Quan Hương ngẩn người nhìn mặt hồ trong vắt, sâu không thấy đáy. Đột nhiên nảy ra ý nghĩ, nữ nhân đáng ghét này có thể chết đuối không nhỉ?
Ngay sau đó lắc đầu một cái, xua tan ý nghĩ đó. Chưa nói đến việc nàng ta biết bơi hay không, sư huynh đang ở ngay đây, nàng ta vừa rớt xuống, sư huynh nhất định sẽ lập tức nhảy xuống cứu ngay. Hơn nữa sẽ rất dễ bị phát hiện. Nàng sao có thể làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy?
Phải làm sao để sư huynh chán ghét nàng ta đây? Làm sao khiến nàng ta rời bỏ sư huynh? Nhìn hai người nói nói cười cười, thật là chói mắt .
Bạch Nguyệt thấy cần câu trên hồ cứ giật giật chuyển động , cũng không dám thở mạnh. Lê Ngạo Nhiên mỉm cười nhìn Bạch Nguyệt. Nhìn cần câu bị kéo ngày càng nhanh , liền giật cần câu lên, kéo lên là một con cá chép to.
“Câu được rồi, câu được rồi!” Bạch Nguyệt vui vẻ, hét to. Lê Ngạo Nhiên cười, giúp Bạch Nguyệt bắt con cá lại.
Quan Hương liếc nhìn một cái đầy khinh thường , kêu la cái gì, không phải chỉ là câu được con cá thôi sao? Nàng cũng có thể câu được.
Bạch Nguyệt nhìn cá chép, quay đầu nhìn Lê Ngạo Nhiên nghi hoặc hỏi : “Con cá này làm sao đây?”
“Ăn luôn.” Lê Ngạo Nhiên trả lời lập tức,dáng vẻ đó là đương nhiên.
“Hả? Làm sao ăn?” Bạch Nguyệt khó hiểu.
“Trong khoang thuyền có thể nướng cá.” Lăng Ngôn ngáp dài, trả lời.
“Thật?” Bạch Nguyệt hưng phấn cầm cá chạy vào khoang thuyền.
“Chậm một chút.” Lê Ngạo Nhiên cười, đi theo sau.
Lăng Ngôn cũng đứng dậy đi theo, có ăn dĩ nhiên phải đi theo rồi. Nhìn Quan Hương vẫn ngồi im lặng một bên, Lăng Ngôn thuận miệng hỏi: “Không muốn đi cùng sao?”
“Không đi. Tự ta cũng có thể câu được cá.” Quan Hương tức giận trả lời, vẫn ngồi im, nhìn chăm chăm vào cần câu.
“ Ừ, vậy ta vào trước.” Lăng Ngôn chậm rãi đi vào khoang thuyền.
“Hừ!” Quan Hương hừ lạnh một tiếng, càng nắm chặt cần.
“Tiểu thư.” Vẫn đứng ở phía sau, Lý Hưng nhận ra sắc mặt Quan Hương không tốt, nhịn không được mở miệng gọi.
“Câm mồm!” Quan Hương tức giận quát. Chỉ là một nô tài hèn mọn, xứng đáng nói chuyện với nàng sao. Muốn an ủi nàng? Chưa đủ tư cách đâu!
Nhìn mặt hồ xanh biếc, Quan Hương ngồi yên không nhúc nhích, nhớ lại đôi mắt biếc. Đôi mắt ấy lẽ ra chỉ có thể nhìn nàng mới đúng, vì sao bây giờ lại không để ý đến nàng nữa? Rõ ràng hạnh phúc ấy là của nàng mà. Từng giọt nước mắt tuôn rơi, tý tách, tý tách rơi xuống sàn thuyền.
