lên hai cái rồi mới bước ra phòng khách.
Vừa mới ra khỏi cửa phòng ngủ, cái mũi thính liền ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.
Cố Chiêu bưng hai bát mì thịt sợi rau xanh nóng hổi, trên bàn có để bánh bao súp mua ở cửa tiệm dưới lầu, kèm theo dưa chua thái nhỏ, trông vô cùng ngon lành.
Kỷ Tô kéo ghế ra: “Bữa sáng phong phú thế.”
Cố Chiêu ngồi xuống ghế đối diện cậu: “Ăn thử đi.”
“Được.” Kỷ Tô cầm đũa nếm thử, vui vẻ khen ngợi: “Ngon lắm, ngon hơn mì sợi tôi nấu gấp trăm lần.”
Cố Chiêu cũng cười: “Ăn đi.”
Kỷ Tô ăn thêm vài miếng nữa, đột nhiên cậu khựng lại, đuôi mắt từ từ đỏ lên.
“Sao thế?” Cố Chiêu chú ý thấy sự khác thường của cậu, “Mì nóng quá sao?”
“Hơi hơi…” Kỷ Tô ngước lên, cong môi cười: “Không sao đâu, tôi bất cẩn bị hơi nóng hơ trúng thôi.”
Cậu rời nhà từ sớm, mới học cấp hai đã trọ ở trường, thi thoảng vào dịp lễ tết mới về nhà ăn cơm với những người khác. Trước giờ chưa từng có ai hỏi cậu muốn ăn món gì, cũng chưa từng có ai đặc biệt nấu một bữa cơm cho cậu.
Cố Chiêu nhìn Kỷ Tô, mấy giâu sau mới cất giọng: “Đặt sang bên cho nguội đi, ăn bánh bao súp trước.”
“Ừ.” Kỷ Tô nghe theo, đặt bát mì sang một bên, sau đó gắp bánh bao súp cắn một miếng thật to.
“Ngon quá.” Cậu liếm nước súp chảy ra bên môi, “Sao cậu biết tôi thích ăn bánh bao súp?”
“Sao tôi biết?” Cố Chiêu cười: “Không phải chính cậu nói tôi biết ư?”
“Tôi nói hồi…” Kỷ Tô ngưng bặt, giọng cũng nhẹ đi, “Hình như từng nói rồi…”
Trong khoảng thời gian cậu và G yêu qua mạng, hai người từng nói với nhau rất nhiều thứ, có những việc cậu buột miệng nói với hắn xong quên mất, không ngờ Cố Chiêu vẫn còn nhớ rất rõ…
Ăn sáng xong, Kỷ Tô định lấy quần áo xuống, nhưng bị Cố Chiêu ngăn lại: “Để đấy phơi đã, phơi xong tôi mang cho cậu sau.”
Kỷ Tô cũng không nghĩ nhiều: “Được, vậy làm phiền cậu.”
Dù sao cậu cũng còn đồ mặc, mang đồ ướt theo thật sự rất bất tiện.
Một chốc sau, cả hai lái xe quay về trường học.
Hôm nay là thứ bảy, sinh viên hoạt động trong trường không nhiều. Cố Chiêu đưa Kỷ Tô đến dưới tòa ký túc xá rồi dừng bước.
“Vậy tôi lên trước nhé.” Kỷ Tô khẽ vẫy tay, “Cảm ơn bữa tối và bữa sáng của cậu.”
“Ừm.” Cố Chiêu đáp, sau đó bất chợt giơ tay ra.
Kỷ Tô định tránh theo phản xạ, cơ thể vừa động đậy một cái đã chững lại.
Không được phản ứng thái quá, Cố Chiêu sẽ cho rằng mình sợ hãi.
Bàn tay ấm nóng đặt trên đỉnh đầu cậu, ngón tay xuyên qua mái tóc mỏng mềm rồi nhanh chóng rời đi.
“Trên đầu cậu dính gì đó.” Cố Chiêu phủi mấy cái, thản nhiên giải thích.
Kỷ Tô chớp mắt: “Cảm ơn cậu, vậy tôi đi đây.”
