Dịch giả: Lê Thị Hồng Nhung
Nguồn: e-thuvie
– Làm ơn đưa tôi đến bệnh viện gần nhất!
Kawashima vừa dứt lời, người lái xe liền hỏi lại:
– Bệnh viện đa khoa ở Daidaiki có được không ạ?
– Đâu cũng được! – Cả Kawashima và Chiaki cùng trả lời. Trong xe taxi cũng khá ấm nhưng Chiaki vẫn cứ bám chặt lấy Kawashima, càng lúc càng dựa sát vào người anh. Cô xoay phần thân trên, áp mặt vào ngực anh. Có rất nhiều đứa con gái sống ở nhà tình thương với anh cũng như thế này, Kawashima nhớ lại. Thực ra không phải vì bọn nó thích anh mà tỏ ra âu yếm như vậy. Ngoảnh mặt một cái là nó sẽ thay đổi 180� ngay. Nó sẽ không thèm đếm xỉa gì đến anh hệt như là ngay từ đầu anh đã chưa từng tồn tại trên cõi đời này vậy. Vì thế mà cái hành động có vẻ ngọt ngào, yêu thương này cũng không thể chứng tỏ được là cô ta chưa đọc cuốn sổ. Mình vẫn chưa hiểu được cô ta định làm gì. Vì quá lo lắng, sợ hãi mà cô ta sẽ cười lên thành tiếng, vừa cười lại vừa chảy nước mắt rồi đột nhiên sẽ lao vào đánh người khác, những chuyện như vậy cũng không thiếu. Nói tóm lại là sẽ phải ở cùng cô ta một lát để xác định lại xem cô ta đã đọc cuốn sổ đó chưa.
– Quý khách thấy không được khỏe hay sao là lại đến bệnh viện?
Người lái xe nhìn gương chiếu hậu và hỏi. Chiaki cười, tiếng cười nghe thật gượng gạo, khổ sở y như tiếng trả lời qua một cái máy điện thoại công cộng vậy.
– À, thực ra thì tôi đang có em bé, hình như sắp sinh rồi thì phải!
Cô cười cười trả lời. Cái bụng vừa gầy vừa nhỏ đến mức chỉ cần hai bàn tay cũng có thể ôm trọn, lúc lên xe thế nào tài xế chẳng nhìn rõ, chẳng hiểu cái cô này nói dối kiểu gì thế không biết, Kawashima bực bội nghĩ.
– Phải không anh?
Chiaki nhìn anh và nói. Đôi mắt vẫn cứ ươn ướt. Nhưng Kawashima không trả lời. Anh quay sang nhìn Chiaki một chút và không hề thay đổi thái độ, không có vẻ gì là phủ định hay đồng tình cả.
– Cái kính của anh rất hợp đấy!
Kawashima vẫn im lặng. “Đến bệnh viện nhanh lên cho tôi nhờ!”, vừa nghĩ anh vừa chăm chăm nhìn về phía trước.
– Đeo cái kính đó vào trông mắt anh rất đẹp đấy!
Anh chàng này lắm tiền đây, Chiaki bắt đầu nghĩ. Cách cư xử rất điềm đạm, khuôn mặt cũng khá đứng đắn, tuyệt đối anh ta không nói dối mình đâu. Có những việc mà từ trong thâm tâm mình thực sự đã nghĩ như vậy hoặc có những việc đơn giản cũng chỉ là một lời nói đùa, nghe có vẻ hơi khoa trương một chút nhưng chỉ cần mình mở miệng ra là ngay lập tức mọi người sẽ phản ứng lại một cách đầy dối trá đồng thời sẽ bịa ra một lời nói dối. Thế nhưng người đàn ông này thì chỉ im lặng mà không phản ứng gì cả, thế nên anh ta không hề nói dối mình. Bộ complet rẻ tiền lúc nãy cũng vậy, và cả chiếc áo khoác, áo bó mặc bên trong, chiếc quần Jean, đôi giày hay cái kính mà anh ta đang đeo cũng vậy, đều là đồ rẻ tiền nhưng rất có thể đây là hình thức ngụy trang của anh ta để đến nghỉ tại khách sạn này và vui thú với một cô gái ở câu lạc bộ SM. Anh ta đã trả tiền cho sáu tiếng phục vụ nhưng thậm chí cũng chưa hề có ý định đụng đến một sợi tóc của mình. Hơn nữa, khi mình nói là trả tiền bốn tiếng cũng được rồi thì anh ta vẫn cứ hào phóng trả đủ sáu tiếng. “Cởi quần áo ra, nhanh lên nào! Cho anh được ngắm nhìn em, nhanh lên nào! Hôn anh đi nào! Hãy làm đi!….”. Từ trước đến nay chỉ toàn những ông khách như vậy mà thôi. Người đàn ông này khác với tất cả bọn họ. Khi người đàn ông này mặc xong cái quần lót vào cho mình thì mặc dù vết thương ở đùi rất đau, mình cũng không có cảm giác gì hết. Có lẽ là anh ta chỉ định ngụy trang và vui vẻ ở cái khách sạn đó một đêm thôi. Mình có cảm giác như anh ta là người Kyoto hay Kobe gì đó. Có lẽ thực sự là anh ta đang nghỉ tại một căn phòng đôi sang trọng ở một khách sạn nào khác cơ.
