Quan Hương nhìn thư trong tay, cười lạnh. Nàng vừa ra cửa, đã có một tên ăn mày đưa thư này cho nàng . Chữ viết hoàn toàn xa lạ, chỉ viết là nếu muốn có được sư huynh thì đến tửu lâu tìm hắn.
Thật là buồn cười. Quan Hương cười lạnh, xé nát bức thư, thả tay ra cho nó bay theo gió . Cứ tưởng mình không có óc sao? Đúng là vậy, nàng chỉ muốn sư huynh thuộc về riêng nàng. Nhưng bức thư này, rõ ràng chẳng có ý tốt gì, chắc muốn gây bất lợi cho sư huynh đây. Cứ nghĩ nàng đầu óc mê muội sao? Phải lấy được sư huynh, nhưng không có nghĩ là phải mượn tay người khác, chuyện này dựa vào mình là thỏa đáng nhất.
Nhìn mảnh giấy bay trong gió, Quan Hương cười, xoay người chậm rãi rời đi. Chỉ cần chịu đựng vài hôm nữa, chờ Lý Hưng trở về, như vậy sư huynh sẽ thuộc về mình.
Trong tửu lâu, Thương Lang vừa ôm mỹ nhân, vừa uống rượu.
Tiếng gõ cửa nhè nhẹ.
“Đi vào.” Thương Lang thản nhiên nói.
Người tới sau khi đi vào, đứng cách một tấm bình phòng bẩm báo , cô nương kia không đến. Hơn nữa, đã xé nát thư ngay lập tức.
“Như vậy à. Đi xuống.” Thương Lang nhẹ nhàng phất tay, cho hắn lui xuống.
Uống rượu do mỹ nhân trong ngực đưa tới, Thương Lang nở nụ cười. Xem ra, nữ nhân tên Quan Hương này cũng không ngu, nhưng cũng chẳng sao. Sớm hay muộn, mỹ nhân kia cũng sẽ là của hắn. Quay đầu nhìn nữ nhân trong lòng, khiến hắn lại nhớ đến gương mặt của Bạch Nguyệt, trong lòng có chút buồn bực.
Nữ nhân này đẹp thì đẹp thật, nhưng nếu so sánh với nữ nhân kia, không thể nào bì kịp. Thương Lang phiền lòng, làm đổ ly rượu bên môi.
“Giáo chủ.” Nữ tử kinh sợ lập tức quỳ gối, cúi đầu, thân thể yếu đuối, run rẩy. Người này, nàng đã quá rõ tính cách khủng bố, vui buồn lẫn lộn của hắn. Một khắc trước có thể vui vẻ, hoan hảo với nàng, nhưng ngay lập tức, nếu khiến hắn không vui, sẽ bẻ gãy cổ nàng ngay tức khắc .
“Đứng lên đi.” Thương Lang phiền chán phất tay. “Cút ra ngoài. Ta muốn ở một mình”
“Dạ dạ.” Nữ tử diễm lệ cứ như được ân xá, nhanh chóng chạy đi.
Thương Lang lẳng lặng uống rượu, trước mắt hiện lên gương mặt xinh đẹp, lạnh lùng của Bạch Nguyệt. Đẹp đến rung động lòng người, nhất là đôi mắt to tròn đen láy ấy lại càng thêm quyến rũ biết bao nhiêu, làm cho người ta chỉ hận không được lập tức ôm nàng vào lòng mà yêu thương .
Sẽ có ngày đó. Thương Lang nhắm mắt lại, khẽ cười ra tiếng.
— —— —— —— —— —-
Hôm nay, Bạch Nguyệt cứ ngồi ngẩn người, buồn chán ngắm nhìn ao sen. Lê Ngạo Nhiên, Lăng Ngôn lại ra ngoài làm việc, dặn dò nàng phải ngoan ngoãn ăn cơm, buổi tối mới có thể trở về.
“Lưu Thủy ơi… Lưu Thủy, chán quá.” Bạch Nguyệt đung đưa, ngửa đầu nhìn trời.
“Tiểu thư, đây là lần thứ 38 ngài nói câu này rồi.” Lưu Thủy hồi đáp.
“Không phải chứ, nhiều thế sao?” Bạch Nguyệt rên rỉ. 38, không thể nào, sao lại là con số này, chẳng may gì cả.
