Xuyên Thành Đóa Hoa Cao Lãnh Trong Truyện Vạn Người Mê

Chương 46: Chương 46



Sở Tẫn Tiêu bên trong Long vực cũng không biết sư tôn đã rời đi, trong lòng hắn vẫn đang phải nghĩ tăng tu vi, sống sót ra ngoài để gặp sư tôn.

Tàn hồn Long tộc trong Long vực nhiều vô số, mấy vạn năm niêm phong khiến những tàn hồn này muốn đạt được cơ thể này để ra ngoài.

Trong một tháng ngắn ngủi, hầu như lúc nào Sở Tẫn Tiêu cũng đứng bên ranh giới sống chết, điều này hoàn toàn khác với lúc được sư tôn bảo vệ dưới cánh ở Tu Chân giới.

Từ trước đến nay hắn cũng là con cưng của trời, thiên tư xuất chúng, tu vi đứng đầu trong lớp thanh niên.

Điều đó đã từng là niềm kiêu hãnh của Sở Tẫn Tiêu.

Hắn không thích người khác chú ý đến vẻ ngoài của mình nên đến nay vẫn luôn muốn làm người giỏi nhất.

Nhưng chuyện ở Đông Hải và Tô Phong Diễm đã đập nát niềm kiêu hãnh của hắn.

Hắn mới biết được dù thiên tư có thế nào đi chăng nữa.

Thì bây giờ hắn chỉ nhỏ yếu như con kiến.

Nếu không phải có sư tôn bảo vệ thì có lẽ bây giờ hắn chẳng có cơ hội vào Long vực.

Hắn không muốn làm con kiến nữa.

Vậy nên dù trong Long vực có muốn mạng của hắn thì hắn cũng không thể lùi bước.

Bên cạnh dần nhuộm biển xác chết, Sở Tẫn Tiêu rút kiếm cắn nuốt Long hồn.

Tu vi của hắn tăng lên cực nhanh, chỉ một tháng này mà hắn đã lên đến Kết Đan trung kỳ.

Kinh nghiệm được mài giũa ra từ sống chết đáng tin hơn những thứ khác, thậm chí mặt hắn cũng thay đổi hơn một tháng trước rất nhiều.

Một vết sẹo xước qua cằm.

Trận chiến mới lại bắt đầu.

Phát giác ra hơi thở rét lạnh nơi góc tối, Sở Tẫn Tiêu chống kiếm đứng dậy, nhanh chóng ẩn thân đi vào rừng rậm.

………..

Thời gian trôi qua từng ngày.

Ninh Tễ vẫn luôn ở trong Quỷ vực không có tin tức gì, sắc mặt Tạ Dữ Khanh có hơi khó coi.

Có lẽ là do mấy ngày nay Tô Phong Diễm không giục Quỷ cổ.

Trừ việc ngày nào cũng phệ huyết thì cổ kia không đi sâu vào nữa.

Nhưng dù là vậy cũng chẳng khiến Tạ Dữ Khanh yên tâm.

Hắn tính thời gian Ninh Tễ đi vào, chân mày chau lại.

Ngô Cương biết lâu chủ đang lo lắng cho kiếm tôn, lúc này đành an ủi.

“Lâu chủ yên tâm, tu vi của kiếm tôn đã là Hóa Thần, chắc sẽ không sao đâu.”

Người nọ có thể một kiếm chém lùi mấy vạn đại quân Ma tộc.

Trong lòng Ngô Cương, dù là trong Quỷ vực vô cùng nguy hiểm cũng không làm khó được kiếm tôn.

Hiểu biết của hắn ta với Quỷ vực cũng không nhiều, nhưng Tạ Dữ Khanh lại biết sâu hơn hắn ta nhiều.

Nguy hiểm nhất trong Quỷ vực là ở bên trong càng lâu thì sẽ càng dễ bị tử khí ăn mòn.

Dù là Ninh Tễ đã đến Hóa Thần cũng không thể ở bên trong quá lâu.

Nhiều nhất là hai tháng.

Đây là thời gian mà trước đó hắn đã tính với Ninh Tễ.

Tu vi Hóa Thần kỳ có thể chịu tử khí hai tháng.

Nếu vượt quá thời gian thì hậu quả thật không dám tưởng tượng.

Tạ Dữ Khanh từng nói với Ninh Tễ rằng kỳ hạn hai tháng vừa đến, dù có lấy được thuốc giải hay không cũng phải ra khỏi Quỷ vực.

