Xuyên Qua Chạy Nạn Ta Dựa Vào Làm Ruộng Để Làm Giàu

Chương 49: 49: Sau Thảm Họa Lớn Sẽ Xảy Ra Đại Dịch



“Mọi người có nhìn thấy dải vải trên tay ta không? Nó dài và rộng như thế này, sau đó ta sẽ chỉ cách buộc chân cho mọi người xem.”

Xung quanh người già và trẻ em đều chen chúc cực kỳ chật chội, những người bên ngoài không chen vào được thì cảm thấy lo lắng, trưởng thôn nhìn thấy cảnh tượng này thì lập tức gõ chiêng nhắc nhở.

“Mọi người đừng lo lắng, những người phía sau không nhìn thấy có thể đợi một lúc nữa lại học, mọi người đi chuẩn bị dây vải như này trước đi, nếu không mọi người dùng cái gì để buộc!”

Những lời này của trưởng thôn nhắc nhở mọi người, trời càng ngày càng tối, vẫn là tranh thủ thời gian chuẩn bị dải vải ra mới chính xác.

“Làm sao bây giờ? Nhà tôi không có vải.” Có người lo lắng, thấy mọi người đều bận rộn cắt vải, nhưng trong nhà họ lại không có vải thừa.

Lý Tam Nương nhanh chóng nhắc nhở: “Dải vải này của nhà chúng tôi được cắt từ ga trải giường ra, hiện tại thời tiết nóng như vậy, tạm thời không cần dùng đến chăn, cho nên dùng tạm ga trải giường trước.”

Những người này đã nhắc nhở rất nhiều người, hiện tại không cần phải dùng ga trải giường, trời nóng như vậy, đợi trời lạnh vẫn còn sớm lắm.

Những người phụ nữ với bàn tay khéo léo, khi màn đêm buông xuống, chỉ dựa vào ngọn lửa yếu ớt đã chuẩn bị đầy đủ hết những dải vải.

Vì để không cho bản thân quá mức bắt mắt, mặc dù Liễu Nhứ không cảm thấy mệt mỏi, nhưng vẫn đeo dây vải.

Tối nay đến lượt Liễu Vân Lai canh gác nửa đêm trước, vết thương của Liễu Nhứ đã tốt hơn rất nhiều, thương cha mình phải đẩy xe mệt mỏi cả ngày, cho nên thay ông ấy gác đi.

Bầu trời đêm trên đầu cực kỳ tối tăm, sau khi rời khỏi trấn Ngô Đồng, cũng không hề nhìn thấy ánh sao và ánh trăng trong đêm nữa, vốn dĩ còn có ý tưởng tranh thủ lúc có ánh trăng lên đường, nhưng bây giờ không khả thi nữa.

Ngày hôm sau khi lên đường, trên đùi mọi người đều đeo những dải vải có màu sắc khác nhau.

Dương Thành cách Bồ Thành ít nhất 500- 600 dặm, bọn họ đi bộ hai ngày, còn chưa đi được nửa đường.

Con đường chính được sửa càng thêm rộng rãi, người trên đường càng ngày càng nhiều, những người dân chạy lại đều tụ tập cùng nhau, có rất nhiều người giống như bọn họ, đều lấy thôn vì một đội.

“A! Đó là gì vậy?” Một đứa trẻ hét lên, thu hút sự chú ý của mọi người.

“Là, là người chết!” Có một người thanh niên lấy hết dũng khí tiến tới quan sát, bởi vì nhìn không rõ, cho nên còn dùng cả gậy gỗ để lật lên xem, lộ ra bộ mặt người chết đã thối rữa, khiến hắn ta sợ đến mức lùi lại phía sau mấy bước.

Liễu Nhứ cũng nhìn thấy, nằm ngay trên bụi cỏ ở ven đường.

Bởi vì thời tiết nóng bức, quần áo không bị người ta lột sạch, máu thịt đều đã thối rữa, rất nhiều ruồi, bọ và chim đều vây quanh mổ xẻ.

Nhìn qua cực kỳ ghê rợn.

Đây là lần đầu tiên Liễu Nhứ nhìn thấy xác chết thối rữa, hầu hết mọi người đều giống vậy, đều cảm thấy buồn nôn.

“Ẹo.”

“Đi nhanh, đi nhanh lên, chúng ta đi xa một chút.” Tiếng chiêng của trưởng thôn lại vang lên.

Mọi người cũng không quan tâm đến việc có nôn mửa hay không, người dẫn đầu phía trước cũng tăng tốc.

Liễu Tự Sơn nhìn thấy thi thể liền có cảm giác không tốt, từ sau khi ông ấy sinh ra đến giờ, triều đại Khánh An chưa từng xảy ra đại họa gì, phủ Hưng Châu đều mưa thuận gió hòa.

“Sau thảm họa lớn, sẽ xảy ra đại dịch.”

Đây đều là những lời truyền miệng từ các thế hệ trước, các bô lão trong làng cũng từng kể rằng năm Khánh An thứ 98 đã xảy ra một trận dịch lớn chuyển từ Nam đến Bắc, đó là do phương nam xảy ra lũ lụt, có quá nhiều thi thể không được chôn cất, bị phơi thây ngoài hoang dã, những người dân may mắn sống sót đều chạy trốn về phía Bắc để tìm đường sống, cũng mang theo dịch bệnh đến phương Bắc.

Sự thật chứng minh, quyết định của trưởng thôn là đúng đắn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.