– Ha Ha Ha… – Một giọng cười hào sảng vang lên: – Đã để Tần vương đợi lâu.
Lý Phong và Lãnh Vô Tâm đang ngồi ở một bên chuyện tiếp Lý Thế Dân, cùng với Phòng Huyền Linh và đệ nhất đại tướng của Lý Đường Lý Tĩnh đồng thời đứng dậy, hướng về phía người mới đến cung kính cúi chào.
Lý Thế Dân vội từ chỗ ngồi đứng thẳng dậy, đi về phía Từ Ngạo Thiên mỉm cười nói:
– Minh Vương.
(Sau khi Từ Ngạo Thiên chiếm được Giang Đô, dưới sự yêu cầu mạnh mẽ của đám binh lính tướng sĩ dưới tay, không thể không xưng vương ở Giang Đô, lấy hiệu”Minh Vương”, đồng thời sách phong Phương Tử Vũ, đã sớm mất đi tin tức, là”Nguyệt Vương”. Đây là ý kiến được Lãnh Vô Tâm đưa ra, Minh đại biểu cho ngày, còn Nguyệt đại biểu cho đêm, Nhật Nguyệt tương giao không rời không bỏ, cho nên Từ Ngạo Thiên cũng rất ưu thích. Lý Phong được phong là Nguyên soái tam quân, Lãnh Vô Tâm làm tổng quân sư tam quân, còn những tướng lĩnh khác cho đến những binh sĩ thấp nhất đều nhận được phong thưởng, có thể nói sĩ khí đại chấn. Duy nhất chỉ có Thiết Huyết kỵ là không thăng quan, nhưng đối với thành viên của Thiết Huyết kỵ thì điều đó căn bản là không đáng giá nhắc đến, bởi vì bọn họ vốn là thân vệ của Từ Ngạo Thiên, hơn nữa hình tượng chiến đấu gan dạ dũng mãnh đã sớm ăn sâu vào lòng người, mỗi một người đều lấy bản thân có thể gia nhập Thiết Huyết kỵ làm kiêu ngạo, mặc kệ là quân hay là dân, trong mắt của tất cả mọi người Thiết Huyết kỵ chính là tượng trưng của vô địch và cao quý.)
Từ Ngạo Thiên vươn tay ra cười nói:
– Tần Vương mời ngồi.
Lý Thế Dân cũng không khách sáo ngay sau đó ngồi xuống. Từ Ngạo Thiên cũng ngồi xuống bên cạnh, mọi người lúc này mới lần lượt ngồi xuống.
Từ Ngạo Thiên quan sát hắn, tán thưởng nói:
– Tần vương quả nhiên là gan lớn, chỉ mang theo hai viên đại tướng lại dám tự mình đi vào trận địa của ta.
Lý Thế Dân mỉm cười nói:
– Thế Dân tin tưởng Minh vương tuyệt không phải là đám người hèn hạ đó.
Từ Ngạo Thiên ha ha cười nói:
-Tần vương thật sự là xem trọng ta rồi.
Lý Thế Dân cười nói:
– Thế Dân cùng Minh vương, Nguyệt vương tương giao đã lâu, đáng tiếc thân ở hai phương trận địa không thể nâng cốc vui vẻ, hôm nay Thế Dân lấy trà thay rượu kính Minh vương một chén. – Nói xong liền nâng chén trà trên bàn lên.
Nghe đến cái danh xưng Nguyệt vương, trên mặt Từ Ngạo Thiên rõ ràng hiện lên một tia tưởng nhớ, bị đám người Lý Thế Dân bắt được, trong lòng mọi người cũng âm thầm thở dài. Từ Ngạo THiên rất nhanh liền khôi phục lại, nâng chén trà lên cười nói:
– Được, chén trà này thay ta và Tử Vũ cùng nhau kính Tần vương.
Chén trà cụng nhau, mỗi người đều uống một hơi cạn sạch.
Từ Ngạo Thiên cười lớn nói:- Sảng khoái!
Lý Thế Dân nhẹ nhàng đặt chén trà xuống, mỉm cười nói:
Text được lấy tại Truyện FULL
– Không biết Minh vương tìm Lý Thế Dân đến đây là có chuyện gì? Hẳn là không phải chỉ uống trà đơn giản như vậy chứ?
Từ Ngạo Thiên cười lớn nói:
-Cùng Tần vương nói chuyện luôn sảng khoái như vậy.
Sau đó lại thở dài nói:
-Không dấu Tần vương, ta phải đi rồi.
-Đi? – Lý Thế Dân sửng sốt nói: – Minh vương muốn đi đâu?