Lý Hưng lẳng lặng nhìn hết thảy, không nói nữa, tay nắm chặt, tiểu thư, ta sẽ không để người chịu tổn thương thêm nữa. Quay dầu,lạnh lùng nhìn về phía khoang thuyền. Ta sẽ không từ thủ đoạn khiến nữ nhân kia phải biến mất, vĩnh viễn không cho phép nàng ta xuất hiện trước mặt người kia, để trong mắt hắn chỉ có tiểu thư mà thôi. Tiểu thư, tiểu thư mà ta yêu nhất, xin đừng khóc nữa, cũng đừng đau lòng. Mọi khổ đau của nàng hãy để ta gánh vác. Nụ cười rực rỡ mới hợp với gương mặt xinh đẹp của nàng. Trong lòng đã ra quyết định, Lý Hưng nhắm mắt, yên lặng đứng sau Quan Hương.
Bạch Nguyệt cầm cá, lại nhìn dụng cụ nướng đã được chuẩn bị chu đáo trong khoang thuyền. Trong tay mình là con cá sống , chẳng lẽ trực tiếp ném lên nướng luôn ?
Lê Ngạo Nhiên nhận ra Bạch Nguyệt đang rối rắm, khẽ cười, nhận lấy cá trên tay nàng. Lưu Thủy mang dao lên, Bạch Nguyệt nhìn Lê Ngạo Nhiên thuần thục mổ xẻ, rửa sạch ruột cá, càng xem càng ngạc nhiên.
“Thật lợi hại.” Bạch Nguyệt ngồi xổm bên cạnh, miệng trầm trồ khen ngợi.
“Haha.” Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt sùng bái, không khỏi cười.
Bạch Nguyệt nhìn không chớp mắt, trong lòng thầm than: nam nhân tốt, nam nhân của gia đình, biết nấu ăn là nam nhân tốt ak!
Mổ xong, Lê Ngạo Nhiên nhanh nhẹn nướng cá.
Quan Hương nghe tiếng cười từ khoang thuyền vọng ra, trong lòng vừa đố kị lại vừa hận. Sao nàng ta có thể ngồi gần sư huynh đến vậy, tại sao sư huynh lại có thể cười với nàng ta? Làm sao để đoạt lại sư huynh đây?
Trong đầu tự nhiên toát lên ý nghĩ, nếu sư huynh và mình có vợ chồng chi thực, vậy thì sư huynh chỉ có thể để ý đến mình. Sư huynh không phải loại người bội tình bạc nghĩa, nếu như có đứa bé của hắn, sư huynh nhất định sẽ cưới mình. Nàng ta sẽ không thể tiếp tục ở bên sư huynh được. Coi như sư huynh nhất thời không quên được nàng, cũng không cần gấp. Còn nhiều thời gian, thời gian của mình vẫn còn rất nhiều.
Nhưng vấn đề mấu chốt là làm thế nào để cho mình mang thai đứa bé của sư huynh đây ? Thuốc, dùng thuốc gì đây? Sư huynh chính là Thánh y, thuốc bình thường không thể qua mặt huynh ấy. Trừ phi là sư phụ, chỉ có người mới có thể chế được thuốc mà sư huynh không thể phát hiện được.
“Lý Hưng.” Quan Hương gọi.
“Dạ.” Lý Hưng cúi đầu, cung kính trả lời.
“Ta hỏi ngươi, lời thề trước kia ngươi còn nhớ rõ?” Giọng Quan Hương lạnh lẽo.
“Nhớ rõ, nô tài vĩnh viễn đều nhớ rõ. Mệnh của nô tài là do tiểu thư cho, tiểu thư muốn có thể lấy đi bất kỳ lúc nào.” Lý Hưng trịnh trọng trả lời.
“Tốt lắm. Còn có gì nữa?” Giọng Quan Hương vẫn lạnh như băng.
“Còn có, mặc kệ tiểu thư sai nô tài làm cái gì, đều phải nghe theo, làm gì cũng được, phải ủng hộ đến cùng.” Sao Lý Hưng có thể quên lời thề mà hắn dùng cả tính mạng để nói .
“Vậy thì tốt.” Quan Hương cười nhẹ, cười rất vui vẻ. “Ngồi xuống đây, bên cạnh ta.”