“Đúng vậy, tiểu thư đã nói rất nhiều lần rồi ạ. Tối nay Cung chủ sẽ về.” Lưu Thủy nhỏ giọng an ủi nàng.
“Nhưng mà, ta muốn ra ngoài chơi, rất muốn lắm ấy.” Bạch Nguyệt đảo mắt, mà Lê Ngạo Nhiên, cái gì mà “vì an toàn của nàng”, không cho ra ngoài, chán chết mất thôi!
“Tiểu thư, có người tìm ngài. Nói là đệ tử Vũ Sơn phái.” Một nha hoàn vội vã đi vào bẩm báo.
“Đệ tử Vũ Sơn phái?” Bạch Nguyệt nhíu mày, là ai? Mặc kệ là ai, cứ ra ngoài xem đã.
Đến đại sảnh, nha hoàn đã dẫn người đi vào, là Trang Hàn Phong!
Trên người mặc bộ bạch y , gương mặt hắn có chút tiều tụy, hốc hác, khi Bạch Nguyệt vừa xuất hiện, đáy mắt không che dấu được vui mừng.
“Bạch sư muội!” Trang Hàn Phong kích động tiến lên, cố áp chế cảm xúc, không cho mình hành động nông nổi.
“Trang sư huynh.” Bạch Nguyệt cười, nàng biết người này thật lòng lo lắng cho mình. Rồi quay đầu nói với Lưu Thủy, “Dâng trà.” Lưu Thủy lĩnh mệnh lui xuống.
“Ta nói rồi ta không sao, huynh phải tin ta chứ.” Bạch Nguyệt làm động tác mời, rồi cũng ngồi xuống. “Xem đi, không phải đang khỏe mặt ngồi trước mặt huynh sao?”
“Ừ, muội không có việc gì là tốt rồi, không có việc gì là tốt rồi. Ta rất lo cho muội.” Trang Hàn Phong kích động, bao nhiêu lời muốn nói mà không thể thốt ra khỏi miệng.
“Dạ, ta không sao. Đúng rồi, Trang sư huynh, chuyện sư phụ dặn huynh làm đã làm xong rồi sao ? Lúc trước sai người báo tin cho huynh ở trạm dịch là vì thân thể không khỏe, không thể tự đi được.” Bạch Nguyệt nhìn Trang Hàn Phong giải thích .
“Thân thể không khoẻ? Xảy ra chuyện gì?” Trang Hàn Phong không trả lời, vừa nghe Bạch Nguyệt nói không khỏe, liền nóng nảy.
“Không có gì đâu, chỉ bị trầy xước thôi.” Bạch Nguyệt khoát tay, trả lời. “Huynh xem, chẳng phải bây giờ muội rất khỏe đó sao? Chuyện sư phụ dặn, huynh đã xử lý xong xuôi?”
“Làm xong rồi. Vì rất quan trọng, nên mới phải xử lý trước, vừa xong ta lập tức đi tìm muội.” Trang Hàn Phong trên mặt có chút ảm đạm. Kỳ thật, hắn rất muốn đi tìm nàng trước tiên.
“Hóa ra là vậy. Trang sư huynh, ở lại ăn cơm trưa đi, ta ở một mình cũng chán lắm.” Bạch Nguyệt cười,“Muội còn chưa cảm tạ lần trước huynh dạy muội cưỡi ngựa đấy.”
“Haha, chuyện này còn cần phải cảm ơn sao?” Trang Hàn Phong nghe Bạch Nguyệt trêu ghẹo, sắc mặt tốt hơn mặt chút.
“Đúng vậy, buồn đến chết mất thôi, mà không thể ra ngoài chơi, ta còn chưa đi dạo kinh thành nữa.” Bạch Nguyệt bất mãn mân miệng.
“Đến kinh thành mấy ngày rồi còn chưa ra ngoài dạo sao?” Trang Hàn Phong kinh ngạc nhìn Bạch Nguyệt.
“Dạ, buồn quá đi, chỉ có đi dạo ở hồ Song Tử thôi.” Bạch Nguyệt nhận lấn ly trà từ Lưu Thủy, không vui nói.
“Nếu Bạch sư muội không chê, ta dẫn muội đi dạo, ta cũng biết một số nơi có thể dạo chơi.” Trang Hàn Phong cười cười nhìn Bạch Nguyệt.