Từ Ngạo Thiên cười khổ nói:
– Trở về. Ta vốn là người của tu chân giới, nhập thế lần này phải trải qua chín năm rưỡi khảo nghiệm ở thế tục, hiện tại thời gian cũng sắp đến, trưởng bối trong môn phái không lâu nữa sẽ truyền đến tin tức, lệnh cho ta buông bỏ hết tất cả công chuyện trong tay, nhất định phải quay về sơn môn.
Lý Phong và Lãnh Vô Tâm trên mặt lộ ra thần sắc ảm đảm, nhưng không nói gì, rõ ràng là sớm đã biết chuyện này.
Lý Thế Dân kinh ngạc nói:
– Nhưng mà trong tay Minh vương… Minh vương sao có thể nói bỏ là bỏ được?
Từ Ngạo Thiên cười nói:
– Chính vì bỏ không được cho nên trước khi ta rời đi phải tìm một minh quân(vua tốt) cho thuộc hạ và dân chúng của ta, đây cũng chính là nguyên nhân ban đầu của ta và Tử Vũ khi xây dựng thế lực. Bởi vì chúng ta thủy chung là người ngoài cuộc, rốt cuộc cũng phải rời đi.
Lý Thế Dân trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp, mãi một lúc sau mới nói:
– Không phải là Minh vương đã nhìn trúng Thế Dân rồi chứ?
Từ Ngạo Thiên gật đầu nói:
-Chính là ngươi.
Ở bên cạnh, Lý Tĩnh và Phong Huyền Linh mặt lộ vẻ vui mừng.
Lý Thế Dân cười nói:
– Thế Dân thay gia tộc đa tạ Minh vương coi trọng…..
Từ Ngạo Thiên đưa tay ngăn lại, nói:
– Không phải là ta coi trọng Lý gia các ngươi, mà chỉ coi trọng Tần vương ngươi.
Lý Thế Dân sửng sốt nói:
– Có gì khác biệt?
Từ Ngạo Thiên thở dài nói:
-Ta muốn ngươi làm hoàng đế, mà không phải là bất kỳ kẻ nào trong Lý gia.
Lý Thế Dân kinh hãi nói:
-Đó là giết cha đoạt vị…..
Từ Ngạo Thiên ngắt lời nói:
– Ta không bảo ngươi giết người, chỉ là làm cho phụ thân ngươi đem ngôi vị thái tử truyền cho ngươi.
Lý Thế Dân là một kẻ thông minh, vừa nghe xong liền hiểu được ý tứ của Từ Ngạo Thiên, suy nghĩ một lúc lâu mới nói:
– Ta không thể huynh đệ tương tàn.
– Tần vương cho rằng Lý Kiến Thành có thể là một hoàng đế tốt sao?
Lý Thế Dân thở dài nói:
– Thái tử kiêu ngạo càn rỡ, nói thật hắn là bá chủ một phương nhưng đối với đạo trị quốc hắn rất khó làm được.
Từ Ngạo Thiên cười nói:
– Vậy thì được rồi. Từ khi Tần vương xuất hiện, ta vẫn một mực ở trong tối âm thầm quan sát Tần vương và Thiên Sách phủ. Thiên sách phủ mặc dù nhỏ nhưng bộ phận nào cũng có, nghiêm mật như một triều đình thu nhỏ, được Tần vương quản lý chặt chẽ, gọn gàng ngăn nắp, từ đó có thể nhìn ra được quyết tâm làm hoàng đế của Tần vương, phải vậy không?
Lý Thế Dân cười khổ nói:
– Minh vương nhìn không sai, Thế Dân quả thực muốn làm hoàng đế, bởi vì phụ hoàng đã từng nói rõ, ai đánh hạ được Trường An người đó sẽ được sách phong làm thái tử, chỉ là….
– Nhưng Tần vương đánh hạ Trường An, ngôi vị thái tử vẫn như cũ rơi trên người Lý Kiến Thành.
Lý Thế Dân chán nản gật đầu, nói:
-Đối với quyết định của phụ hoàng, Thế Dân chỉ cảm thấy trong lòng lạnh lẽo, nhưng chuyện giết huynh đoạt vị Thế Dân thật sự chưa từng nghĩ đến.
-Ngươi không nghĩ đến, đáng tiếc không đại biểu cho hai vị huynh đệ của ngươi không có nghĩ đến.
-Lý Thế Dân sửng sốt nói:
-Lời này của Minh vương là có ý gì?
Từ Ngạo Thiên từ trong ngực lấy ra một phong thư đưa cho Lý Thế Dân, nói:
– Ba ngày trước, ta trong lúc cao hứng, ngự kiếm phi hành đến bầu trời Đường quân các ngươi muốn quan sát bố trí trong quân, nhưng không nghĩ đến lại có được phần thu hoạch ngoài ý muốn này. Cũng bởi vậy mới có lòng cùng Tần vương đàm luận một lần.