“Vâng.” Lý Hưng cung kính ngồi xuống.
“Ta quyết định như thế nào, người cũng sẽ ủng hộ, đúng không?” Quan Hương quay đầu, nhìn Lý Hưng, mỉm cười ngọt ngào.
“Dạ, tiểu thư.” Lý Hưng cảm thấy bất an. Tiểu thư cười như vậy, khiến người ta lo sợ.
“Tốt lắm, như vậy, bây giờ ta muốn có con với sư huynh.” Quan Hương nhẹ nhàng nói ra những lời này. Không cần lo gì cả, ánh mắt của người nhà, của thế nhân, không muốn nghĩ nữa. Nếu không ra tay, nàng sẽ vĩnh viễn mất đi sư huynh.
“Tiểu thư!” Lý Hưng quát khẽ. Tiểu thư điên rồi sao? Phải đi đến bước này sao ! Vì nam nhân này , đến cả trong sạch cũng không cần. Thủ đoạn này…
“Thế nào, ngươi muốn đổi ý?” Quan Hương trầm giọng, ánh mắt lạnh lẽo đáng sợ.
“Không, nô tài đều nhớ rõ.” Lý Hưng trong mắt dâng lên thật sâu đau thương.
“Nhớ rõ là tốt rồi. Như vậy, ta muốn ngươi lập tức đi làm một chuyện cho ta.” Khóe miệng Quan Hương hơi nhếch lên, sư phụ ơi, lần này vì sư huynh, con không thể không đánh lừa người. Hi vọng, người có thể tha thứ cho đồ nhi. Dù không tha thứ, đồ nhi cũng không hối hận. Vĩnh viễn không hối hận.
“Dạ. Xin tiểu thư cứ phân phó.” Lý Hưng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng tim mình vỡ vụn. Tiểu thư, vì người ấy, người không cần quan tâm bất kỳ cái gì ư? Nhưng mà, thôi đi, chỉ cần nàng muốn, hắn đều dốc sức thực hiện. Nàng muốn, hắn sẽ làm, nàng đã không để ý, vậy thì hắn chỉ có thể cố gắng làm. Nữ nhân kia không thể lưu, tuyệt đối không thể để ở lại bên người kia được.
“Dạ” Giọng Lý Hưng không hề do dự, chỉ có cung kính.
“Sau khi trở về , lập tức lên đường , càng nhanh càng tốt.” Quan Hương đứng dậy, mỉm cười xoay người đi vào khoang thuyền. Hiện tại thì nên chung sống hòa bình với tẩu tử tương lai thôi nào.
Lý Hưng vẫn ngồi yên tại chỗ, chỉ nhìn chăm chăm mặt hồ xanh biếc. Tầm mắt mờ dần, xuyên thấu qua làn nước, nhìn về cõi xa xăm. Đó là khi nào nhỉ? Đã trải qua bao lâu rồi? Hắn vốn nên chết từ lâu, chỉ vì một câu nói của tiểu thư, hắn như được sống lại. Khi ấy, tiểu thư bé nhỏ là thế, cười ngây thơ, trong sáng. Và rồi hắn thề, cái mạng này thuộc về tiểu thư, cả đời này phải bảo vệ nụ cười ấy. Nhưng đã có thứ đổi thay? Không biết, cũng không rõ nữa… Chính hắn cũng không muốn nghĩ kỹ.
Chơi cả ngày, Bạch Nguyệt bắt đầu cảm thấy mệt. Trên đường về biệt viện, nàng dựa vào vai Lê Ngạo Nhiên, ngủ thiếp đi.
Lê Ngạo Nhiên cúi đầu nhìn thiên hạ đang dựa vào mình ngủ say, cười dịu dàng, khiến Lăng Ngôn đang ngồi đối diện, nổi cả da gà. Đây là Lê Ngạo Nhiên hắn biết sao? Cười với nữ nhân, chưa bao giờ dám nghĩ tới, huống chi còn cười dịu dàng đến thế.