Nhưng lúc này thời gian chỉ mới trôi qua một nửa, lòng hắn lại bỗng có hơi bất an.

Hắn lo…!người nọ vì thuốc giải mà vượt quá thời hạn.

Khuôn mặt Tạ Dữ Khanh tái nhợt, tính tinh tượng, mày hắn chau lại.

Sắc mặt của thanh niên đầu bạc mặc lam y rất khó coi.

Ngô Cương do dự một chút rồi không nói gì nữa.

Hình như từ sau khi lão lâu chủ đi, lâu chủ đã phủ lên mặt chiếc mặt nạ ôn hòa mà xa cách, đối xử với ai cũng như nhau.

Ngô Cương vẫn luôn cho rằng tính tình của lâu chủ vốn thế, mãi khi đến Vân Châu, sau khi gặp kiếm tôn, hắn ta mới biết được lâu chủ luôn tính toán không sai sót kia cũng có cảm xúc chân thực.

Lúc hai người làm bằng hữu, Ngô Cương đã lờ mờ cảm thấy cảm xúc của lâu chủ có chút thay đổi.

Chỉ vì kiếm tôn.

Thậm chí hắn còn chẳng để ý tới sống chết của mình, giờ lại bắt đầu lo lắng cho kiếm tôn.

Trông Ngô Cương thô kệch vậy thôi chứ tính hắn ta tinh tế.

Thấy vậy cũng không biết là chuyện tốt hay chuyện xấu.

Quỷ vực ngăn cách với đời, người sống chớ vào.

Sau khi Tạ Dữ Khanh bấm đốt tay tính toán, thu tay lại vẫn chẳng thu hoạch được gì.

……….

Sao Ninh Tễ không biết Tô Phong Diễm đang kéo dài thời gian.

Ban ngày y nhắm mắt tu luyện, buổi tối là lúc oán quỷ trong sông Minh trồi lên, y dùng kiếm khí đẩy lùi những oan hồn đó.

Tô Phong Diễm dựng một căn nhà gỗ bên cạnh, gã thạo huyễn thuật nên trừ sông Minh bên ngoài ra, gã bố trí nơi này hệt như nhân gian.

Sau khi nấu xong bát canh nóng hổi, thấy trên tay áo của Ninh Tễ nhuốm tia tử khí.

Tô Phong Diễm rũ mắt nói: “Canh này có nấm Bách Thủ, có thể áp chế oán khí.”

Gã đi qua rồi đưa bát canh trong tay sang.

Ngay sau đó, một thanh trường kiếm kề lên cổ, người nọ nhàn nhạt mở mắt ra.

“Ngươi lại muốn giở trò gì?”

Tô Phong Diễm lắc đầu: “Lần trước ta bị thương còn chưa khỏi, còn có thể giở trò gì chứ?”

“Kiếm tôn cũng đừng quên, Nguyên Anh của ta là do chính tay ngươi xoắn nát.”

Sắc mặt gã trắng bệch, huyết sắc trên khuôn mặt gầy gò biến mất trong Quỷ vực.

Ánh mắt Ninh Tễ thoáng khựng lại, mấy hôm nay y phát hiện điều kỳ lạ là tuy Tô Phong Diễm là Quỷ tộc nhưng ở trong Quỷ vực gã cũng chẳng tốt hơn là bao.

—— Tử khí này cũng đang bài xích gã.

Y cau mày không nói lời nào.

Tô Phong Diễm thầm giật mình trong lòng: “Kiếm tôn đã nhiễm phải tử khí rồi?” Gã dừng một chút rồi cười nói: “Nhưng nếu trói ta rồi mang ta ra ngoài, máu quỷ này sẽ chẳng dùng được nữa.”

Quỷ cổ của gã cần nhuộm dần trong Quỷ vực, đêm trăng tròn mới có thể có hiệu quả.

Không phải là Ninh Tễ chưa từng thử.

Y cầm kiếm dùng Tô Phong Diễm thử Quỷ cổ, quả nhiên hệt như lời gã nói.

Tên điên này thật sự muốn dây dưa với y.

Canh nóng đặt ở một bên.

Ninh Tễ nhìn gã hộc máu, bỗng nâng mắt lạnh lùng nói: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Trong nguyên tác từ đầu đến cuối không đề cập đến thân phận của Tô Phong Diễm.

Chỉ nói thủ đoạn của gã khó lường, mấy lần không chết.

Ninh Tễ làm gã bị thương hai lần, vốn tưởng rằng kẻ này nhiều lần bị thương nặng cũng không sao vì gã là Quỷ tộc, nhưng hiện giờ xem ra có hơi kỳ lạ.