“Trang sư huynh mới đến vài ngày mà đã quen thuộc nơi này rồi sao?” Bạch Nguyệt khó hiểu nhìn hắn.
“Haha, ta là người kinh thành, đây là cố hương, sao lại không quen?” Trang Hàn Phong cười.
“Tốt. Vậy huynh dẫn ta đi ra ngoài dạo đi, nơi nào náp nhiệt ta đều muốn xem.” Bạch Nguyệt cao hứng. Lại bị Lưu Thủy dội gáo nước lạnh.
“Tiểu thư, Cung chủ dặn gì, chẳng lẽ ngài đã quên?” Lưu Thủy nhẹ giọng, thản nhiên nói, vậy mà lại như đá tảng rớt ầm xuống đầu Bạch Nguyệt.
“Không quên.” Bạch Nguyệt ảm đạm trả lời, nhìn Trang Hàn Phong nói.“Quên đi, Trang sư huynh, để hôm khác thôi.”
Trang Hàn Phong sửng sốt, rồi nhìn ánh mắt không mấy thiện cảm từ Lưu Thủy lập tức hiểu ra vấn đề. Nơi này là biệt viện của người kia, đương nhiên đây cũng là người của hắn. Cười nhạt, mà đáy lòng đắng ngắt.
Hắn không cho nàng ra ngoài, nàng liền ngoan ngoãn nghe theo?
“Thật không? Vậy để hôm khác đi.” Trang Hàn Phong mỉm cười, cố che giấu cảm xúc.
“Ừhm.” Bạch Nguyệt giọng điệu có chút thất vọng, nhưng cũng hiểu Lê Ngạo Nhiên là muốn tốt cho mình.
Giữa trưa, Trang Hàn Phong ở lại dùng cơm xong, tán gẫu với Bạch Nguyệt rồi về luôn. Quan Hương không xuất hiện. Bạch Nguyệt cũng không để ý, đối với kẻ mặt ngoài vui tươi hớn hở, sau lưng lại hận không thể dẫm nát nàng dưới chân, thì không có tí xíu cảm tình nào.
Buổi tối, Lê Ngạo Nhiên trở về cùng Lăng Ngôn.
Bạch Nguyệt nằm lười trên giường không muốn động, từ trưa ngủ thẳng giấc đến tối. Chắc khoảng hai canh giờ, bên ngoài nóng nực vô cùng , chả muốn làm gì.
Khi cửa phòng bị đẩy ra, Lê Ngạo Nhiên xuất hiện ở cửa, Bạch Nguyệt lập tức tỉnh táo. Bật dậy, rồi như con gấu koala bám lên người Lê Ngạo Nhiên.
“Cuối cùng huynh cũng về, ta buồn quá, rất nhớ huynh.” Giọng nói ngọt ngào đến mức xương cốt Lê Ngạo Nhiên cũng phải mềm, nói thẳng ra là vì quá cảm động.
“Chẳng phải ta đã về là gì?” Lê Ngạo Nhiên cúi đầu hôn Bạch Nguyệt.
“Haha.” Bạch Nguyệt cười lớn, hiện tại Lê Ngạo Nhiên bị nàng cải tạo chẳng còn biết thẹn nữa, rất có phong cách đàn ông ở hiện đại.
“Cười cái gì? Hả?” Lê Ngạo Nhiên có chút tò mò.
“Cười huynh đấy. Hàng động của chúng ta trong mắt mọi người sẽ bị cho là không hợp lễ giáo nha, là thô tục đấy.” Bạch Nguyệt ôm riết Lê Ngạo Nhiên không buông.
“Ánh mắt mọi người? Ai cần quan tâm. Chỉ cần ta và nàng vui vẻ là được rồi.” Lê Ngạo Nhiên bên tai Bạch Nguyệt thì thầm.
“Ừ, ừ.” Bạch Nguyệt nghe mà mở cờ trong bụng, không hổ là người nàng yêu.
Tiếp theo đương nhiên sẽ là ăn cơm, rồi hóng mát nói chuyện.
Ban ngày nàng ở biệt viện luyện tập tiên pháp, rồi ăn hoa quả, sau đó là ngủ. Chờ Lê Ngạo Nhiên về. Liên tục vài ngày như vậy, Bạch Nguyệt có cảm giác sắp xù lông rồi.