“Mặt của ngươi cười đến rút gân rồi kìa.” Lăng Ngôn giễu cợt nói.
“Muốn chết?” Lê Ngạo Nhiên cúi đầu nói, mắt lạnh lùng quét qua Lăng Ngôn.
“Không muốn.” Lăng Ngôn lập tức ngậm miệng, không dám nói gì nữa.
“Hừ.” Lê Ngạo Nhiên hừ lạnh một tiếng , vội cúi đầu nhìn Bạch Nguyệt, sợ đánh thức thiên hạ đang say ngủ.
“Haizzz ” Lăng Ngôn nhún vai, khuôn mặt tuấn tú hiện lên vẻ bất đắc dĩ, tất cả triệu chứng đã biểu hiện rõ, vô phương cứu chữa rồi.
Lê Ngạo Nhiên không để ý ánh mắt giễu cợt của Lăng Ngôn, cúi đầu nói:“Đi, kêu xa phu chạy chậm lại. Tốt nhất đi lòng vòng trong thành, để cho nàng ngủ thêm một chút.”
Lăng Ngôn trợn mắt, định phản bác, lại bị Lê Ngạo Nhiên liếc xéo, chỉ đành xốc màn xe lên, nói với xa phu: “Đi chậm lại, đi đường vòng.”
Người lái xe không hiểu, nhưng vẫn tuân theo lệnh, giảm tốc độ. Cỗ xe phía sau thấy vậy cũng chậm lại. Ngồi trong xe ngựa phía sau, Quan Hương thấy lạ, đi lâu vậy còn chưa về biệt viện, đã vậy còn đi đường vòng nữa.
“Sao lại thế?” Quan Hương sai Lý Hưng hỏi xa phu. Xa phu cũng không biết lý do, Quan Hương cũng đành thôi, rồi yêu cầu lái xe cứ đi theo xe phía trước.
Quan Hương xuống xe ngựa, nhìn thấy một màn trước mắt tức giận thiếu tý nữa không thể đè nén mà xông lên xé xác Bạch Nguyệt ra, nàng ta thế mà đang ngủ ngon lành, mà đáng hận hơn là sư huynh còn tự mình bế nàng ta vào biệt viện. Dáng vẻ của sư huynh như đang ôm trân bảo vậy.
Đáng hận! Thật đáng hận ! Vừa rồi, tại sao lại đi chậm, vòng vèo! Hóa ra là muốn cho nàng ta ngủ nhiều thêm chút nữa! Bây giờ nàng không chỉ đơn giản muốn đuổi ả ta đi, mà là muốn giết chết ả!
Lý Hưng cũng xuống xe, nhìn thân thể Quan Hương run rẩu, trong lòng hơi lo lắng, nhưng không dám mở miệng, chỉ yên lặng đứng phía sau. Khi hắn nhìn thấy Quan Hương nắm chặt hai tay, móng tay cắm sâu vào da thịt, máu dần theo khe chảy xuống, không thể nhịn nổi mà cất tiếng. “Tiểu thư, tay người……” Giọng Lý Hưng chân thành, lo lắng.
“Im miệng! Khi nào đến phiên ngươi nói chuyện?” Quan Hương run rẩy cả người, bước nhanh về biệt viện, giọng căm hận. “Hiện tại, nhanh chóng đi tìm sư phụ ta, lập tức! Ta phải đi viết thư!”
“Dạ.” Lý Hưng nhỏ giọng trả lời.
Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt đi thẳng về phòng, nhẹ nhàng đặt Bạch Nguyệt lên giường. Bỗng nhiên, một đôi tay mềm mại, bé nhỏ ôm lấy cổ hắn.
“Nàng tỉnh rồi sao?” Lê Ngạo Nhiên mỉm cười.
“Ừm, ngay khi huynh vừa bế ta xuống xe thì ta đã tỉnh.” Bạch Nguyệt cười nói.
“Vậy còn để ta bế vào?” Lê Ngạo Nhiên hơi cúi thấp xuống, hôn lên má Bạch Nguyệt.
