Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ nghe đến đây chợt buồn rầu.
Theo Hoàng Y Thiếu Nữ nghĩ, trên một trăm năm công lực, là việc không
bao giờ thực hiện được, Tần Lãm Phong tuy đã dùng món kỳ trân dị bảo của võ lâm, cao cường công lực, nhưng làm sao đạt được một trăm năm công
lực?
Tần Lãm Phong thì cho rằng Ngân Phát Lão Nhân dưới đáy Thần Đăng Nhai đã truyền hết toàn bộ công lực cho mình, không biết có một trăm năm công
lực hay không, cũng không biết nội công của mình có kịp bì Khưu Tuấn
Nhân hay không?
Nhưng chàng là một nam tử đội trời đạp đất há lại vì chuyện này mà khiếp sợ. Chỉ nhìn chàng ngẩng mặt ngạo nghễ, quay sang Huyền Hư Pháp Sư nói:
– Bất luận công lực của hắn cao siêu đến đâu tại hạ cũng quyết tìm hắn trả thù cho bằng được.
Huyền Hư Pháp Sư gật đầu nói:
– Lòng nghĩa hiệp của thiếu hiệp đây thật khiến người khâm phục, dám
đứng ra để trừ mối nguy hại cho võ lâm, nếu sau này có dịp dùng đến lão
phu, lão phu xin tận lực giúp đỡ.
Tần Lãm Phong vội nói:
– Không dám, sau này nếu có việc nhờ Pháp Sư chỉ giáo cho. Chàng lại quay về phía Hoàng Y Thiếu Nữ nói:
– Thanh muội, chúng ta mau lên đường đến Xuyên Tây, nếu có thể tìm được
chỗ Khưu Tuấn Nhân luyện công nhân lúc hắn luyện chưa thành sẽ giết đi
để trừ hại cho võ lâm ý kiến muội thế nào?
Hoàng Y Thiếu Nữ gật đầu đáp:
– Hay lắm, nhưng muội vẫn muốn Pháp Sư thi triển thêm một lần Huyền Hư
Truyền Chân, xem hiện giờ Lâm tỷ tỷ đang ở nơi biên ngoại có tìm được
Tuyết Sâm không?
Tần Lãm Phong mừng rỡ nói:
– Thì ra Thanh muội đã sớm có ý hay, huynh rất tán thành.
Hoàng Y Thiếu Nữ mỉm cười, quay về phía Huyền Hư Pháp Sư nói:
– Pháp sư, vãn bối muốn điều tra tung tích Phích Lịch Hải Đường Lâm Như
Tuệ, còn đang ở dãy Trường Bạch nơi quan ngoại tìm kiếm Tuyết Sâm, không biết Pháp Sư đây có giúp được hay không?
Huyền Hư Pháp Sư gật đầu trở lại giống lúc trước thi triển thuật Huyền Hư Truyền Nhân.
Trước mặt mọi người hiện lên một dãy dài núi vô tận, bị tuyết phủ kín từ đầu đến chân, khí hậu trên đỉnh núi giá lạnh, quanh năm tuyết không hề
tan, do đó tuyết tạo thành từng tảng băng lớn tạo ra vô số hình thù kỳ
quái, làm cho thế giới băng tuyết đã biến thành một kỳ quan của tạo hóa.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ quan sát nãy giờ vẫn chưa phát tung tích của Phích Lịch Hải Đường.
Bất chợt trên một sườn núi vô số những tảng băng nằm rải rác, xuất hiện một cái bóng đen đang nhúc nhích chuyển động.
– Phong ca nhìn kìa đó chính là Lâm tỷ tỷ.
Tần Lãm Phong nhìn theo ngón tay chỉ của Hoàng Y Thiếu Nữ về cái bóng
lúc nãy trên mặt cầu, quả nhiên chính là Phích Lịch Hải Đường nàng đang
lê từng bước khóc nhọc chầm chậm leo lên đỉnh núi.
Căn cứ theo bước chân của nàng có thể đoán được hình như nàng vừa mới bị ngã xuống, toàn thân phủ đầy tuyết trắng cho nên thoạt nhìn không thể
nhận ra.