Nhưng hôm nay , lại có chút không giống .
Quan Hương xuất hiện, còn có bảo tiêu của Quan Hương cũng xuất hiện. Bạch Nguyệt lạnh lùng nhìn hai người, không thèm để ý, vẫn như cũ, tự luyện tiên pháp.
Quan Hương đi dọc theo hành lang, lướt qua chỗ Bạch Nguyệt, lại ngửi được hương thơm của Bách Hoa Tiên tỏa ra , trong lòng càng thêm hận. Áp chế hận ý, sờ sờ túi dược trong tay, tự an ủi mình, không sao, qua đêm nay tất cả mọi chuyện cũng sẽ thay đổi. Sư huynh, qua đêm nay chỉ có thể thuộc về mình nàng.
Buổi tối, Lê Ngạo Nhiên trở về, dáng vẻ mỏi mệt.
Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên, đau lòng vội vàng nhận trà từ tay Lưu Thủy tự mình đưa lên cho hắn .
“Ta nói này, trà của ta đâu?” Lăng Ngôn ngồi dựa vào ghế, ra vẻ như cô vợ nhỏ bị ức hiếp nhìn Bạch Nguyệt.
“Lưu Thủy, cho hắn.” Bạch Nguyệt thản nhiên phân phó.
Lăng Ngôn đau khổ:“Đây là sự khác biệt giữa người có thê tử và người cô đơn~~~ Ta khổ quá, khổ quá đi mất.”
Bạch Nguyệt nghe Lăng Ngôn than trời than đất, trợn trắng mắt, không thèm quan tâm nữa.
“Nàng thật hiểu chuyện.” Lê Ngạo Nhiên uống một ngụm trà Bạch Nguyệt đưa tới , thỏa mãn nói.
“Haha.” Bạch Nguyệt cười vui vẻ, vừa bưng trà đã khen hiểu chuyện, huynh ấy thật dễ thỏa mãn.
Đến giờ dùng cơm, Quan Hương mới xuất hiện. Cũng chỉ chào hỏi qua loa, rồi cúi đầu dùng cơm, ăn xong bỏ đi luôn. Bạch Nguyệt cảm thấy quái dị, cô nàng ăn xong là bỏ của chạy lấy người luôn.
Ban đêm, tất cả mọi người trở về phòng nghỉ ngơi.
Lê Ngạo Nhiên về phòng, vừa mới chuẩn bị cởi áo đi ngủ, có tiếng gõ cửa khe khẽ.
Mở cửa, là Quan Hương. Trên tay Quan Hương còn bưng một cái khay nhỏ, trên đó là một bình rượu và hai cái ly nhỏ.
“Đã trễ thế này, tiểu sư muội có chuyện gì sao?” Lê Ngạo Nhiên đứng ở cửa, không có ý định tránh ra.
“Muội định đến từ biệt sư huynh.” Quan Hương thấp giọng nói, trong mắt đau đớn, không để Lê Ngạo Nhiên trả lời, vội vàng nói.“Chỉ cần tối nay được uống vài ly với sư huynh là muội sẽ đi ngay. Trải qua mấy ngày nay, muội đã hiểu trong mắt sư huynh chỉ có tẩu tẩu mà thôi, muội chúc phúc cho hai người “.
Lê Ngạo Nhiên thở dài nhẹ nhõm. Đối vị tiểu sư muội này, hắn vốn chẳng có cảm giác gì. Nếu không phải vì sư phụ, có lẽ nàng bị người ta giết chết trước mặt ,hắn cũng chẳng buồn mà để ý.
Thấy Lê Ngạo Nhiên vẫn không có ý tránh cho nàng vào, Quan Hương nóng nảy. Cắn môi, nước mắt chảy tí tách, ngẩng đầu ủy khuất nhìn Lê Ngạo Nhiên, thanh âm nức nở: “ Sư huynh, đến cả cơ hội cáo biệt huynh cũng không cho muội sao? Rõ ràng là huynh biết rõ tâm ý của muội, van xin huynh hãy cho muội một ký ức để nhớ về. Từ nay về sau, muội sẽ không đến quấy rầy huynh nữa. Ngày mai muội sẽ đi về nhà.”
Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng mở miệng,nhưng lời nói ra khiến trái tim Quan Hương tan nát, nhưng Lê Ngạo Nhiên vẫn thản nhiên nói:“ Có phải chỉ cần nói lời từ biệt, muội sẽ không xuất hiện nữa, phải không?” Dứt lời, hơi nghiêng người, để lối cho Quan Hương tiến vào.
Tâm trạng Quan Hương càng nặng nề, rất muốn khóc, muốn khóc thật lớn tiếng. Nhưng đành nuốt nước mắt vào bụng. Hóa ra, sư huynh đồng ý để nàng vào là vì lý do này. Mình rốt cuộc ở trong lòng sư huynh có chút xíu vị trí nào không, có chút xíu phân lượng nào không ? Trong lòng hơi do dự, mình làm vậy có đúng không? Mọi chuyện có thể theo đúng như những gì nàng tính toán không?
Ngẩng đầu lên, nhìn gương mặt tuyệt mỹ vô song và đôi mắt biếc của Lê Ngạo Nhiên, Quan Hương tự giễu nói: ‘Nàng đang do dự cái gì chứ? Thứ mà nàng muốn đang có ở ngay trước mặt, để có được hắn, không tiếc tất cả! Bằng mọi giá phải có được hắn!’
Vào phòng, ngồi xuống ghế, Quan Hương từ tốn rót rượu vào hai ly nhỏ. Đây là loại thuốc mà sư phụ tự điều chế, tuyệt đối không có vấn đề. Không mùi, không vị, kể cả sư phụ, cũng khó tự mình nhận ra.
“Sư huynh, muội xin được uống trước, chúc huynh và tẩu tẩu hạnh phúc.” Quan Hương thống khổ nói hết lời, nước mắt không ngừng men theo khóe mắt chảy xuống.
Lê Ngạo Nhiên tiến lại gần bàn, lấy ly rượu khác trên bàn. Ngửa đầu uống cạn, rồi lạnh lùng nói:” Đêm khuya rồi, muội cũng trở về nghỉ đi, để người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt đến khuê danh của muội.”
Quan Hương vẫn ngồi yên đó, cúi đầu nói:“Sư huynh, huynh cũng biết, muội không quan tâm đến những thứ này mà.”
“Cái gì?” Lê Ngạo Nhiên giật mình ngẩng đầu nhìn Quan Hương, lúc này lại phát hiện thân thể có gì đó bất thường.
“Sư huynh, huynh biết không, trái tim muội chỉ có huynh, muốn được ở bên huynh.” Quan Hương gương mặt đều ửng đỏ, trong mắt đã nhuộm tia sắc dục.
“Ngươi dám bỏ thuốc ta!” Lê Ngạo Nhiên chợt tỉnh ngộ, sắc bén nhìn ly rượu trên bàn. Đây là thuốc gì? Tại sao cả hắn cũng không thể phát hiện?
— —— —— —— —-
Giờ phút này Bạch Nguyệt vẫn chưa ngủ, đang ngồi dưới đèn đọc sách của sư phụ.
Đột nhiên, bên ngoài cửa sổ vang lên tiếng động rất nhỏ, Bạch Nguyệt cảnh giác, quát khẽ : “Ai?” Nàng vừa nghe ra, bên ngoài có tiếng chân người, tuy rất nhỏ và rất nhẹ. Tu vi rất cao, Bạch Nguyệt nhíu mày, là một cao thủ. Nhưng là ai?
Bạch Nguyệt đẩy mạnh cửa sổ, lại thấy bóng đen nhanh nhẹn chạy mất.
“Hừ!” Khóe miệng Bạch Nguyệt khẽ nở nụ cười, tên kia có võ công cao cường, nhưng vẫn kém nàng. Đây là ai, sao lại xuất hiện ở biệt viện? Định ám sát nàng? Không đúng, nếu vậy thì phải ra tay rồi chứ?
Bạch Nguyệt lấy Bách Hoa Tiên, tung người, bay qua cửa sổ, nhanh chóng đuổi theo.