“Ừ, là cố ý đấy, muốn huynh bế ta vào~” Tay Bạch Nguyệt vờn quanh cổ Lê Ngạo Nhiên, dùng sức kéo xuống, hôn lên môi Lê Ngạo Nhiên.
“Nàng, tiểu Yêu tinh.” Lê Ngạo Nhiên nói không nên lời, rồi nhiệt tình đáp lại Bạch Nguyệt. Hai người hôn nồng nhiệt, Bạch Nguyệt lại bắt đầu giở trò, hôn lướt qua mặt, trên cổ, rồi lướt qua tai. Tay cũng bắt đầu không để yên, chậm rãi từ cổ dời xuống ngực. Nghe Lê Ngạo Nhiên bắt đầu thở dốc, Bạch Nguyệt cười tà.
“Dừng tay, tiểu yêu nữ này, nàng có biết nàng đang làm cái gì không?” Lê Ngạo Nhiên hít sâu, ổn định nội tức. Tiểu yêu nữ này, chẳng lẽ nàng không rõ nàng có sức hấp dẫn thế nào ư? Chẳng lẽ không sợ hắn nhịn không được ngay lập tức muốn nàng?
“Biết.” Bạch Nguyệt cười nhẹ, ôm cổ Lê Ngạo Nhiên, hơi dùng lực, kéo Lê Ngạo Nhiên ngã lên người mình.
“Nhưng ta không muốn như vậy, ta muốn cho nàng một hôn lễ vô cùng trang trọng.” Lê Ngạo Nhiên nhẹ nhàng mà hôn Bạch Nguyệt, ôn nhu nói.
“Ân.” Bạch Nguyệt hạnh phúc nhắm mắt lại, dịu dàng nói. “Cả đời này, có huynh thật tốt.”
“Đây cũng là điều ta muốn nói, đứa ngốc.” Lê Ngạo Nhiên thì thầm bên tai Bạch Nguyệt, cắn nhẹ vành tai nàng.
”Muốn ngủ một lát không, gần đây chắc nàng cũng rất mệt phải không?” Lê Ngạo Nhiên cười, cởi giày xoay người nằm xuống bên cạnh Bạch Nguyệt.
“Vậy cùng nhau ngủ. Cứ ôm nàng như vậy ngủ thôi.” Lê Ngạo Nhiên ôm Bạch Nguyệt vào lòng , cảm thụ được thân thể mềm mại, hương thơm thoang thoảng trên người nàng , khẽ cười.
“Ân.” Bạch Nguyệt vui vẻ chui vào vòng tay Lê Ngạo Nhiên, cuộn tròn như mèo nhỏ. “Thật là thoải mái.”
“Ha ha.” Lê Ngạo Nhiên hận không thể ôm chặt thiên hạ trong lòng. Hai người cứ ôm nhau như thế, dần chìm sâu vào giấc ngủ.
Khi Bạch Nguyệt mở mắt tỉnh dậy, liền đối diện với cặp mắt biếc.
“A” Bạch Nguyệt chợt nhớ ra, hình như là ngủ chung, cúi đầu lại thấy mình như con bạch tuộc tám chân quấn trên người Lê Ngạo Nhiên.
“A cái gì?” Lê Ngạo Nhiên ghé sát lại, hôn một cái thật kêu lên má Bạch Nguyệt.
Cả khuôn mặt Bạch Nguyệt đều đỏ rực. “Không ‘a’ gì cả! Chúng ta đã ngủ bao lâu rồi?”
Lê Ngạo Nhiên nhìn Bạch Nguyệt thẹn thùng, cười vui vẻ, không muốn buông tha. “Ngủ một canh giờ thôi. Nói mau, ‘a’ cái gì? Chẳng lẽ nàng xấu hổ à? Mặt sao lại đỏ thế này?”
“Đáng ghét!” ” Bạch Nguyệt giận dữ, đẩy Lê Ngạo Nhiên ra “Giờ dậy được chưa?”
.