Quỷ tộc trong Quỷ vực sẽ không bị bài xích.

Ánh mắt y lãnh đạm, chỉ là nghi hoặc đơn thuần.

Tô Phong Diễm rũ mắt, qua một lát sau mới nói: “Kiếm tôn rất khó hiểu vì sao ta cũng bị ăn mòn?”

Gã thu nụ cười, nhàn nhạt nói: “Rất đơn giản, vì ta nửa người nửa quỷ.”

“Ta là —— nghiệt chủng do người và quỷ tư thông sinh ra.”

Khi gã nói lời này, sắc mặt giấu trong màn đêm nhìn không rõ.

Ninh Tễ không nói nữa.

Y không đồng cảm nổi với Tô Phong Diễm.

Dù có thế nào, dù xuất thân bất kham, hiện giờ gã như vậy chẳng phải do người khác ép.

Hiển nhiên Tô Phong Diễm cũng biết, sau khi nói xong thì dừng lại.

Trời dần sáng, gã xoay người đi vào phòng.

Trong Quỷ vực rất yên tĩnh, không có tiếng côn trùng kêu và cũng chẳng có chim chóc, yên tĩnh như không có lấy một bóng người.

Sau khi Tô Phong Diễm vào phòng mới phát hiện trên cổ tay đã nhiễm phải ít tử khí.

Sương đen bị ép ra, gã mất một lúc mới cầm lấy cái chai trên bàn.

Lúc này con rối có được bán thân của gã đi tới.

“Ngươi không nên đến Quỷ vực.”

Con rối chỉ nói sự thật khách quan.

Quỷ vực nguy hiểm với Ninh Tễ, đối với Tô Phong Diễm cũng thế.

Chẳng qua là gã quen thuộc nơi này hơn Ninh Tễ mà thôi.

Nhưng quen thuộc này không đồng nghĩa với việc chịu được tử khí.

Tô Phong Diễm thấp giọng ho rồi lắc đầu nói: “Chỉ có nơi này.”

“Chỉ có nơi này bọn ta mới có thể ở cùng một chỗ, không bị bên ngoài quấy rầy.”

Cũng chỉ có nơi này, mới có thể khắc chế Ninh Tễ.

Tô Phong Diễm không muốn bị người khác làm phiền.

Gã cần suy nghĩ lại cảm giác của mình đối với cho Ninh Tễ, gã nhìn ra bên ngoài rồi thu ánh mắt lại.

………

Ngày đêm trong Quỷ vực đảo ngược, ban đêm cần nhất là cảnh giác, ban ngày mới có thể nghỉ ngơi.

Sau khi rời khỏi Tô Phong Diễm, Ninh Tễ cũng chẳng chạm vào bát canh nóng trên bàn.

Chỉ là sau khi đốt ngọn linh hỏa đuổi oan hồn xung quanh đi, y mới nhắm mắt lại.

Trong Quỷ vực không lúc nào là y không vận chuyển linh lực chống lại tử khí, thần hồn tiêu hao rất lớn.

Ninh Tễ nhắm mắt lại, tĩnh tọa điều tức một lát.

Đương lúc linh lực có chút không ổn, một vệt linh khí mỏng manh lặng lẽ trèo lên đầu ngón tay y.

Linh thức kia có chút quen thuộc.

Linh khí nhu hòa theo linh lực truyền vào, bổ khuyết sự khô cạn linh khí của Quỷ vực.

Ninh Tễ mở mắt ra thì thấy túi Càn Khôn sáng lên, quả trứng quen thuộc kia thế mà lộ ra.

Trứng này vậy mà theo y đến đây?

Lông mày Ninh Tễ khẽ khựng lại.

Ngay sau đó y lập tức thấy quả trứng vốn định yên tĩnh giả chết sau khi độ linh khí cho mình chợt “răng rắc” một tiếng, tự mình vỡ nát.

Vỏ trứng chậm rãi vỡ ra, suy nghĩ điềm nhiên như không vờ vô tri của Khổng Linh bị đánh vỡ.

Trên người chợt lạnh xuống, hắn cứng đờ chuyển mắt, kết quả phát hiện mình thế mà đã nở rồi!

Khổng Linh:……?

Cái vỏ trứng chết tiệt, đây là chuyện mà con người có thể làm ra đấy hả?

Khổng tước trốn mấy tháng trong trứng lộ ra.

Ninh Tễ chậm rãi cau mày, sắc mặt hiếm khi có hơi quái lạ.