Cố Chiêu vẫn đứng tại chỗ đưa mắt nhìn theo cậu bước vào tòa nhà ký túc. Bàn tay đặt bên hông của hắn nhè nhẹ ma sát ngón tay mình.
*
Kỷ Tô đến trước cửa phòng ký túc, gõ cửa.
Cửa phòng kẽo kẹt một tiếng rồi hé mở, Kiều Cẩm thò đầu ra từ bên trong.
Sáng sớm thứ bảy, các bạn cùng phòng đều đang ngủ nướng. Kỷ Tô không muốn đánh thức mọi người nên mới gửi tin nhắn cho Kiều Cẩm trước.
Kiều Cẩm lách mình đi ra, khép cửa lại, sau đó vội hỏi: “Tô Tô, khai ra mau, rốt cuộc đêm qua có chuyện gì?”
Kỷ Tô lùi đến đầu cầu thang, khẽ đáp: “Không có gì cả, chỉ ngủ ở nhà Cố Chiêu một đêm thôi.”
“Cậu ta không làm gì thật chứ?” Kiều Cẩm xác nhận lại lần nữa.
“Không có thật mà, chẳng đánh cũng chẳng mắng tôi.” Kỷ Tô ngừng lại, “Cậu ấy còn nấu cơm cho tôi ăn nữa, ngon lắm.”
“Trời ơi…” Kiều Cẩm không thể tin nổi, “Ảo vãi, hot boy Cố là người đàn ông tốt của gia đình á?”
Kỷ Tô bị cách dùng từ của cậu ta chọc cười: “Chắc là vậy.”
“Vãi chưởng!” Đột nhiên Kiều Cẩm la lên, “Tôi vừa phát hiện ra đồ cậu đang mặc không phải quần áo của cậu. Nhìn kích cỡ này, không lẽ là đồ của Cố Chiêu?”
Kỷ Tô cúi đầu nhìn gấu quần của mình: “Của cậu ấy thật.”
Thật ra chiều cao của cậu không tính là thấp so với các nam sinh khác, nhưng do Cố Chiêu cao quá, nên giờ đây trông cậu khá giống bạn nhỏ lén lút mặc trộm đồ của người lớn.
“Mặc chung cả quần…” Kiều Cẩm xoa cằm, “Vậy các cậu bỏ qua quá khứ, bắt tay làm hòa rồi hả?”
“Hẳn là vậy?” Kỷ Tô ngẩng đầu, “Nói thật, tôi cũng không ngờ Cố Chiêu lại tha thứ cho mình dễ dàng như vậy.”
Tối qua lúc đến nhà Cố Chiêu, cậu luôn giữ tâm lý dũng cảm xông lên pháp trường, nhưng trừ lúc đầu hơi đáng sợ ra thì lúc sau cậu được chủ nhà chiêu đãi rất chu đáo.
“Vậy thì tốt quá rồi!” Kiều Cẩm vui vẻ trở lại, “Sau này cậu không cần trốn Cố Chiêu nữa, tôi cũng không cần trốn Chu Dương nữa!”
Kỷ Tô khó hiểu: “Cậu trốn Chu Dương hồi nào?”
Kiều Cẩm không đồng ý: “Để giúp cậu trốn Cố Chiêu nên trước đó tôi không dám trả lời tin nhắn của Chu Dương luôn đấy!”
Kỷ Tô: “…”
Lúc này sau lưng vang lên tiếng cửa ký túc xá bật mở, Lý Do đi ra: “Kỷ Tô, cậu về rồi!”
Kỷ Tô xin lỗi: “Xin lỗi cậu, có phải tôi ồn ào làm cậu thức không?”
“Không có không có!” Lý Do vội xua tay, không kìm được lời quan tâm hỏi han: “Nhưng đêm qua cậu đi đâu thế, sao không về ký túc xá?”
Kỷ Tô đáp: “Đêm qua tôi… tôi ngủ ở nhà một người bạn.”
Lý Do gãi sau gáy: “À ra vậy.”