Đuổi theo một hồi, bóng đen đã biến mất dạng. Bạch Nguyệt nghi hoặc cầm roi đứng trong viện, nhìn xung quanh. Không ai, giống nhau mọi chuyện chưa hề xảy ra, rốt cuộc là ai chứ? Bạch Nguyệt vạn phần khó hiểu. Đột nhiên, một cục đá nhỏ từ chỗ tối bắn về phía Bạch Nguyệt, Bạch Nguyệt nhăn mày, quất một roi chặn đứng nó. Lại phát hiện cục đá vốn chẳng có tý lực sát thương nào.
Người nào? Rốt cuộc đang làm cái quỷ gì? Việc này giống như không phải để tập kích nàng, ngược lại dường như cố ý dẫn nàng đến một nơi nào đó. Chẳng lẽ là người của Thương Lang? Trong lòng Bạch Nguyệt chợt lóe lên ý nghĩ đó, nhưng liền lập tức phủ định.
Cứ đuổi theo rồi sẽ biết, thật ra nàng cũng muốn xem người này định dẫn nàng đi đâu.
Đuổi theo bóng đen, dẫn đến trước cửa phòng Lê Ngạo Nhiên. Trong phòng vẫn sáng đèn, bên trong còn truyền ra tiếng nói chuyện. Là giọng Lê Ngạo Nhiên, mà sao còn có tiếng của nữ nhân ? Đã trễ thế này, sao lại có nữ nhân trong phòng của hắn? Giọng này… là của Quan Hương! Bạch Nguyệt nhíu mày, ngừng thở tiến đến bên cửa sổ, lấy ngón tay chọc một lỗ thủng.
“Sư muội, sao ngươi lại dám làm như vậy? Dám kê thuốc ta, ngươi nên biết, chỉ cần ta hét lên, danh dự của ngươi sẽ mất sạch?” Bạch Nguyệt nghe giọng Lê Ngạo Nhiên là lạ, hình như đang ẩn nhẫn cái gì đó.
“Sư huynh, huynh còn không hiểu tâm ý của muội sao? Trừ huynh ra, muội không cần bất cứ cái gì cả. Muội chỉ cần huynh, chỉ cần ở bên cạnh huynh. Vì huynh, muội chẳng cần cái gì cả!” Quan Hương nghẹn ngào nói.
Cái gì?! Bạch Nguyệt cả kinh! Quan Hương dám bỏ thuốc Lê Ngạo Nhiên?! Muốn cướp nam nhân của nàng?
Trong phòng, Quan Hương liều lĩnh xông lên, sống chết ôm lấy Lê Ngạo Nhiên, trong miệng lẩm bẩm:“Sư huynh, xin huynh muốn ta đi, muội chỉ cần huynh mà thôi. Bây giờ cả hai chúng ta đều đã uống thuốc, nếu không cùng nhau giải trừ thì sẽ chết. Sư huynh không muốn chết đúng không?” Quan Hương sống chết ôm chặt Lê Ngạo Nhiên. Lúc này thân thể Quan Hương không ngừng run rẩy, gương mặt đỏ bừng . Dược hiệu đã từ từ phát huy.
“Ngươi cút ngay cho ta!” Lê Ngạo Nhiên dùng hết sức lực toàn thân, đẩy Quan Hương ra, nhưng lại cảm thấy không ổn, nội lực mạnh mẽ giờ chẳng còn chút nào, toàn thân mềm oặt, mất sức. Chết tiệt! Xú nữ nhân này, cũng do hắn quá sơ suất quá.
“Sư huynh, huynh nhẫn tâm nhìn muội chết sao? Huynh không có chút tình cảm nào với muội sao?” Quan Hương hai mắt đẫm lệ nhìn Lê Ngạo Nhiên, đôi môi đỏ tươi ướt át đầy mê hoặc, nàng tự tay kéo áo trên vai xuống, lộ ra làn da nõn nà.
“Cút! Cút đi, đừng ép ta phải giết ngươi!” Đôi mắt xanh biếc của Lê Ngạo Nhiên lúc này giống như lốc xoáy không đáy, rất đáng sợ.
Bạch Nguyệt trừng mắt nhìn, trên mặt lạnh lẽo chưa từng có.
Quan Hương! Đúng là gan lớn! Dám cướp nam nhân của nàng!
Hôm nay không quất cho ngươi phải kêu cha gọi mẹ, tên Bạch Nguyệt này sẽ viết ngược cho xem!