Edit: Tiểu Manh (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)
“…”
Hạng Tinh lập tức có chút không phản ứng kịp, không khỏi ngơ ngác ngước đôi mắt lên nhìn anh.
Chuyện gì…đang xảy ra vậy?
Dắt cô đến đây là muốn cho cô ăn à?!
Nhưng mà hình như Tần Việt cũng không có vẻ muốn giải thích nhiều.
Chỉ thấy thân thể anh hơi lắc lư, lập tức bước về phía cái giường lớn màu nâu nhạt.
Cũng cầm lấy một cái tai nghe cách âm được đặt tùy ý trên giường, kết nối với thiết bị thu âm trên bàn, trực tiếp mang trên đầu.
Ngay sau đó…leo lên giường, ngồi dựa vào đầu giường, tiếp tục trực tiếp nhìn chằm chằm cô.
Đôi mắt nâu hơi cụp xuống, dường như còn mơ hồ lộ ra một chút vẻ thúc giục.
Hạng Tinh thấy vậy không nhịn được co giật khóe môi.
Có lẽ là cô biết anh muốn cô làm gì.
Đêm qua, cô nhìn thấy có người bình luận rằng nghe âm thanh cô ăn món gì đó có thể thôi miên.
Có lẽ Tần Việt cũng vì mục đích này…
Cho dù cảm giác có chút xấu hổ, nhưng Hạng Tinh vẫn cố gắng chịu đựng, thử lấy một miếng khoai tây chiên giòn trong túi đóng gói.
Chợt quay sang microphone, bắt đầu ăn rắc rắc.
Quả nhiên, nam nhân nằm trên giường nghe thấy âm thanh có độ trung thực cao* được truyền từ tai nghe đã đồng bộ, lông mày cau lại dần dần giãn ra.
[*高保真 high fidelity: Độ trung thực cao hay Hi-fi (viết tắt của high fidelity) là thuật ngữ được sử dụng bởi các thính giả đam mê âm thanh ca nhạc, trong đó có ca nhạc tại nhà, để đề cập đến việc tái tạo âm thanh chất lượng cao.]
Anh thở một hơi thật sâu, từ từ nằm xuống, khép đôi mắt xinh đẹp lại cực kỳ mệt mỏi một lần nữa.
Nhìn thấy cảnh này, Hạng Tinh cũng thở phào nhẹ nhõm.
Tần suất lấy khoai tây chiên cũng càng lúc càng nhanh.
Ít nhất, hình như Tần Việt đã thật sự có dấu hiệu buồn ngủ.
Tuy rằng phương pháp có chút kỳ lạ, nhưng cũng tốt hơn là bởi vì không ngủ được mà trở nên tàn phế giống như lời Áp Áp đã nói…
…
Hạng Tinh đang ăn rắc rắc hai túi khoai tây chiên lớn, cửa phòng chợt bị người đến nhẹ nhàng mở ra.
Chỉ thấy bí thư Ngô lặng lẽ bước vào.
Cậu bước đến mép giường, cầm máy tính bảng đặt trên tủ đầu giường, cẩn thận xem xét một chút.
Sau đó dường như cậu cũng thở phào nhẹ nhõm, bước về phía Hạng Tinh.
“Cảm ơn ngài, Hạng tiểu thư.”
Cậu cười xin lỗi, rồi tắt thiết bị thu âm, “Thật sự xin lỗi vì đã gây ra nhiều rắc rối lớn cho ngài như vậy.”
“À…không sao đâu.”
Hạng Tinh cười nhẹ, xua tay nhỏ.
Dừng một chút, vẫn không nhịn được nhẹ giọng nói, “Các người và anh ấy…”
“À, thật sự xin lỗi…hình như chúng tôi còn chưa tự giới thiệu với ngài.”
Bí thư Ngô xấu hổ vỗ đầu.
Chợt đưa tay về phía cửa làm động tác mời, “Còn mong Hạng tiểu thư ra ngoài với tôi để tôi giải thích cho ngài.”
…
Nửa tiếng sau, Hạng Tinh bước nhẹ nhàng về phòng.
Bước đến bên cạnh giường, yên lặng nhìn chăm chú nam nhân đẹp trai ngủ trên giường.
Cô hơi đau lòng mà mím môi.
Theo như lời của bí thư Ngô, triệu chứng mất ngủ của Tần Việt ngoại trừ bởi vì cường độ công việc cao dẫn đến hình thành phản xạ hưng phấn có điều kiện, còn có một số ảnh hưởng do chấn thương tâm lý.
Còn bị thương gì thì bí thư Ngô không nói, Áp Áp cũng không điều tra được.
Hạng Tinh không nhịn được cảm thán.
Đại sứ hưởng phúc đời này ở phương diện nào đó, dường như không làm nên trò trống gì so với hai đời trước à nha.
Thật là một đứa bé đáng thương.
Cô lặng lẽ thở dài, quyết định không quấy rầy anh, quay người bước ra ngoài.
Nhưng chưa đi được hai bước, phía sau lại đột nhiên truyền đến một chút tiếng động kỳ lạ.
Cô gái nghi ngờ quay đầu lại nhìn.
Chợt thấy Tần Việt nằm trên giường đang đau đớn run rẩy, giống như gặp phải ác mộng.
Khuôn mặt trắng nõn anh tuấn vô cùng căng thẳng, một tay nắm chặt đệm chăn, một tay vô thức nâng lên, dường như đang mơ màng nắm lấy gì đó.
Cảnh này dọa Hạng Tinh giật mình.
“Tần Việt…”
Cô hơi hoảng, giống như ma xui quỷ khiến mà không nhịn được quay người lại cầm cái tay kia.
——
☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人)☆ ~(‘▽^人) (Mỗi ngày đều đang cố gắng cầu sao nhỏ 🌟)