“Nếu mọi người đều thức hết rồi thì đừng đứng ở hành lang nữa.” Kiều Cẩm xoay người trở vào, “Đi thôi, về phòng nào.”
Lý Do do dự vài giây, sau đó mở miệng hỏi: “Kỷ Tô, gần đây tôi nghe nói… cậu hay đi chung với Cố Chiêu bên khoa Luật lắm?”
“Hả?” Kỷ Tô ngớ ra, “Cậu nghe ai nói?”
“Nghe người khác nói thôi.” Lý Do hơi mất tự nhiên, “Tôi còn nghe nói Cố Chiêu khó gần lắm, nên tôi hơi lo lắng cho cậu——”
“Cố Chiêu rất tốt, không giống trong lời đồn của người khác đâu.” Lần đầu tiên Kỷ Tô chưa nghe hắn nói hết đã ngắt lời, cậu nói bằng giọng rất nghiêm túc, “Vả lại bây giờ cậu ấy là bạn tôi.”
Lý Do cuống quýt giải thích: “Xin lỗi Kỷ Tô, tôi không có ý gì khác, tôi chỉ lo cho cậu thôi.”
Kỷ Tô cười cười: “Cảm ơn cậu đã lo lắng cho tôi, tôi không sao đâu.”
Thấy cậu cười, mặt Lý Do tự dưng đỏ ửng lên.
*
Kỷ Tô đơn phương cho rằng mình và Cố Chiêu đã trở thành bạn bè, hoặc ít nhất đã bước trên con đường trở thành bạn bè.
Thế là quãng thời gian sau, mỗi khi bắt gặp người kia ở trường, cậu sẽ chủ động chào hỏi. Cố Chiêu cũng không phụ sự nhiệt tình của cậu, lần nào cũng chào đáp lại.
Cậu không tìm hiểu sâu hơn tại sao khoa Luật và khoa Kiến trúc cách nhau nửa cái trường, vậy mà tần suất gặp nhau của bọn họ lại cao như thế.
Dần dà, Kỷ Tô đã quen với việc cùng Cố Chiêu ăn cơm, cùng đến thư viện, có khi còn cùng nhau đi dạo.
Đương nhiên, đa số vẫn là bốn người đi chung, có thêm Kiều Cẩm và Chu Dương, đôi lúc còn thêm cả Vương Minh Triết.
Hôm nay lại là thứ sáu, Kỷ Tô đang học thì nhận được tin nhắn của Cố Chiêu.
Cố Chiêu: [Gần đây có quán ăn gia đình mới mở, đi thử không?]
Kỷ Tô: [Cậu muốn đi?]
Cố Chiêu: [Ừm, có rảnh đi chung không?]
Kỷ Tô: [Rảnh, cậu muốn đi lúc mấy giờ?]
Cố Chiêu: [Đợi cậu học xong, tôi qua đón cậu.]
Kỷ Tô: [Được.]
Kỷ Tô cất điện thoại, giơ sách chuyên ngành lên che mặt mình, khẽ giọng hỏi: “Tiểu Kiều, tối nay tụi mình ra ngoài ăn đi.”
“Ra ngoài ăn?” Kiều Cẩm dùng tư thế giống hệt để trả lời cậu, “Ăn cái gì?”
“Cố Chiêu nói cậu ấy muốn ăn thử một quán ăn mới mở.” Kỷ Tô đáp, “Tôi định tối nay mời cậu ấy ăn cơm luôn.”
Vì cảm thấy có lỗi sau chuyện lừa gạt trên mạng, nên cậu luôn muốn săn sóc Cố Chiêu nhiều hơn. Nhưng tỉ mỉ suy xét lại thì thấy lúc nào cũng là Cố Chiêu chăm sóc cậu.
Có điều ít nhất cậu có thể mời Cố Chiêu ăn gì đó, vậy cũng được coi là có lòng rồi.
“Tôi biết rồi.” Kiều Cẩm lấy điện thoại ra khỏi túi, “Để tôi hỏi xem Chu Dương có đi không.”
Sau khi hết tiết, Kỷ Tô đeo balo lên bước ra ngoài phòng học.