– Này, thực ra thì anh đang ở khách sạn nào thế?
Chiaki vừa dứt lời, lập tức toàn thân Kawashima như chết cứng. Xem nào, đúng anh ta là một ông chủ giàu có đang muốn che giấu thân phận rồi, Chiaki nghĩ. Đúng là cô ta đã đọc cuốn sổ rồi, Kawashima khẳng định.
Chiếc taxi dừng lại trước cổng lớn của bệnh viện. Cửa sổ ở hầu hết các phòng đã không còn ánh đèn. Người lái xe lặng lẽ nhìn Chiaki và Kawashima, hai người đang khoác tay nhau chậm rãi đi vào bệnh viện.
– Nghe tôi nói này! Tôi sẽ chờ cô ở đây, chắc chắn là tôi sẽ đứng đây chờ cô. Từ nhỏ tôi đã rất ghét bệnh viện, từ ghét mà sinh ra sợ bệnh viện, cho nên… .
Đến trước tấm bảng đề: “Khu vực tiếp nhận, hướng dẫn bệnh nhân ngoại trú và các trường hợp khẩn cấp”, Kawashima vừa thở hổn hển vừa nói với Chiaki. Cái lạnh làm cho hơi thở của anh thành một làn khói mỏng. Thực ra là vì anh không thể để cho các bác sỹ hay y tá ở đây thấy mặt mình được.
– Vâng, tôi hiểu mà!
Chiaki đồng ý đáp lại. Ra thế, hóa ra lần nào tỉnh lại trong bệnh viện mình cũng không thấy người đàn ông này ở bên cạnh, chính là vì lý do này đây, Chiaki thầm nghĩ.
– Nhưng mà anh cũng cần phải băng bó vết thương ở tay chứ?
Nghe Chiaki nói vậy, Kawashima liền trả lời: “Tôi chịu được”, rồi lôi từ trong túi ra ba tờ giấy bạc 10.000 yên đưa cho Chiaki:
– Cô cầm lấy! Đây là tiền viện phí.
– Không cần đâu. Lúc nãy tôi đã nhận rồi mà!
Chiaki quay đi, bước tới cánh cửa phía dưới tấm bảng, đang đi cô chợt ngoái lại nhìn Kawashima.
– Anh nhất định phải đợi tôi đấy nhé!
– Được rồi, chắc chắn là tôi sẽ đợi.
– Hơn nữa, anh sẽ ở cùng tôi suốt đêm nay nữa nhé!
– Được rồi, sẽ ở cùng!
Vừa nhìn Chiaki đi vào bên trong tòa nhà, Kawashima vừa nghĩ: “Phải nhanh chóng giết cô ta mới được!”.