Lúc nàng sắp lên đến đỉnh núi, do địa thế hiểm ác tuyết rất dày mà lại
trơn như mỡ, chân nàng cứ tiến được ba bước lại lùi lại hai bước, Tần
Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ nhìn mà trong lòng hồi hộp lo sợ, mồ hôi
chảy từng giọt lớn trên góc trán, đồng thời thấy nàng dám hy sinh thân
mình vì người, chịu bao vất vả như vậy trong lòng càng thêm kính phục.
Hai người trong nội tâm đang diễn ra vô số tình cảm những vẫn chăm chú những biến hóa trên thủy tinh này.
Lúc này Phích Lịch Hải Đường đã lên đến đỉnh núi, chỉ thấy nàng phủ phục xuống tuyết đưa hai tay đào bới trong lớp băng dày.
Phích Lịch Hải Đường cứ đào bới vậy một lúc lâu thời gian khoảng nửa
canh giờ, mặt nàng bỗng lộ vẻ mừng rỡ, đào móc ra một vật dưới tuyết.
– Lâm tỷ tỷ đã tìm ra được Tuyết Sâm rồi.
Hoàng Y Thiếu Nữ vui mừng kêu lên không thể lập tức bay đến đó đỡ nàng được. Tần Lãm Phong cũng mừng rỡ ra mặt.
Thì ra trong tay Phích Lịch Hải Đường đang cầm một của Tuyết Sâm dài chưa đầy thước.
Bỗng Hoàng Y Thiếu Nữ phát hiện vật thân cao hai trượng, thân hình đồ sộ như tuyết, đang rón rén tiến lại phía sau lưng của Phích Lịch Hải
Đường.
– Lâm tỷ tỷ cẩn thận sau lưng có người tuyết.
Hoàng Y Thiếu Nữ do tình huống cấp bách, quên cả nơi mình đang đứng buột miệng kêu lên một tiếng nhắc nhở.
Tần Lãm Phong cũng hồi hộp không kém liền giơ tay ra hiệu cho Hoàng Y
Thiếu Nữ im lặng, tiếp tục theo dõi những diễn biến trên trái cầu.
Lúc này Phích Lịch Hải Đường đã phát hiện sau lưng có động tĩnh quay đầu lại nhìn… Chỉ thấy trước mặt nàng là một người tuyết cao khoảng hai
trượng, mặt mày hung dữ, đang từng bước tiến lại phía nàng, chỉ cách
thân nàng không đầy bảy thước.
Phích Lịch Hải Đường trong lúc kinh hoàng bỏ vội Tuyết Sâm vào trong ngực, quay đầu bỏ chạy.
Người tuyết tuy to lớn, nhưng cử động rất lanh lẹ, một bước đã tiến đến
sau lưng Phích Lịch Hải Đường, hai tay giơ cao vồ xuồng thân hình của
nàng.
Phích Lịch Hải Đường lách người tránh qua, xong chưởng giơ lên vỗ thẳng vào mặt người tuyết.
Người tuyết không tránh cũng không giơ ngực ra để đón ngọn chưởng của nàng…
Phích Lịch Hải Đường tuy đánh trúng đối phương, nhưng thấy không có chút động tĩnh gì, trái lại người tuyết lại do hai tay như gọng kìm chụp
xuống đầu nàng.
Phích Lịch Hải Đường lách qua một bên tấn công tiếp mấy chiêu về phía
người tuyết, nhưng thấy nó vẫn không chút xoay chuyển, nàng biết không
đánh lại nó, vội quay đầu bỏ chạy. Phích Lịch Hải Đường lúc này trong
tay đã cầm một nắm Hoa Mai Thần Trâm đợi người tuyết đến gần, tay nàng
khẽ phất.
Một luồng ngân bạc chói mắt, phản chiếu ánh nắng mặt trời, nhắm phía người tuyết bay như tên bắn.
Một chuỗi tiếng rú thảm thiết vang lên chấn động dãy núi.
Thần trâm của Phích Lịch Hải Đường đã cắm trúng hai mắt của người tuyết, và tạo thành vô số lỗ nhỏ nơi bụng và ngực của nó, đau đến nỗi người
tuyết té phịch xuống tuyết, chân tay cào cào bới lung tung…
Chính lúc này những tảng băng lớn trên đỉnh núi bỗng phát ra những tiếng ầm ầm dần dần lăn xuống vực.