Lý Thế Dân không nói gì, chỉ ngơ ngác nhìn nội dung trên phong thư. Phong Huyền Linh và Lý Tĩnh ở bên cạnh đưa mắt nhìn nhau, mặc dù không biết nội dung được viết trong phong thư, nhưng nhìn thấy khuôn mặt xanh mét của Lý Thế Dân thần sắc càng lúc càng bi phẫn cũng có thể đoán biết được một hai điều.
Qua một lúc lâu, Lý Thế Dân bóp chặt phong thư trong tay, sắc mặt xanh mét nói:
-Vì sao lại phải đối xử với ta như vậy!?
Từ Ngạo Thiên thở dài nói:
– Tần vương còn không hiểu rõ sao? Công cao chấn chủ đấy.
Lý Thế Dân cắn răng nói:
– Ta một lòng vì Lý Đường bôn ba, từ trước đến nay chưa từng có ý nghĩ muốn được hồi báo, vì sao nhất định phải bức ta như vậy.
Từ Ngạo Thiên đưa đẩy nói:
-Tần vương có quyết định rồi chứ?
Lý Thế Dân cười khổ nói:
– Cho dù họ bất nhân, ta không thể bất nghĩa.
Từ Ngạo Thiên than thở nói:
-Như vậy, chúng ta chỉ có thể gặp nhau trên chiến trường rồi. Tin tưởng chỉ cần ta có thể thống nhất thiên hạ, sư môn cũng sẽ không tính toán sai lầm nay của ta, ngược lại, sư môn của ta có thể càng hi vọng được nhìn thấy môn hạ có thể xuất ra một hoàng đế. Đến lúc đó, chỉ cần trừ khử Tần vương, thiên hạ không kẻ nào có thể ngăn cản ta. Tần vương cần phải suy nghĩ cho kỹ, ngươi bây giờ chỉ có ba còn đường, một là cùng ta hợp tác ngồi lên ngôi vị thái tử. Hai là thừa cơ Lạc Dương đang còn nằm trong tay Tần vương, chiếm cứ Lạc Dương tự lập vương vị. Ba là cứ như vậy khai chiến, nhưng kết quả cuối cùng không phải là chết trong tay ta thì cũng chết ở trong tay hai vị huynh đệ kia của ngươi.
Lý Thế Dân im lặng hơn nửa ngày, trên mặt thần sắc không ngừng biến đổi, cuối cùng hỏi:
– Nếu là Minh vương, ngươi sẽ làm thế nào?
Từ Ngạo Thiên khẽ cười nói:
– Binh bức hậu cung.
Lý Thế Dân lại hỏi:
– Nếu trấn thủ ở hậu cung là Nguyệt vương thì sao?
Từ Ngạo Thiên sắc mặt khẽ biến, ý tứ của Lý Thế Dân rất rõ ràng, cha và huynh đệ đối với hắn cũng giống như Phương Tử Vũ đối với Từ Ngạo Thiên vậy, mọi người đều là thân nhân duy nhất trên thế giới này. Từ Ngạo THiên thở dài nói:
– Đáng tiếc, tọa trấn ở hậu cung nhà ngươi không phải là Tử Vũ, nếu không đệ ấy nhất định sẽ thối vị nhường cho ta.
Lý Thế Dân gật đầu nói:
-Thật hâm mộ Minh vương.
Từ Ngạo Thiên vỗ vỗ bả vai Lý Thế Dân nói:
– Ngươi cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nghĩ kỹ rồi lại đến đây tìm ta.
Nói xong liền đứng dậy gọi Lý Phong và Lãnh Vô Tâm rời đi.
Sau khi rời đi rất xa, trong tai Từ Ngạo THiên mơ hồ nghe được đối thoại giữa Phong Huyền Linh và Lý Thế Dân:
-Tần vương, thư này có thể là giả hay không?
– Không khả năng, ngọc tỷ của phụ hoàng ta nhận ra được rất rõ ràng, cái đó tuyệt không thể làm giả…..
Lý Tĩnh hoảng sợ hô lên:
– Cuối cùng hoàng thượng….
********************
Từ Ngạo Thiên đang ngồi tu luyện trên giường trong phòng, trong tai truyền đến tiếng bước chân của tổng cộng hơn mười người.
“Cốc cốc!”
Thanh âm của Lý Phong từ bên ngoài vọng vào:
-Chủ công, Tần vương cầu kiến.
Từ Ngạo Thiên từ trên giường đi xuống, trên mặt lộ ra nụ cười khẽ, thì thào lẩm bẩm:
– Rốt cuộc cũng đã đến. Tử Vũ, đệ nhất định phải đợi huynh…..