“Cô có bảo hiểm không?”, cô y tá hỏi Chiaki. Cô lắc đầu rồi đưa giấy phép lái xe ra để người y tá viết tên tuổi và địa chỉ của cô vào sổ; cô nói với bác sỹ là mình bị ngã xe đạp. Lúc bị ngã ở ngoài hành lang của khách sạn, cô đã bị một vết xây xước nhỏ trên đầu gối bên trái, bác sỹ chỉ xem mỗi vết thương đó và nói: “Những vết thương khác đếu không có gì đáng lo ngại cả, chỉ có một vết thương là sâu và cần phải khâu thôi!”. Ông ta cũng chẳng thèm quan tâm đến việc cô đang được băng bó bởi miếng vải xé từ một chiếc áo sơ mi trắng và mặc dù có xem qua dấu tích của những vết thương do cô tự gây ra trước đó nhưng vị bác sỹ cũng chẳng thèm hỏi han gì. Ông ta rửa sạch vết thương cho đỡ nhiễm trùng, chấm rất nhiều bông gạc lên chỗ đó rồi chích ba mũi thuốc tê. Chắc ông ta đang muốn làm nhanh nhanh cho xong chuyện! Chiaki nghĩ. Trong phòng đợi có khoảng hơn mười người. Một người đàn ông hói đầu mặc một bộ Yukata, ông ta đang ngồi trên xe lăn, mồm há hốc, mắt nhắm hờ như lim dim ngủ. Một người phụ nữ trung niên có trang điểm nhẹ một chút, ngón chân cái và mắt cá chân phải sưng phồng lên; có hai người đàn ông trẻ tuổi gầy còm đang xốc hai bên nách để đỡ bà ta đứng. Một nhóm bốn người mặc quần áo công nhân vẫn còn chua chua mùi mồ hôi đang ghé sát mặt vào nhau, chuyện trò to nhỏ. Một cụ già với đôi tay gầy guộc nổi đầy những mạch máu tím tái đang say sưa ngồi đọc báo. Một người đàn ông đang ôm con và một người phụ nữ đang ôm một con sóc nhồi bông, tay cầm khăn mùi xoa ấn vào mắt. Sau vài phút, thuốc tê đã phát huy tác dụng nhưng khi chọc mũi kim vào người, Chiaki vẫn cảm thấy hơi đau một chút. Mồ hôi vã ra trên đầu mũi và ở quanh miệng. Bàn tay của bác sỹ thỉnh thoảng lại chạm vào chiếc quần lót màu tím làm bằng vải mỏng của Chiaki, mỗi lần như vậy cô lại nhớ đến đôi mắt đằng sau gọng kính của Kawashima.
– Nếu bây giờ tôi muốn quan hệ vợ chồng thì cũng được chứ ạ?
Lúc đứng dậy và chuẩn bị ra khỏi phòng khám của bác sỹ, Chiaki tranh thủ hỏi.
– Nhớ đừng chạm vào chỗ băng bó là được! – Bác sỹ vẫn cắm cúi viết cái gì đó vào phiếu khám, không ngẩng lên và trả lời.
Kawashima đang đứng ở một trạm xe buýt phía bên kia đường cách xa cổng ra vào bệnh viện một chút. Ở chỗ trạm xe buýt đó, ít nhất cũng có được một vách ngăn để chắn gió rét. Hơn nữa, vào lúc gần mười một giờ, trong một đêm đông lạnh giá như thế này mà lại đứng một mình ngay trước cổng bệnh viện, tay ôm khư khư hai cái túi thì quả là bất bình thường. Mà nếu như lại có một viên cảnh sát tuần tra vô tình đi qua, hỏi vài câu theo thói quen nghề nghiệp rồi lại đòi khám hai cái túi kia chẳng hạn thì không biết phải giải thích thế nào về cái túi đựng dụng cụ hành nghề của một cô gái ở câu lạc bộ SM mà Chiaki đã gửi, và cả cái túi xách của chính anh với một chiếc dùi đập đá và một con dao bên trong nữa. Nhưng chỉ cần đứng ở trạm xe buýt thì cho dù có xách túi to đến mấy cũng không có ai nghi ngờ gì cả, mà lại vẫn có thể quan sát được cửa ra vào ở chỗ đón tiếp bệnh nhân ngoại trú và những trường hợp khẩn cấp. Khi xe buýt đến thì chỉ cần giả vờ như không phải tuyến mình định đi, thế là ổn.