Khổng Linh thấy thế thì vội vàng che đuôi lại rồi nói: “Đừng ném ta, đừng ném ta mà, ta có thể giải thích.”

Lần đầu tiên gặp mặt đã bị Ninh Tễ ném xuống núi đã sinh ra ám ảnh với hắn, lúc này hắn sợ đến mức suýt chút nữa đã ôm mông.

“Sở Tẫn Tiêu ở Ngọc Thanh Tông.” Y nhàn nhạt nói.

Lúc này Khổng Linh thấy Ninh Tễ nhắc tới Sở Tẫn Tiêu thì có hơi không thoải mái, hắn phớt lờ cảm giác mất mát dưới đáy lòng: “Người đừng hiểu lầm, chẳng qua là ta bất cẩn rơi vào túi Càn Khôn nên bị ngươi đưa tới đây thôi.”

“Mà đây là đâu vậy?” Hắn vờ vịt nhìn xung quanh.

Ninh Tễ lười vạch trần hắn, sau khi để vỏ trứng qua một bên mới nhìn hắn một cái: “Túi Càn Khôn có cấm chế.”

Khổng Linh lập tức xấu hổ.

Hắn từ vỏ trứng nở ra, muốn điềm tĩnh vờ chưa xảy ra chuyện gì hết.

Lại vì vấp oán quỷ dưới chân mà suýt chút nữa đã ngã trên mặt đất.

Không khỏi tức giận dùng đuôi quật tan oán quỷ.

Ninh Tễ không nghĩ ra lý do Khổng Linh đi theo mình đến đây.

Thấy con khổng tước này om sòm ở đây, y nhắm mặt lại nói: “Quỷ vực không phải là nơi ngươi nên đến.”

“Trước khi bị ăn mòn, bây giờ ngươi ra ngoài vẫn còn kịp.”

Khổng Linh thoáng khựng lại, đổi đề tài.

“Mà này, sao ngươi vẫn đeo mặt nạ thế?”

Rõ ràng chẳng xấu chút nào, mà còn…!đẹp như vậy.

Khổng Linh nhớ tới cảnh tượng mình thấy ở cạnh hàn đàm đêm đó, mũi có hơi nong nóng.

Mái tóc màu lông quạ của Ninh Tễ bị người nọ đè trên hàn đàm.

Gương mặt tái nhợt nhưng thanh nhã tuyệt diễm dưới mặt nạ khiến tim người ta lỡ nhịp.

Hắn có hơi tò mò, vì sao y phải che giấu chứ?

Ninh Tễ không biết con chim công này biết mình trông thế nào.

Mặt nạ lạnh băng vẫn còn trên mặt, nghe hắn nói thế thì y chỉ nhàn nhạt nói: “Thói quen mà thôi.”

Khi rũ mắt, y nhắm mắt lại và nhập thiền không nhìn hắn nữa.

Ánh sáng buổi sớm chiếu lên người y, nhưng lại chẳng thấy ấm áp chút nào.

Người này vẫn là bộ dáng uy nghiêm lạnh lùng không thấu tình người.

Khổng Linh phát hiện tâm cảnh của mình có chút thay đổi.

Lúc đầu hắn chán ghét Ninh Tễ, lúc này lại nhịn không được mà lén nhìn Ninh Tễ.

Gương mặt của hắn vốn diễm lệ, dù là thân khổng tước cũng đầy đặn mỹ lệ, lúc làm ra động tác này thật sự khiến người ta khó có thể chịu được.

Ninh Tễ tĩnh tọa một lát, thấy con chim công này vẫn lén nhìn mình thì không khỏi mở mắt ra.

Ánh mắt y lạnh băng, có chút mất kiên nhẫn, vừa định mở miệng thì không biết là sợ hay sao.

Mà con chim công kia ngơ ngẩn nhìn y hồi lâu rồi “xoẹt” một tiếng, bỗng nhiên xòe đuôi ra.

Trong đầu Khổng Linh vẫn còn đang nhớ tới bộ dáng của Ninh Tễ đêm ấy.

Bị chính mình dọa cho sợ, vừa quay đầu lại thì hắn phát hiện cái đuôi của mình đang xòe ra.

Thần sắc trong mắt Khổng Linh cứng đờ.

Ninh Tễ:……

~~~~~~~~

Cho mấy bà không biết thì chim công xòe đuôi là đang quyến rũ và tán tỉnh chim mái nha.

Má há há há, cười ear mấy má ơi =)))))))))))))))))))))))))).


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.