Cách Cách bĩu môi – “Kệ em, không cần anh quản. Cũng đâu phải anh trả, hay anh đau lòng dùm túi tiền người ta”
Nghe vậy Thiên La hiểu cô đang giận, nên không nói nhiều nữa. Nhược Thi
thầm nghĩ Cách Cách thật ngốc, biểu lộ ra mặt vậy không sợ Hạo Thần nhận ra sao. Mà dù sao hắn cũng biết hết rồi còn gì.
“Cách Cách, em thích thì cứ gọi thêm, chị không ngại đâu.” – Nguyên Nhu nói.
Cách Cách không trả lời. Nguyên Nhu nói tiếp – “Thiên La, chút có thể nhờ anh đưa về không? Lúc nãy đến em không đi xe”
“Được” – Thiên La không từ chối, hừ cái tên đáng ghét. Cách Cách liếc
một cái, mặt giận cũng đỏ lên, hắn xem cô là không khí sao?
Hạo Thần nói – “Tiểu Cách, vậy cậu sẽ đưa con về.”
Cách Cách không trả lời, chỉ lo nhìn xuống sàn, Nhược Thi cũng hết cách, cô căn bản đâu biết chuyện này là sự tình gì đâu mà chen miệng vào đành để Cách Cách tạm chịu ấm ức đi a.
Nguyên Nhu nhìn Cách Cách cười nhẹ, rồi gấp thức ăn vào chén của Thiên
La – “Thiên La, anh ăn nhiều chút, dạo này anh bận nhiều việc ăn uống
cũng không đầy đủ. Vậy sẽ không tốt cho sức khỏe.”
“Cám ơn, em cũng vất vả không ít mà.” – Thiên La cũng gấp vào chén Nguyên Nhu.
Thiên La đùa à? – Nhược Thi nghĩ, sao ai cũng dư xăng để đem đi đốt nhà vậy.
“Anh thật chu đáo, quen được anh thật tốt. Thiên La!” – Nguyên Nhu đắc ý nói, có phần nhấn mạnh vào chữ quen.
Khóe mắt Cách Cách đã ửng hồng, cô thấy thật muốn dùng cục tẩy để tẩy đi hết mặt mũi của Nguyên Nhu, nụ cười của cô ấy thật khiến người ta căm
ghét.
“No rồi, vậy tôi về trước” – Cách Cách đứng dậy chạy ra ngoài.
Nhược Thi định đuổi theo thì bị Hạo Thần ngăn lại – “Thiên La, cậu đi
xem đi, buổi tối ngoài đường một mình nó không an toàn đâu”
Như chỉ đợi Hạo Thần lên tiếng, Thiên La lập tức lao đi. Nguyên Nhu thì
có hơi hụt hẫng. Nhược Thi nói – “Chị Nguyên Nhu, hay là chúng ta đi
chung xe”.
Nguyên Nhu mỉm cười gật đầu, xem như kế hoạch đêm nay thất bại. Nhược
Thi lén nhìn Hạo Thần, chẳng biết hắn nghĩ cái gì, hắn là đang tạo cơ
hội cho hai ngươi kia sao, chắc mình không lầm chứ.
Sau khi về biệt thự, Nhược Thi nhận được điện thoại của Cách Cách nói là đã về nhà, Cách Cách bảo cô đừng lo, nói là cô rất giận vì rõ ràng
Thiên La không xem cô ra gì nữa, nói anh đã thay đổi không chịu để ý cảm xúc của cô, trước mặt cô mà dám quan tâm cô gái khác, đã hứa không được có quan hệ gì với Nguyên Nhu vậy mà lại nhận lời đưa cô ấy về. Nhược
Thi liền ôm bụng cười vì kiểu ghen con nít này thì liền bị Cách Cách
mắng tới tấp.
Nguyên Nhu và Thiên La rõ ràng làm việc cùng nhau, bảo không có quan hệ
gì thì là không thể rồi, chắc là cô tiểu thư này lại làm nũng. Nhưng quả thật Nhược Thi nghĩ sau này cũng nên tránh xa Nguyên Nhu, cô chị này
cũng chỉ là lợi dụng mình chọc tức Cách Cách mà cô thì không muốn tiếp
tay cho giặc a.
Cách Cách nói phải đi đến thành phố F để thiết kế một buổi lễ cưới long
trọng, đó là chuyên ngành của cô. Cách Cách không dựa vào quan hệ với
Hạo Thần mà là dựa vào năng lực của mình để tìm việc, cô đi khoảng một
tuần sẽ về, còn nhắc nhở Nhược Thi phải đề phòng những người phụ nữ của
cậu mình, cuối cùng là hứa sẽ mua quà về cho cô. Nói một lúc thì cả hai
ngắt máy.____________
Mấy ngày trôi qua, cô cũng mơ hồ biết được Hạo Thần đã từ chối việc đầu
tư vào dự án của ba con gián thối kia. Mà bọn họ thì không ngừng đến
công ty xin gặp mặt, người đứng ra gặp thì cũng chỉ là Thiên La. Họ thậm chí còn gửi hoa, kèm lời xin lỗi, thấy không được thành ra van xin
Nhược Thi hãy khuyên hắn bỏ qua chuyện lần trước đã lỡ xúc phạm cô.