“Ừ, nên dậy thôi .Tới giờ ăn tối rồi” Ngạo Nhiên cười đứng dậy. “Có lẽ mọi người cũng đang chờ chúng ta .”
“À, vậy nhanh lên nào.” Bạch Nguyệt cũng nhanh nhẹn, xoay người xuống giường.
Trong đại sảnh, Quan Hương nắm chặt đôi đũa như sắp đâm vào da thịt. Sư huynh ôm ả ta vào phòng lâu vậy vẫn chưa ra. Hai người ở trong đó làm cái gì? Chẳng lẽ…? Không thể nào! Quan Hương lập tức phủ định. Sư huynh không thể nào làm chuyện vượt quá lễ giáo như vậy . Sư huynh là một quân tử, coi như thật có chuyện như vậy xảy ra, chỉ có thể là do con hồ ly tinh quyến rũ sư huynh.
“Ồ, Quan cô nương, bảo tiêu của cô nương đâu rồi?” Lăng Ngôn chán đến chết, lên tiếng hỏi.
“Có việc muốn làm nên đi trước rồi.” Quan Hương lạnh lùng trả lời.
Lý Hưng, ngươi đừng làm cho ta thất vọng. Cần phải càng nhanh càng tốt! Đã không thể chịu được cảnh sư huynh đối xử thân thiết, dịu dàng với ả ta nữa rồi.
“Ồ” Lăng Ngôn khó hiểu, nhưng không hỏi thêm nữa. Bởi vì trách nhiệm của bảo tiêu chẳng phải là bảo vệ chủ nhân sao? Sao bây giờ bỏ lại chủ nhân đi trước?
Quan Hương cuối cùng cũng thấy Bạch Nguyệt mặt đỏ tai hồng cùng sư huynh vui vẻ nắm tay bước vào đại sảnh, đã hoàn toàn nổi giận.
“Ta không ăn nữa, các người cứ tự nhiên!” Quan Hương nắm chặt đôi đũa, bẻ gãy, đứng dậy, đùng đùng bỏ đi.
Lê Ngạo Nhiên khó hiểu nhìn Quan Hương đã đi xa, tiểu sư muội làm sao vậy? Bạch Nguyệt lại làm bộ như không để ý, đi đến bên bàn ngồi xuống. Lăng Ngôn cười không ngừng.
“Đáng hận! Đáng hận !Cái con hồ ly tinh, đồ đê tiện!” Quan Hương dùng sức đập phá. Ngẩng đầu, ánh mắt âm hiểm, gian ác. Cứ chờ xem! Ta sẽ không để ngươi đắc ý lâu đâu!
— —— —— —— —-
Ở kinh thành, trong một phủ đệ.
Thương Lang lẳng lặng ngồi trong đình, nghe cấp dưới bẩm báo. Oh, tiểu mỹ nhân người đầy gai nhọn đã bình an về bên cạnh tên kia. Còn vui vẻ thế à, dạo hồ nữa. Haha, lại còn xuất hiện thêm tiểu sư muội của hắn nữa. Hình như sẽ xảy ra việc rất thú vị đây.
Làm thế nào để bắt tiểu mỹ nhân rời khỏi hắn nhỉ?
Nữ nhân này cũng đáng để ý đấy. Là đệ tử Bách Hoa cốc. Cứ để yên một lúc đã, nếu tin tức người kia cung cấp không sai, như vậy đây đúng là cơ hội để bắt được tiểu mỹ nhân. Cứ nhớ cảnh nàng ta vung roi, làn da trắng nõn, còn có ánh mắt đầy châm chọc, trào phúng, hắn lại sôi cả máu. Muốn chinh phục nàng, muốn nàng hầu hạ dưới thân mình, giẫm nát lòng kiêu ngạo của nàng. Lại tưởng tượng người nào đó biết chuyện mà thống khổ đến mức nào. Ah, thật muốn nhanh thực hiện điều này .
“Đi, tìm cách hẹn Quan Hương ra, đừng cho người khác nhìn thấy.” Thương Lang cười âm hiểm.