Vừa ra khỏi tòa dạy học liền nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng dưới bậc tam cấp. Tay hắn đút túi, dáng cao chân dài, gương mặt điển trai vẫn giữ nguyên vẻ vô cảm như cũ.
Gương mặt bắt mắt quá mức. Thân là bộ mặt của Đại học A, gương mặt đó không chỉ được treo quanh năm trên diễn đàn và fanpage trường, mà còn đại diện cho Đại học A chinh chiến biết bao bảng xếp hạng trai đẹp của các trường, gần như ai cũng nhận ra gương mặt ấy.
Cho nên lúc hắn xuất hiện trước tòa dạy học của khoa Kiến trúc, hễ là sinh viên đi ngang qua đều sẽ liếc nhìn hắn một cái, tiếng xì xào xung quanh không ngừng vang lên.
Song, chỉ khi Cố Chiêu nhìn thấy Kỷ Tô, màu đen đặc lạnh lẽo trong đôi mắt hắn mới trở nên dịu đi đôi phần.
Hắn sải đôi chân dài bước lên bậc tam cấp, ánh mắt chưa từng rời khỏi mặt cậu.
Kỷ Tô cũng đi tới chỗ hắn: “Cậu đến sớm quá.”
“Chiều không có tiết.” Cố Chiêu đứng thấp hơn cậu một bậc, đưa tay ra đón lấy balo rất tự nhiên: “Đưa balo cho tôi.”
Kỷ Tô lắc đầu: “Không cần đâu, không nặng.”
Cố Chiêu cũng không ép: “Đi thôi.”
Kỷ Tô quay đầu lại: “Đợi đã…”
“Tô Tô! Tôi tới rồi nè!” Ngay lúc này, Kiều Cẩm đi vệ sinh xong chợt phi tới, “Tụi mình đi đâu ăn?”
Cố Chiêu hơi nhíu mày: “Cậu cũng đi?”
Kiều Cẩm rụt cổ lại: “Tại Tô Tô mời khách mà…”
Cố Chiêu đang định mở miệng thì phía sau lại truyền tới giọng nói hớn hở của một cậu trai: “Tiểu Kiều, tôi tới rồi!”
Chu Dương khựng lại: “Hả? Anh Cố, sao cậu cũng ở đây?”
Cố Chiêu xoay người, lạnh lùng bảo: “Cậu nghĩ sao?”
“Chu Dương, Tiểu Kiều không nói với cậu à?” Kỷ Tô kiên nhẫn giải thích: “Tôi muốn mời Cố Chiêu ăn cơm nên mới bảo cậu ấy gọi cả cậu.”
“Ò ò, tôi hiểu rồi!” Chu Dương gật đầu, “Vậy tụi mình đi thôi!”
Mặt Cố Chiêu lạnh như tiền, chẳng thèm nói năng gì, cất bước đi thẳng xuống dưới.
“Từ từ đã, hay tụi mình gọi cả Vương Minh Triết đi.” Kỷ Tô ngẫm nghĩ rồi bảo, “Đi ăn mà bỏ lại mình cậu ấy thì không hay lắm.”
“Được, để tôi gọi cho lão Vương.” Chu Dương móc điện thoại ra khỏi túi, vừa ấn gọi vừa cảm thán: “Kỷ Tô, cậu đúng là thiên sứ nhỏ, lúc nào cũng suy nghĩ chu đáo hết.”
Cố Chiêu liếc cậu một cái, ánh mắt hệt như lưỡi dao bằng băng.
Cuối cùng, hai người đi lại biến thành năm người đi.
Nhà hàng Cố Chiêu cẩn thận chọn là một nhà hàng gia đình theo phong cách sân vườn trang nhã kiểu Trung, ẩn mình trong khu thành thị ồn ào, cảnh sắc đẹp đẽ yên tĩnh, vô cùng có chất riêng.
“Đệch…” Vương Minh Triết làm động tác lố lăng, “Anh Cố, sao trước giờ cậu chưa từng dẫn bọn tôi tới chỗ đỉnh như thế này?”
Cố Chiêu mở miệng: “Cậu xứng sao?”