Tuy nhiên, chỉ với một chiếc áo phông mỏng manh, một chiếc áo len bó, một chiếc quần Jean và một chiếc áo khoác da rẻ tiền thì đúng là không đủ sức chống chọi lại cái lạnh giá của một đêm mùa đông như thế này. Các đầu ngón tay run lên vì lạnh, nhưng khi anh đã phải khó khăn lắm mới đưo được một đôi găng tay vào thì nó lại cọ xát vào vết thương đã bắt đầu đông máu và rồi máu lại tiếp tục chảy ra đầm đìa. Giống hệt như ngày xưa, mấy trò mà mình vẫn nghịch lúc còn nhỏ. Dù có cố gắng đến mấy cũng không thể làm cho cái rét và nỗi đau biến mất khỏi cơ thể được, Kawashima nghĩ. Có rất nhiều việc anh cần phải suy tính trong khi cô gái kia còn đang khám bệnh. Nhưng nếu cứ thế này thì mình sẽ không còn đủ sức mà suy nghĩ nữa. Buổi tối mà mình đã học được cái kĩ thuật đó cũng giống như bây giờ, một buổi tối mùa đông lạnh giá. Mình đã một mình rời khỏi nhà và đóng thật mạnh cái cửa kính ngoài hành lang. Nói đến đây mới nhớ, tối hôm đó mình cũng bị đau ở lòng bàn tay trái. Mẹ đã pha loãng amoniac nguyên chất dùng để diệt sâu bọ đi mười lần rồi đổ đầy lòng bàn tay của mình. Vừa đổ vào được một chút là thấy ngay mùi khó chịu bốc lên cùng với một cảm giác cháy da cháy thịt. Mình đã định chạy đi rửa tay nhưng mẹ nhất định không chịu tha thứ cho việc làm đó của mình. “Mày đừng về nữa cũng được!”, mẹ đứng bên trong cánh cửa kính và nói. Cùng lúc đó, anh nghe thấy tiếng cửa đóng sầm lại. Rồi mẹ thong thả khóa cửa, từ bên ngoài mình vẫn có thể nhìn rõ bóng mẹ bên trong cánh cửa, cái cửa làm bằng loại kính mờ, thô ráp khiếc cho cái bóng bị nhòe đi. Anh đã có cảm giác cái bóng lúc đó thật là to lớn, mờ ảo và đáng sợ biết bao. Cứ như là cái lạnh và sự đau đớn đã làm cho đầu óc anh không còn tỉnh táo, bình thường được nữa. Có lẽ lúc đó anh đã lợi dụng được chính cái tình trạng không được tỉnh táo, bình thường ấy. Có một cái gì đó vụt thoát ra khỏi cơ thể anh và cũng có cả một cái gì đó vụt nhập vào bên trong người anh, nhờ đó mà anh đã loại bỏ được cái cảm giác lạnh giá và đau đớn kia ra khỏi cơ thể. Người đang ở đây vào lúc này không phải là mình. Cảm giác lạnh giá và đau đớn này không phải là cảm giác của mình. Vì thế, việc mình không cảm thấy đau đớn, rõ ràng không phải là mình đã sử dụng những từ ngữ đó, không phải là do mình đã nói với mình như vậy mà hết đau đớn. Lúc ấy, có lẽ cả những từ ngữ đó cũng biến mất cùng với các cảm giác của mình. Lúc chung sống với người phụ nữ hơn mình mười chín tuổi mà đã bị mình dùng dùi đập đá đâm vào thì mình cũng đã từng sử dụng kĩ thuật này. Trước hết, mình sẽ có một cảm giác sợ hãi như thể là đang có một chút thay đổi trong tầm mắt của mình nhưng nó cũng không rõ ràng cho lắm. Nó giống như khi nhìn vào một bức tranh minh họa hay một bức ảnh chụp không gian ba chiều nhưng có lẽ bây giờ thì mình không thể mường tượng lại được nữa. Ngay cả diễn tả lại bằng lời nói mình cũng không thể làm được. Chỉ cần chuyển nó thành ngôn ngữ là ngay lập tức, sẽ có một cái gì đó bị mất đi. Khi cái mà con người ta nhớ được không phải chỉ đơn giản là những từ ngữ hay cái được tạo thành bằng cách kết hợp chúng lại với nhau thì có lẽ là lúc đó, họ thực sự đã rất yếu đuối