– Ông chủ, cậu chủ đã về
Cô người làm nghiêng mình cúi chào. Như mọi ngày, hai cha con sẽ khẽ
chào lại như một phép lịch sự tối thiểu nhưng hôm nay cả hai lại bỏ đi
một mạch, khuôn mặt đằng đằng sát khí khiến cô khẽ rùng mình.
– Ba đừng nghĩ lấy điện thoại của con rồi thì con không còn cách liên lạc với cô ấy.
Để lại một câu đầy thách thức, hắn bỏ lên phòng đóng cửa đánh “rầm”.
Nổi gịân phừng phừng, ông cố tình hét to với hai tên bảo vệ ngoài cổng:
– Khi nào có lệnh của ta, hai ngươi mới cho cậu chủ ra ngoài. Nghe rõ chưa?
Vừa dứt lời, ông Lã liền mệt mỏi ngã người ra ghế sofa. Đầu ông đau
buốt, những con số cứ ngập tràn trong đầu ông. Nợ nần công ti đang ngày
một tăng khó kiểm soát.
– Thật ra công ti chúng ta không hề ổn đâu con trai ạ!
~- Ông Lã! Tôi có chuỵên múôn thương lựơng với ông đôi chút
Ông Đặng chủ động tiến tới chỗ ông sau khi hoàn thành bài phát biểu
trên sân khấu. Dù hơi bất ngờ nhưng ông cũng nhanh chóng tách khỏi đám
đông mình đang đứng để tạo khỏang trống xung quanh hai người.
– Có chuỵên gì không thưa ông?
– À…Thật ra- Ông Đặng có vẻ ngập ngừng, bối rối khíên ông càng thêm nghi ngờ.- Con trai ông hai ngày nữa có bận công việc gì
không?
– Ông muốn… gặp riêng con trai tôi?
– Không! Không!- Ông Đặng vội phân bua- Là con gái tôi muốn gặp. Nó bảo rất có cảm tình với con trai ông, múôn kết thân mà ngại nên nhờ tôi tạo điều kịên. Ông biết đấy, tôi thương đứa con gái này lắm sao nỡ từ chối. Thế hôm đó thằng bé có rãnh không? Nếu đựơc, trong lúc chúng đi chơi
với nhau, tôi và ông cùng ngồi vào nhà hàng nào đó bàn chi tíêt hơn kế
hoạch khu đất ở quận 7 và có thể một bài khu “màu mỡ” ở quận 2 nữa.
Câu nói thọat nghe như lời mời đơn thuần, nhưng ông Lã hiểu ông không
còn lựa chọn nào khác. Con trai ông đã “lọt vào mắt xanh” của Hòang
Thảo. Đó có thể là điều may mắn nhưng cũng nhanh chóng trở thành tai họa bất cứ lúc nào. Ông thừa biết Anh Phong cứng đầu như thế nào, thuyết
phục hắn là một điều khó khăn. Nhưng từ chối chủ tịch Đặng lại càng là
điều không thể, công ti ông đang rất cần vốn đầu tư lớn của tập đoàn
Vĩnh Hằng để xoay đầu vốn, giải quyết nợ nần. Chủ tịchĐặng vội lên tíêng thúc giục khi thấy ông Lã chần chừ chưa quyết:
– Ông quyết định sao để tôi còn sắp xếp?
– À vâng. Ông cứ về báo với Hòang Thảo là con trai tôi đồng ý. Đến lúc
đó tôi với ông sẽ bàn bạc hợp đồng sau. Quan trọng là chúng nó có không
gian kết bạn với nhau
Ông Lã gựơng cười đáp lại, đồng thời giơ
ly rượu trên tay khẽ cạn ly. Ngay khi vừa nghe dứt lời, hai mắt ông Đặng sáng rỡ, ông hươ hươ cái tay còn lại, hào hứng bàn kế họach đi chơi của sấp nhỏ sắp tới:
– Tốt! Tốt! Điạ điểm và thời gian tôi sẽ báo với ông sau. Con gái tôi chắc sẽ vui lắm khi nghe tin này đây. Haha!!
~Nằm trên giừơng sau khi vứt bỏ bộ vest trên người, thay vào ấy là bộ quần
áo ngủ thỏai mái, lời hứa bất đắc dĩ với ông Đặng lại tràn về trong tâm
trí ông. Ông thở dài mệt mỏi, nếu không phải ông bị lừa bởi một công ty
bên Mĩ thì hai cha con ông sao phải ra nông nổi thế này. Điều ông trăn
trở hịên giờ là sẽ thuyết phục con trai ông như thế nào vào ngày mai.
Trong khi đó, Anh Phong ngồi trước màn hình lap-top ở trên phòng, cố gắng kết nối mạng trong vô vọng.
– Chết tịêt- Hắn tức tối đập máy- ba tắt luôn mạng rồi. Haizz làm sao để liên lạc với Ái Ngọc
Ngứơc nhìn chiếc đồng hồ vẫn đang đều đều chạy, lòng hắn nặng trĩu khi
biết đã qua ngày mới đựơc 30 phút. “Chắc gìơ này em ngủ rồi nhỉ?” Hắn
bùôn rầu thầm nghĩ. Chỉ cần tửơng tượng cảnh nó chờ tin nhắn của hắn
súôt đêm rồi ngủ thiếp đi, lòng hắn lại đau như cắt. Bây gìơ lại không
thể nào liên lạc đựơc với nó thì phải làm sao? Trong lúc đang mê man,
dần chìm vào giấc mộng mị, hắn tự nói phải thuýêt phục đựơc ông Lã vào
ngày mai dù phải chấp nhận đìêu kịên gì từ ông.