“What? Cái miệng 37 độ C sao có thể thốt ra lời lẽ lạnh thấu xương như vậy?” Vương Minh Triết ôm ngực ra chiều bị tổn thương, giọng điệu lập tức thay đổi: “Thôi được, đúng là tôi không xứng thật.”
“Há há há!” Kiều Cẩm cười suýt ngã, may mà Chu Dương nhanh tay lẹ mắt đỡ cậu ta.
Với sự dẫn dắt của nhân viên tiếp đón ở cửa, đám người đi vào phòng mà Cố Chiêu đã đặt trước.
Cố Chiêu kéo ghế ra: “Kỷ Tô.”
Kỷ Tô vốn định ngồi xuống chỗ cạnh cửa, nghe vậy bèn ngoan ngoãn đi tới.
Đợi cậu ngồi xuống, Cố Chiêu cũng kéo ghế ra, ngồi bên cạnh cậu.
Mọi người gọi món xong, nhân viên phục vụ cầm thực đơn ra khỏi phòng.
Những nhà hàng gia đình thế này đa số đều gọi món xong mới nấu nên thời gian chờ hơi lâu, Chu Dương đề nghị đánh mạt chược trước.
Bốn người tụ lại chinh chiến, Kỷ Tô không biết chơi mạt chược đành ngồi một bên quan sát trận chiến.
Chơi một hồi, Vương Minh Triết lại bắt đầu luyên thuyên: “À quên, để tôi kể mấy cậu nghe, hôm nay tôi gặp được nữ thần trong mộng của mình!”
“Nữ thần trong mộng gì?” Chu Dương cười nhạo cậu ta, “Nữ thần của cậu chắc là mấy cô giáo nơi đất khách quê người hả?”
“Không phải, lần này là thật!” Vương Minh Triết vội đến độ vỗ bàn, “Hot girl khoa Tiếng Anh, mấy cậu không biết à?”
“Hình như tôi có biết.” Kỷ Tô tiếp lời, “Cậu đang nhắc tới Thẩm Kim Đường đúng không?”
Cố Chiêu ngẩng đầu lên, híp mắt lại.
“Đúng đúng đúng! Chính là Thẩm Kim Đường!” Vương Minh Triết vỗ bàn rầm rầm, “Kỷ Tô, cậu đã chứng minh được tôi không hề nói linh tinh!”
“Có người đó thật sao?” Chu Dương kinh ngạc, nói: “Kỷ Tô, sao cậu biết?”
Kỷ Tô đáp: “Cô ấy cũng là thành viên trong câu lạc bộ âm nhạc.”
“Thì ra là vậy!” Vương Minh Triết bỗng nhiên ngộ ra, hỏi tiếp: “Vậy thì vừa khéo, Kỷ Tô, cậu giới thiệu tôi với nữ thần nha!”
Kỷ Tô do dự: “Nhưng mà… tôi cũng không thân với cô ấy lắm.”
Tuy con người Vương Minh Triết không xấu, nhưng cậu tự tiện giới thiệu người yêu cho một cô gái cũng rất bất lịch sự, huống chi cô gái kia cũng chẳng thiếu người theo đuổi.
Vương Minh Triết còn định nói gì thêm, nhưng bị Cố Chiêu ngắt lời: “Có giỏi thì tự theo đuổi đi.”
“Ui, anh Cố, tôi——” Vương Minh Triết đụng phải ánh mắt cảnh cáo kia, tay lập tức làm động tác kéo khóa miệng: “Được, tôi câm miệng đây.”
Ngay sau đó, cậu ta lại không chịu ngồi yên, khơi chuyện tiếp: “Nhắc nữ thần mới nhớ, hay mọi người kể về hình mẫu người yêu lý tưởng của mình đi!”
Kiều Cẩm liếc nhìn Chu Dương phía đối diện, thuận miệng chém gió: “Tôi thích người có tính cách rộng rãi phóng khoáng, thích cả màu da rám nắng nữa.”
Vương Minh Triết cười: “Thì ra Kiều Cẩm thích mấy cô em da ngăm!”
“Ừ đấy.” Kiều Cẩm đáp qua loa, “Chu Dương, cậu thì sao?”