Nhưng cô sao có khả năng đó mà đi xin dùm họ.
Cuối cùng vào một ngày đẹp trời, Linh đột nhiên hẹn cô đi uống nước. Cô
nhận lời, cũng chuẩn bị sẵn tâm lý để nghe cô chị này lên mặt.
“Hôm nay chị không dẫn Tiểu Minh theo à?” – Nhược Thi hỏi
“Tiểu Minh hôm nay đi học, chị đi mua ít đồ sẵn hẹn em ra nói chuyện chút thôi, không phiền em chứ”
“Không phiền, giờ cũng là lúc nghĩ trưa, em cũng được rảnh”
“Em … không định rời khỏi anh ấy?” – Linh ngập ngừng, đi thẳng vào mục đích.
“Tại sao?” – Nhược Thi tròn mắt ngạc nhiên, sao chị ấy cứ thích nói đến
chuyện này. Nhược Thi nói tiếp. – “Thật ra chị đang lo cái gì? Tuy em và anh ấy ở cùng nhau nhưng cũng đâu có quản anh ấy không được gặp chị”.
Rõ ràng là một năm thôi cô sẽ xong việc, nhưng cô lại không muốn nói ra
cho Linh biết, chỉ làm cho chị nghĩ mình cũng chỉ được 1 năm, sẽ lại
càng bị xem thường.
Linh bình tĩnh nói. – “Lần trước chẳng phải chị đã nói rõ?”
“Cùng là tình nhân thôi, sao chị cứ phải nhắm vào em, anh ấy cũng đâu
phải chỉ có một mình em, không lẽ chị nghĩ là do em dễ bị ăn hiếp nên cứ nhắm vào em mà đánh.” – Nhược Thi trong giọng nói chứa đầy bức xúc, cô
ghét bị làm phiền kiểu này.
Linh nói – “Em bình tĩnh đã, chị không có ý xấu. Chị chỉ là không thích
em gần anh ấy, chị mới là người duy nhất anh ấy đặt trong lòng. Em cứ
không buông thì người thiệt thòi vẫn là em. Em vẫn còn trẻ, rất xinh đẹp vậy thì hãy quí trọng cái thanh xuân này mà tìm người đàn ông thích hợp cho mình một danh phận chứ không phải là làm tình nhân.”
Nghe đến đây trong lòng Nhược Thi thầm khinh bỉ, chẳng phải chị cũng chỉ là tình nhân, mà lại còn phản bội anh ấy, giờ đã có chồng con mà còn
không ngừng mơ tưởng. Nhược Thi chỉ dám nghĩ chứ không nói, cô không
muốn lời lẽ của mình sẽ gây tổn thương lòng tự trong người khác.
Nhược Thi cũng không muốn đôi co – “Thì đã sao, em cũng không có ý định
dành với chị, chị lo cái gì? Em phải đi đây, sau này chị đừng nhắc những chuyện này với em nữa, em nghe đủ rồi.”
Nhược Thi đứng dậy bỏ đi, Linh đuổi theo, cả hai vừa đi ngoài đường vừa
tranh cãi. Từ xa một chiếc xe màu đen chạy đến, cửa xe mở ra lập tức
xuất hiện mấy tên mặt đồ đen, họ bắt lấy Nhược Thi nhét vào xe, cô hoảng quá định cầu cứu nhưng miệng bị bịt chặt.
“Các người … là ai?” – Linh hoảng sợ.
Một tên trong xe nói – “Nói với Quan Hạo Thần, muốn cứu ã thì gọi đến số máy này.”
Nói xong hắn quăng mãnh giấy có viết một dãy số ra, Linh nhặt lên liền nghe thấy tiếng Nhược Thi – “Chị Linh cứu em!”
Rất nhanh sau đó chiếc xe chạy mất, Linh thì đứng ở đó, trên tay vẫn cầm mãnh giấy không di chuyển.
Đến trưa vẫn không thấy Nhược Thi quay lại, Nguyên Nhu gọi điện cho cô
thì đã ngắt máy. Hạo Thần thì đang họp nên cô không vào được, nghĩ chắc
không có gì nên cô cũng lo làm tiếp việc của mình.
Khi cuộc họp kết thúc đã là 2 giờ, Hạo Thần đi về văn phòng, thấy chổ
ngồi của Nhược Thi trống nên hắn nheo mắt lại – “Cô ấy đi đâu rồi?”
Nguyên Nhu vội trả lời – “Từ lúc cơm trưa đã không thấy, tôi đã thử gọi nhưng không liên lạc được.”