.
.
.
.
.
.
.
Nghĩ là làm, vừa sáng tinh mơ, hắn đã gõ phòng ông trứơc khi ông chuẩn bị đi làm như hằng lệ.
– Con gặp ba có chuỵên gì? Nói trứơc đừng có mơ mộng đến chuỵện thuyết
phục ba- Vừa lúi húi cài nút áo sơ mi trắng, ông vừa nói.
– Con
đến đây không phải để thuyết phục. Con đến đây để trao đổi- Hắn nghiêm
túc trả lời, trong gịong nói không một chút thất vọng trứơc câu răn đe
của ông- ba nói đi, chủ tịch Đặng múôn gì ở con?
– Hòang Thảo múôn kết thân với con. Ba đã đồng ý chủ nhật tuần sau lúc 7 gìơ sáng sẽ gặp họ tại khách sạn Hoa Sen.
– Chỉ như thế thôi sao… Còn gì nữa?
– Không nói con cũng hiểu ý múôn của Hòang Thảo. Chỉ cần còn làm cô ấy
vui vẻ, tạo mối quan hệ tốt cho bản hợp đồng này phát triển thì… ba sẽ cho con liên lạc với bạn gái.
– Khi nào?Còn chuỵên chia tay?
– Sau buổi đi chơi khéo con lại nuốt lời. Còn chuỵên chia tay, ba sẽ
không thúc ép bây gìơ. Nhưng con nên giải quyết mối quan hệ của con từ
từ đi. Vì một lúc nào đó cũng phải đối mặt.
Ông hạ gịong dặn dò
con trai nhưng hắn bỏ ngoài tai. Điều hắn quan tâm bây gìơ là khi nào
mới đựơc gặp nó, nhắn tin với nó mà thôi. Bỏ lại một câu lấp lửng, hắn
quay lưng bứơc đi thất thỉu lên phòng. Vậy là ngày tồi tệ đối với hắn
chỉ còn đang đếm ngựơc mà thôi….
~ Trong khi đó, tại nhà họ
Vương, Ái Ngọc ủê oải nằm trên giừơng không muốn dậy. Nó như vậy cũng dễ hiểu. Bởi khi thức gíâc, nó liền vội vã xem màn hình địên thoại với
niềm hy vọng to lớn. Nhưng cái nhận đựơc là màn hình trống trơn. Hắn
quên thật rồi sao? Chẳng nhẽ nơi đó vui tới nỗi khiến hắn quên nó luôn
sao? Mới nghĩ tới thôi, tim nó chợt thắt lại, đôi mắt bỗng đỏ hoe, cay
xè. Muốn khóc. Nhưng nó chỉ hít một hơi thật sâu, gạt nứơc mắt mà vệ
sinh cá nhân rồi bước xúông phòng làm vịêc ba nó. Hôm qua vì tịêc sinh
nhật của nó mà ông đã vất vả cả đêm.
Lại nói về ông Vương. Cả
ông và ba của mình đang ngồi bàn lụân về rắc rối mà công ti mẹ gặp phải
bên Mĩ. Hình như rắc rối không chỉ dừng lại ở việc đêm qua
– Nhìn tài liệu bố đưa con, bố nói thật đi… bố đang giấu con chuỵên gì đúng
không? Khỏan tìên lớn này nó lấy đâu ra. Vịêc nó lấy tiền công ti không
thể nàp khiến công ti suy sụp như vậy
– Thế nên bố cần con sang giúp.
Không gian chợt trở nên im ắng lạ thừơng, chỉ còn tíêng kêu tíc tắc của đồng hồ treo trên tường. Chỉnh chu lại bộ vest vận trên người, ông
Vương nhấp nhẹ ngụm trà đặt trên bàn, khuôn mặt ra đìêu đăm chiêu suy
nghĩ.
– Vậy ba tháng này con sẽ qua đó ổn định công ti. Còn vụêc định cư, bố phải đợi con khỏang một năn để ổn định công ti bên này.
“Cốc…Cốc…” Tiếng gõ cửa làm cả hai gịât mình. Ra là Ái Ngọc, trên tay nó là ấm trà thơm nồng.
– Con đến đúng lúc lắm. Ba có chuỵên muốn nói với con
– Dạ…- Nó ngơ người
– Ba tháng hè này gia đình ta sẽ qua Mĩ. Con báo với bạn bè đi, đầu năm học chúng ta mới trở về. Sáng chủ nhật tuần sau gia đình ta sẽ xuất
phát.
Nó sững sờ, nhìn ba chằm chằm. Rồi bỗng chốc lại phóng
nhanh lên phòng. Nó hối hả, vội vã tìm chíêc địên thoại di động và gọi
cho hắn.Vậy là hè này nó không đựơc gặp hắn, không đựơc đi chơi với hắn. Hắn còn chưa chúc mừng sinh nhật nó nữa mà…
“Số máy quý khách
vừa gọi hịên không liên lạc đựơc. Xin quý khách vui lòng gọi lại sau…” Tíêng cô tổng đài phát ra đều đều. Nó chợt buông thõng người. Một linh
cảm không tốt tràn ngập trái tim nó. Sao bỗng nhiên Ái Ngọc lại có linh
cảm… như hắn đang mất hút khỏi cụôc sống của nó, mãi mãi rời xa nó
vậy. Một linh cảm chẳng lành về tương lai của hai đứa.