Chu Dương nghiêm túc ngẫm nghĩ vài giây rồi trả lời: “Thật ra tôi chưa từng tưởng tượng ra hình mẫu cụ thể, có điều tôi thích người dịu dàng một chút.”
Kiều Cẩm bật thốt: “Vậy cậu thấy tôi có dịu dàng không?”
Chu Dương ngơ ra, sau đó cười bảo: “Đương nhiên là cậu dịu dàng rồi.”
Vương Minh Triết bắt đầu đùa bỡn: “Ê ê! Hai người làm gì đấy, gì mà mùi gay tỏa ra tứ phía thế này!”
Kiều Cẩm vui thầm, để che giấu niềm vui, cậu ta to gan dời đề tài lên người Cố Chiêu: “Anh Cố, hình mẫu lý tưởng của cậu thì sao?”
Cậu ta chỉ hỏi cho vui mồm, vốn dĩ không mong đối phương trả lời.
Cố Chiêu đánh ra một quân bài, hờ hững đáp: “Tôi thích người đẹp chân dài.”
“Má nó!” Vương Minh Triết hết hồn, “Anh Cố, cậu bị cuồng chân đẹp hả?”
Kỷ Tô liếc nhìn Kiều Cẩm, nhìn thấy sự sáng tỏ trong mắt nhau.
Cố Chiêu ung dung liệt kê tiếp: “Eo thon, da trắng.”
Kỷ Tô nghe xong, cảm thấy có chỗ nào đó sai sai.
“Tôi tổng kết lại, anh Cố thích con gái xinh đẹp chân dài eo thon da trắng!” Vương Minh Triết tặc lưỡi, “Anh Cố, thì ra gu của cậu cũng gần giống gu của tôi!”
“Tay cũng đẹp, biết đàn dương cầm cho tôi nghe.” Cố Chiêu ngước mắt lên, ánh mắt sâu xa khó đoán dời lên mặt Kỷ Tô: “Quan tâm tôi, thích bám lấy tôi gọi anh ơi, chỉ làm nũng với một mình tôi.”
Kỷ Tô im lặng quay mặt sang một bên, vờ như nghe không hiểu.
Tiêu rồi, nghe Cố Chiêu miêu tả xong, hình như tình cảm của hắn dành cho cậu—— Không đúng, tình cảm của hắn dành cho Manh Manh vẫn chưa dứt hẳn…
“Anh Cố thích kiểu bám người à!” Vương Minh Triết bắt được cơ hội kinh doanh: “Tôi phải bán tin này đi mới được, mỗi người một trăm tệ!”
Cố Chiêu chuyển tầm mắt: “Cậu thử xem?”
Kiều Cẩm: “Thử cái là bị diệt khẩu luôn?”
“Không dám không dám!” Vương Minh Triết vội xin tha, “Giỡn thôi giỡn thôi…”
Kiều Cẩm và Chu Dương cười ha ha. Cười xong, Chu Dương đánh mắt sang Kỷ Tô: “Kỷ Tô, cậu thì sao?”
Kỷ Tô đang cố gắng giảm bớt cảm giác tồn tại: “…”
Vương Minh Triết hiếu kỳ: “Phải ha, Kỷ Tô, cậu thích kiểu con gái như thế nào?”
Chịu đựng ánh nhìn vô cùng ngột ngạt ở phía đối diện, Kỷ Tô nhắm mắt nói bừa: “Chắc tôi thích kiểu người mạnh mẽ một chút…”
Vương Minh Triết tổng kết lại: “Tôi hiểu rồi, cậu thích kiểu con gái mạnh bạo ngang ngược!”
Kỷ Tô: “…”
Sao cậu lại có cảm giác ánh mắt đang nhìn mình chằm chằm kia càng trở nên u ám hơn?
“Các cậu chơi đi, tôi đi vệ sinh.” Kỷ Tô đứng dậy, bình tĩnh đi ra cửa.
Ra khỏi phòng ăn, nhân viên phục vụ dẫn cậu đến nhà vệ sinh.