“Làm việc tiếp đi” – Nói xong hắn vào phòng, lại đi lung tung không nói
với hắn, muốn thử sức chịu đựng của hắn hay sao. Nghĩ nghĩ rồi gọi cho
cô mấy lần mà không được, Tiểu Cách thì đã đi thành phố F, vậy thì cô ấy có thể ở đâu? Nha đầu, em mà dám mở điện thoại lên thì lập tức biết tay tôi.
Tại một nhà máy cũ, xung quanh là khu đất trống đang huy hoạch, bên
trong đều bị rỉ séc. Tại một gian phòng nhỏ, Nhược Thi đang bị trói ngồi trên một cái ghế.
Đối diện cô là ba gã đàn ông, không xa lạ – 3 con gián thối. Họ nhàn nhã ngồi vừa uống rượu vừa hút thuốc.
Jimmy nói – “Đến giờ hắn cũng không gọi lại, xem ra con nhỏ này không có giá trị”
Phip đứng dậy đi đến gần cô – “Hay cứ xử con nhỏ này đi, dù sao tên họ Quan đó cũng không cần.”
Mặt cô xanh ngần, lại rơi vào tình huống này – “Các người đừng làm bậy”
Jeft cười cười nói – “Đúng đó, chúng ta thay phiên, hay là làm một lượt luôn”
Nhược Thi kinh hãi nói – “Các người tốt nhất đừng đụng vào tôi, nếu không khi sắp chết thì đừng có oán”
Ba tên hơi e dè vì lời nói của cô, nghĩ nghĩ rồi cũng quyết định là không nên làm bậy.
Phip tức điên quát – “Mẹ nó, sao tới giờ vẫn chưa gọi chúng ta”
Nhược Thi thoáng nghĩ chắc chị Linh đã không giúp cô rồi, nhưng cũng
không chắc vì nghĩ là chị sẽ không phải vô tình như vậy. – “Các người
hãy gọi cho anh ấy, tôi nghĩ anh ấy vẫn chưa hay gì đâu.”
Lúc này, tên Jeft mới lấy điện thoại của cô mở máy, rồi gọi đến cho hắn.
Chuông vừa đổ là đã nghe tiếng Hạo Thần – “Chết tiệt! Em đi đâu vậy hả?”
Bên này Jeft cười khoái trí – “Quan tổng, xem ra cậu thật quan tâm cô gái này”
“Là ai?” – Hạo Thần trầm giọng.
“Nếu muốn cứu cô ta, chỉ cần cậu biết điều đầu tư vào dự án, đảm bảo cô ta sẽ không bị mất sợi tóc”
“Là các người, hừ …uy hiếp tôi?” – Hạo Thần cười lạnh.
“Quan tổng, cậu tự quyết định, chúng tôi cũng kiên nhẫn không nhiều đâu, không biết chừng cô ta sẽ bị ăn ngay đây”
“Đừng có làm bậy, tôi muốn nói chuyện với cô ấy.” – Hạo Thần vội nói.
Jeft đưa máy lại gần tai Nhược Thi, hắn gọi cô – “Thi Thi ..em không sao chứ?”
Nhược Thi nghe được giọng hắn, cảm giác lòng ngực thật ấm, nước mắt cũng trào ra – “Hạo Thần, cứu em!”
“Chúng có làm gì em không? Ngoan, đừng khóc …đã có anh.” – Anh quan tâm hỏi, giọng nói ôn nhu, anh biết cô đang rất sợ.
“Họ không cho em ăn cơm, không cho uống nước, em rất đói, chúng chói
chặt em, tay em phải rướm máu, em rất sợ.” – Cô kể một loạt các tội.
Jimmy thấy vậy tát cô một cái – “Con điên, muốn hại chết bọn tao à.”
Nghe được tiếng động chói tai, mặt Hạo Thần tối lại. Dám đánh người của
hắn? Chết được rồi. Hắn lạnh lùng phun ra một câu – “Các người chết chắc rồi, tôi sẽ đến ngay”
Jimmy và Phip không biết Hạo Thần đã nói gì mà khiến cho mặt của Jeft xanh mét.___________
Ngồi tại phòng làm việc, Hạo Thần cuối cùng cũng định vị được vị trí của Nhược Thi thông qua con chip được hắn lén cài vào điện thoại. Do lúc
nãy điện thoại tắt máy nên không thể xác định. Hạo Thần và Thiên La cùng với một đám người to con cùng lên xe, 3 chiếc xe đen bóng chạy thẳng
trên đường bốc ra một tia bức người dữ dội.
KÉTT – Tiếng phanh xe chói tai vang vào bên trong nhà máy cũ, cánh cửa
sắt cũ đang lung lay cũng bị chấn động mà ngã xuống, một thân ảnh cao
lớn, hai tay đút vào túi quần mạnh mẽ bước vào.
Ba con gián thối xanh mặt quay lại nhìn – “Quan …Quan tổng!”