Thì ra những tiếng rú vừa rồi của người tuyết đã làm chấn động lớp băng
tuyết tích tụ lâu ngày, băng nứt tuyết lở đổ xuống ầm ầm…
Phong cảnh trên đỉnh núi lúc này vô cùng ghê sợ, Phích Lịch Hải Đường
mặt thất sắc, đang cố tìm đường thoát ra trong đám tuyết hỗn loạn, nhưng khắp nơi đều là những tảng băng lớn như ngọn núi nhỏ ầm ầm lăn đến chỗ
nàng, tình hình này nàng không bị băng đè cũng bị tuyết chôn vùi mà
thôi.
Hoàng Y Thiếu Nữ không nhịn được nữa hai tay hoa loạn xạ miệng thất
thanh kêu lên. Bỗng lúc này những cảnh tượng trên quả cầu đột ngột biến
mất, không ai biết Phích Lịch Hải Đường có thoát khỏi kiếp nạn đó không.
Tần Lãm Phong mắt đẫm lệ, quá khích buột miệng:
– Nếu Lâm cô nương bỏ mạng trong đám tuyết lở này, tại hạ không biết làm thế nào xin lỗi nàng mới phải.
Hoàng Y Thiếu Nữ thút thít nói:
– Tội nghiệp Lâm tỷ tỷ, muội nghĩ chắc tỷ tỷ sẽ không về đâu. Huyền Hư Pháp Sư vội khuyên nhủ:
– Hai vị không nên bi thương như vầy, dù Huyền Hư Truyền Chân không thể
thi triển được nữa cũng không biết được tình hình Lâm cô nương hiện giờ
ra sao, nhưng theo lão phu thấy, nhị vị hãy lập tức lên đường tìm đến
Quan Ngoại bất luận nàng sống hay chết, cũng phải tìm cho ra tông tích,
như vậy mới không hổ thẹn với vị cô nương này, nhị vị thấy sao?
Tần Lãm Phong sực tỉnh, thúc giục Hoàng Y Thiếu Nữ nói:
– Thanh muội, Pháp Sư đây nói rất phải chúng ta mau lên đường.
– Đúng đó Phong ca.
Rồi thì Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ cáo biệt Huyền Hư Pháp Sư, ra
khỏi lòng động, vì tình thế cấp bách, chàng bèn cầm tay của Hoàng Y
Thiếu Nữ vận hết mười thành công lực thi triển tuyệt thế khinh công, như hai luồng điện lướt đi, chớp mắt đã mất dạng sau núi.
Huyền Hư Pháp Sư thấy cảnh tượng này cũng khen ngợi không ngớt, đợi cho
bóng dáng hai người khuất hẳn, mới quay đầu vào hang động.
Lại nói Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ sau khi rời khỏi Dã Nhân Sơn,
xuyên qua khu rừng rậm, đến bìa rừng tìm kiếm hai con ngựa…
Chỉ thấy một con hắc báo cực kỳ hung tợn, đang ăn khúc đùi còn sót lại
của hai con ngựa, xung quanh thịt bị gặm hết, phơi ra sương trắng hếu.
Tần Lãm Phong nóng ruột, nay lại trông thấy hai con ngựa chết thê thảm
như thế này, đưa chưởng lên đẩy ra một ngọn Vô Hình Chưởng vỗ xuống đầu
hắc báo…”Bốp” một tiếng khô khốc vang lên, chúa sơn lâm đầy oai quyền, sọ đã bị chưởng của chàng đập vỡ nát thất khiếu rỉ máu, té phịch xuống
đất nằm yên bất động.
Tần Lãm Phong đưa mắt tìm đường, rồi nắm lấy ngọc thủ của Hoàng Y Thiếu Nữ, chân điểm nhẹ mắt đất lướt đi như tên bắn.
Miêu Cương và Quan Ngoại, một đông một tây dù cho công lực của Tần Lãm
Phong có cao siêu cũng không thể thay được ngựa, nên hai người đến một
thị trấn gần đó mua vội hai con ngựa tốt, chuẩn bị lương khô, leo lên
lưng ngựa rời khỏi thị trấn, tay trái nắm chặt yên cương, tay phải vỗ
vào mông ngựa. Hai con ngựa đau quá, hí lên một tràng dài, dang rộng bốn vó, phóng như bay, làm cho bụi cát dưới đất bốc lên mù mịt.