Nhà vệ sinh ở đây bài trí cũng đẹp đẽ, không khí còn tỏa ra mùi thơm, không hề có mùi gì khó chịu.
Kỷ Tô đi tới trước bồn rửa tay, giơ tay ra hứng một vốc nước lạnh rồi hắt lên mặt.
Bây giờ cậu vẫn chưa xác định được, rằng rốt cuộc Cố Chiêu chỉ đang thích kiểu con gái như Manh Manh, hay vẫn chưa quên được Manh Manh do cậu cải trang thành.
Nếu như là vế sau, vậy mỗi lần cậu xuất hiện ở trước mặt Cố Chiêu đều sẽ tạo nên một nỗi đau vô hình.
Kỷ Tô khẽ thở dài ngẩng đầu lên, bất ngờ chạm phải một đôi mắt đen kịt sâu hoắm.
Không biết Cố Chiêu vào đây từ bao giờ, đang đứng sau lưng cậu.
Hai người nhìn nhau trong gương chừng vài giây, cuối cùng Kỷ Tô xoay người lại: “Sao cậu cũng ra đây?”
Vừa dứt lời, cậu liền biết bản thân đã hỏi một câu thừa thãi.
Cố Chiêu sải bước đi về phía cậu.
Hai tay Kỷ Tô chống lên bệ rửa tay sau lưng, không hiểu sao cậu lại thấy căng thẳng: “Sao, sao vậy?”
Cậu vừa mới rửa mặt xong, tóc trên trán hơi ướt nước. Những giọt nước đọng lại trên hàng mày hệt như tranh vẽ tạo nên nét đẹp ướt át.
Cố Chiêu dừng trước mặt Kỷ Tô, giơ tay lên, dùng ngón tay lau đi giọt nước dưới hàng mi cậu.
Da mặt cậu mềm mại quá đỗi, chỉ lau phớt qua một cái thôi mà cũng để lại vệt đỏ mờ mờ.
Trải qua một khoảng thời gian tiếp xúc, Kỷ Tô đã dần quen với việc thi thoảng đụng chạm thế này, cơ thể cũng không phản ứng quá mức.
Kết quả một giây sau, Cố Chiêu nắm lấy eo bế cậu ngồi lên bệ rửa tay.
Kỷ Tô hoảng hồn: “Cố Chiêu, cậu làm ——”
Chữ cuối đột nhiên im bặt.
Đôi chân dài chắc khỏe mạnh mẽ bọc trong chiếc quần tây tách mở hai đầu gối của Kỷ Tô ra, chặn giữa đôi chân thẳng thớm mảnh khảnh. Bàn tay nóng rẫy ấn lên đùi, tay hắn to rộng đến nỗi gần như có thể bao bọc lấy cả đùi cậu.
Cách lớp quần mỏng tanh, hơi nóng từ lòng bàn tay của đối phương khiến Kỷ Tô phát run. Cậu vô thức muốn giãy ra, nhưng lại bị bàn tay kia đè quá chặt, không thể nhúc nhích dù chỉ một chút.
Đồng thời lúc bấy giờ, bàn tay còn lại giữ chặt lấy gáy Kỷ Tô, ép cậu phải ngửa đầu lên.
Trên gương mặt điển trai đến mức hoàn hảo kia hiện lên nụ cười kỳ lạ: “Thích kiểu phụ nữ mạnh mẽ ngang ngược?”
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Chiêu: Thích kiểu ngang ngược bá đạo, sao không nói sớm?
Tô Tô: Không thích nữa đâu huhu…
Cố cẩu ở chương trước: Thử làm quý ông ga lăng.
Cố cẩu ở chương sau: Thôi khỏi diễn nữa.
____________
*Ô mai ca thật sự thì tác giả viết lặp từ rất rất là nhiều luôn á, nhất là mấy đoạn tả người, nên nhiều khi mấy bà sẽ thấy có mấy cụm từ cứ lặp đi lặp lại hoài, hỏng phải tụi tui cố ý đâu:((((
Hoan nghênh mấy bà chỉnh chính tả giúp tui nha, chữ nhiều quó check không hết…