“Cười gì?”
Tú Khang vẫn mang bộ dạng nghiêm túc khi lái xe, thần sắc trầm tĩnh nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được người ngồi bên cạnh đang nhìn mình. Khóe miệng nhỏ nhắn khẽ cong lên, rõ ràng cô đang nghĩ đến điều gì đó.
“Anh là người đàn ông hoàn hảo?”
“Thì ra có người khen tôi.”
“Không phải em. Là Diêu Tương Tương nói.”
“Diêu Tương Tương?”
Lông mày anh khẽ nhíu lại, trong đầu tìm kiếm hình ảnh về người này. Băng Hi nhìn thần sắc ngưng trọng của anh liền cảm thấy không ổn liền hỏi.
“Có chuyện gì à?”
“không có gì. Cô ấy còn nói gì nữa không?”
“Không. Không nói gì nữa.”
Nhìn hàng lông mày từ từ giãn ra Băng Hi mới thấy nhẹ nhõm nhưng tại sao thái độ của anh lại trở nên kì quái khi nghe đến Tương Tương? Mặc dù vô cùng thắc mắc nhưng cô vẫn không muốn hỏi. Vì nếu cô hỏi anh sẽ trả lời sao? Vẫn là không nên hỏi vấn đề này thì hơn.
“Quen Diêu Tương Tương lúc nào?”
“Tại bữa tiệc lần trước. Cô ấy là có thù oán với bên Dương gia.”
“Nên cô ta tìm em tính nợ?”
Anh ngồi bên cạnh nhìn cô, khóe mắt nồng đượm ý cười, anh rõ ràng đang ám chỉ về lần cô gây sự đợt trước. Nhìn rõ ràng hàm ý đùa cợt của anh, Băng Hi vô cùng bình thản, nhàn nhạt đáp lại.
“Không có. Em tuyệt đối ngoan ngoãn. Vô cùng ngoan ngoãn.”
“Thế à?”
“Đúng vậy.”
“Vậy em kể cho tôi xem tổng cộng em vắng bao nhiêu tiết học.”
Trước câu nói châm chọc mang theo ý cười, Băng Hi vẫn làm ngơ giơ hai bần tay ra đếm, đếm đi đếm lại mấy vòng sau đó ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Ít lắm. Em cảm thấy nghỉ bào nhiêu vẫn là chưa đủ.”
“không lo sau này mình bị thất nghiệp sao?”
“Anh là người nuôi em cũng là người chịu trách nhiệm. Em thất nghiệp là lỗi của anh vì người ta biết được em có dính dáng đến một người là xã hội đen. Em không có người yêu cũng là lỗi của anh vì người đó sẽ biết được em có quan hệ với anh. Nói tóm lại chẳng phải cuộc đời em đều bị hủy hoại trong tay anh sao.”