Hai người bất kể ngày đêm, quên ăn quên ngủ, phóng liền một mạch qua
khỏi Hoàng Hà, thậm chí đi qua Đồng Gia Bảo cũng không dừng lại, gấp
đường tiến đến Quan Ngoại…
Một ngày trên đường cái quan, có một con tuấn mã phi nước đại về phía hai người.
Tần Lãm Phong và Hoàng Y Thiếu Nữ thoạt nhìn đã nhận ra người trên ngựa chính là Phích Lịch Hải Đường Lâm Như Tuệ.
Hai người thấy nàng bình yên trở về mừng rỡ vạn phần, vội gò cương ngựa, nhảy xuống đất, đứng đợi Phích Lịch Hải Đường và Hoàng Y Thiếu Nữ vui
mừng kêu lớn:
– Lâm tỷ tỷ… Lâm tỷ tỷ…
Hai tiếng kêu vừa dứt con ngựa đã đưa Phích Lịch Hải Đường đến trước mặt họ. Nàng cũng không ngờ gặp được cảnh này, nhảy xuống ngựa hỏi:
– Hai người đang định đi đâu. Tần Lãm Phong cười đáp:
– Tại hạ từ Miêu Cương gấp lên đường đến đây để đón Lâm cô nương. Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói:
– Lâm tỷ tỷ, tỷ tỷ có biết muội nhìn thấy cảnh tỷ tỷ bị tuyết lở vùi lấp, trong lòng nóng như lửa đốt, lo sợ chết người đó.
Phích Lịch Hải Đường ngạc nhiên hỏi:
– Ủa! Hai người làm thế nào biết tỷ bị tuyết vùi…
– Muội nhìn thấy tỷ tỷ trên thủy tinh cầu cầu của Huyền Hư Pháp Sư.
– Thủy tinh cầu?
– Đúng, thuật Huyền Hư Truyền Chân của Huyền Hư Pháp Sư, đã cho thấy cảnh tỷ đang tìm Tuyết Sâm.
– Thì ra là vậy! Những việc của tỷ hai người đã biết.
– Không!
Tần Lãm Phong nói xen vào:
– Đang lúc băng tuyết bốn bề bao phủ Lâm cô nương, thuật Huyền Hư Truyền Chân lại kết thúc. Lúc đó tại hạ và Thanh muội nóng ruột, đi suốt ngày
đêm, muốn đến Quan Ngoại để điều tra cho rõ không ngờ gặp được ở đây.
Lâm cô nương an toàn trở về, thực là việc đáng mừng.
Phích Lịch Hải Đường nhếch mép cười lẩm bẩm:
– Cái này cũng gọi là việc mừng hay sao!
Nói đến đây mặt ngọc lộ vẻ âu sầu, cúi đầu không nói. Hoàng Y Thiếu Nữ thấy thái độ nàng kỳ lạ ngạc nhiên hỏi:
– Lâm tỷ tỷ nói như vậy là có ý gì? Tần Lãm Phong phụ họa theo:
– Lâm cô nương có phải trong mình không khỏe?
– À không có gì đâu, Tần công tử và Bành muội không nên lo lắng… Phích Lịch Hải Đường dứt lời, lại tươi mặt hỏi tiếp:
– Tần công tử đi Miêu Cương chuyến này có kết quả gì không? Tần Lãm Phong cười đáp:
– Đường Sư muội quả là mạng lớn, Huyền Hư Pháp Sư đã tặng hai tiền Long
Não, Lâm cô nương lấy được Tuyết Sâm, Hỏa Linh Chi tuy đã khô héo, nhưng tại hạ đã có cách, đợi đến lúc gặp Đường sư muội, sẽ tìm cách chế thuốc giải.
Chàng nói đến đây, cất tiếng cười lớn.
Phích Lịch Hải Đường nghe chàng nhắc đến hai chữ Tuyết Sâm, toàn thân run bần bật, đứng một lúc lâu, không mở miệng.
Hoàng Y Thiếu Nữ cười hỏi:
– Lâm tỷ tỷ, Tuyết Sâm có phải đang ở trong người tỷ tỷ?
Phích Lịch Hải Đường chớp đôi mắt thất thần liếc Hoàng Y Thiếu Nữ một cái khẽ gật đầu.
Tần Lãm Phong tiếp hỏi:
– Lâm cô nương xin cô nương lấy ra để tại hạ được nhìn tận mắt như thế nào? Phích Lịch Hải Đường biến sắc mặt trắng hỏi lại:
– Tần công tử, lẽ nào công tử nhất định phải nhìn ngay bây giờ.
