Lần trước Triển Quả Nhi tìm đồng học đùa ác nguyên chủ, trong đó có Chu Thiếu Tước. Bất quá trở ngại nguyên tắc không đánh nữ nhân, Chu Thiếu Tước không có động thủ, chỉ là ở một bên nhìn.
Coi như Chu Thiếu Tước không có động thủ, chỉ nhìn nguyên chủ bị đánh, Cố Thiển Vũ cũng không muốn buông tha cậu ta.
Nhỏ như vậy liền không có quan niệm thị phi, nói giáo cho giặc, trưởng thành cậu ta sẽ như thế nào?
Đánh, phải đánh!
Chu Thiếu Tước bị Cố Thiển Vũ thái độ phách lối chọc tức con mắt bốc hỏa, cho tới bây giờ đều là cậu khi dễ người khác, lúc nào đến phiên một nữ nhân đối với cậu như thế vênh vang đắc ý?
Chu Thiếu Tước đỡ tường, chậm rãi từ trên mặt đất đứng lên, cậu cắn răng, hung hăng nhìn Cố Thiển Vũ.
“Cô nhớ kỹ cho tôi, hôm nay thù tôi Chu Thiếu Tước nếu không báo, tôi liền không họ Chu.” Chu Thiếu Tước tự cho là khốc đặt xuống câu tiếp theo ngoan thoại.
Cậu ta vừa dứt lời, Cố Thiển Vũ một chân liền đá trúng đầu gối của cậu ta, thật vất vả vừa đứng lên Chu Thiếu Tước lại ngã xuống đất.
Cố Thiển Vũ dùng chân đạp ngực Chu Thiếu Tước, nhàn nhạt mở miệng hỏi cậu ta: “Cậu như thế nào tới?”
Chu Thiếu Tước nổi gân xanh, cậu chưa từng bị người nhục nhã qua như vậy, cái lão bà này chết chắc!
“Hỏi cậu đấy, nói chuyện!” Cố Thiển Vũ đá đá Chu Thiếu Tước, thiếu nữ thập phần bất lương.
“Cô quản tôi.” Chu Thiếu Tước rất kiêu ngạo trả lời một câu.
Cố Thiển Vũ cười nhạo: “Ai muốn quản cậu, tôi cũng không phải mẹ cậu. Đem tôi đưa trở về, hiện tại không có xe buýt.”
Chu Thiếu Tước quả thực không thể tin được chính mình nghe được, nữ nhân này đánh cậu, thế mà còn muốn cậu đưa cô ta về nhà?
Không sai, Cố Thiển Vũ chính là nghĩ như vậy.
Hiện tại đã 11 giờ rưỡi, xe bus đã sớm không còn, Triển gia vị trí lại khó, xe taxi cũng không thường xuyên đi qua nơi này, cô không để Chu Thiếu Tước đưa cô trở về, chẳng lẽ cô còn chính mình tự đi trở về?
Cố Thiển Vũ níu lấy Chu Thiếu Tước cổ áo, bạo lực đem cậu ta từ dưới đất nắm…chặt lên: “Tiễn tôi về nhà đi, không thì tôi liền lại đánh cậu một lần nữa.”
Chu Thiếu Tước tức đến nói không nên lời.
Cố Thiển Vũ mắt sắc nhìn, cách đó không xa ngừng một chiếc đặc biệt phong cách Harley môtơ, bên ngoài màu đỏ chót, ở trong đêm càng dễ thấy.
“Xe gắn máy là của cậu?” Cố Thiển Vũ dắt lấy Chu Thiếu Tước cổ áo, hướng chiếc kia môtơ đi qua.
Đến gần sau đó, Cố Thiển Vũ mới phát hiện chiếc xe gắn máy kia là thật rất đẹp, đường cong trôi chảy, tạo hình huyễn khốc. Dù Cố Thiển Vũ không phải loại người yêu xe, cũng nhịn không được sờ soạng một cái.
“Đừng đụng xe của tôi.” Chu Thiếu Tước xù lông, đẩy một cái tay Cố Thiển Vũ ra.
“Cô không xứng đụng nó.” Chu Thiếu Tước nhìn Cố Thiển Vũ, cậu một mặt ghét bỏ cùng chán ghét.
Tôi sát, cô còn chưa xứng đụng nó?
Cố Thiển Vũ âm trầm cười cười, cô nhấc chân liền đem chiếc xe gắn máy phong cách kia đá ngã.
Chu Thiếu Tước mắt đục muốn nứt, lại đau lòng xe vừa hận Cố Thiển Vũ, một gương mặt tuấn tú phức tạp cực kỳ khủng khiếp.
“Lão nương hiện tại rất khó chịu, không có thời gian cùng cậu nói nhảm, tiễn tôi về nhà đi, nếu không tôi trực tiếp làm hỏng chiếc xe này.” Cố Thiển Vũ uy hiếp.
Chu Thiếu Tước nôn muốn chết, tâm cậu muốn lộng chết Cố Thiển Vũ đã có, nhưng lại sợ cái bạo lực nữ nhân này nói được thì làm được, đem xe yêu của cậu làm hỏng, cậu chỉ có thể nuốt xuống một hơi này, tâm không cam tình không nguyện đưa Cố Thiển Vũ trở về.
Sau khi đem Cố Thiển Vũ đưa trở về, Chu Thiếu Tước nhìn chằm chằm Cố Thiển Vũ bóng lưng, ở trong lòng thề, cậu nhất định phải làm cho cái bạo lực lão bà này đẹp mắt.
Cố Thiển Vũ không nghĩ tới mình bị người hận nghiến răng, mơ mơ màng màng ngủ một buổi tối. Sáng sớm hôm sau, cô liền tiếp điện thoại Triển Quả Nhi, hẹn cô ra ngoài uống trà buổi trưa.