– Phải đó.
Hoàng Y Thiếu Nữ phụ họa theo:
– Lâm tỷ tỷ, tỷ tỷ mau lấy ra đi. Muội cũng muốn xem nữa.
Phích Lịch Hải Đường ngập ngừng hồi lâu, thò tay vào trong người… Bỗng nàng rút tay ra nói:
– Tần công tử, Bành muội muội, có thể đến khi gặp Đường cô nương sẽ xem Tuyết Sâm có được hay không?
Hoàng Y Thiếu Nữ nghe đến đây hơi chút ngạc nhiên, không biết nàng nói những lời này là có ý gì.
Tần Lãm Phong cảm thấy lời nói của nàng kỳ lạ, đột nhiên trong lòng nảy sinh cảm giác nghi ngờ, lạnh lùng hỏi:
– Lâm cô nương, những lời vừa rồi là có ý gì?
– Không có ý gì, chỉ là để lúc gặp Đường cô nương sẽ lấy Tuyết Sâm ra, lẽ nào không được?
Tần Lãm Phong cười nhạt nói:
– Đương nhiên là được, Tuyết Sâm là cái mà cô nương đã mạo hiểm tính
mạng kiếm được, đừng nói là đến khi gặp sư muội sẽ lấy ra, ngay cả khi
cô nương muốn chiếm hữu nó, cũng là lẽ đương nhiên.
Phích Lịch Hải Đường nghe những lời mỉa mai này, mắt phụng xạ luồng nhỡn tuyến kỳ lạ, nhìn đăm đăm Tần Lãm Phong không nói.
Lát sau nàng đã lấy lại được bình tĩnh, cười nhạt hỏi:
– Tần công tử, lẽ nào công tử nghi ngờ Lâm Như Tuệ là hạng người này.
– Giang hồ hiểm trá, thái độ vừa rồi của Lâm cô nương, không tránh khỏi khiến người nghi ngờ.
Phích Lịch Hải Đường nghe đến đây, cổ họng bật ra tiếng cười quái lạ. Hoàng Y Thiếu Nữ khẽ nói với Tần Lãm Phong:
– Phong ca, huynh không được có câu nghi ngờ như vậy đối với Lâm tỷ tỷ, nếu không tỷ tỷ buồn lắm đó.
– Vậy sao nàng không lấy Tuyết Sâm ra cho chúng ta xem?
– Có lẽ có uẩn khúc gì đây!
– Huynh không tin?
Phích Lịch Hải Đường giống như có một nỗi oan ức quá lớn, mắt đẫm lệ nói:
– Bành muội muội, hắn đã có ý này thì để mặc hắn đi.
– Lâm tỷ tỷ, tỷ tỷ…
– Không cần nói nhiều, chúng ta hãy mau đi gặp Đường cô nương đi.
Dứt lời nàng quay người, đưa tay lau nước mắt, không nói một câu, leo lên lưng ngựa ra roi nhằm hướng quan nội phóng đi như bay.
– Thanh muội mau đuổi theo nàng.
Tần Lãm Phong dứt lời, cùng Hoàng Y Thiếu Nữ leo lên ngựa, sải rộng bốn vó đuổi theo nàng.
Con đường mà Phích Lịch Hải Đường phóng đi, chính là dẫn đến nơi Đường Hiểu Văn bị giam lỏng.
Ba con ngựa sau hai ngày phóng liên tục, trên đường đi ngoài việc dừng
lại ăn uống, lúc mệt thì tìm kiếm chỗ nghỉ ngơi ra, còn lại là cứ phóng
liên tục.
Phích Lịch Hải Đường mặt mày sầu thảm, thỉnh thoảng mắt lại đẫm lệ, lúc
nghỉ ngơi thường ngồi riêng biệt một mình, không nói chuyện với ai,
Hoàng Y Thiếu Nữ mấy lần muốn kiếm cớ nói chuyện với nàng, đều bị nàng
bỏ ngoài tai, nhưng lúc cố gắng gượng hỏi, thì nàng lại thúc giục lên
đường, rồi một mình leo lên ngựa ra roi phóng đi.
– Tỷ tỷ thay đổi rồi!
Hoàng Y Thiếu Nữ nghĩ thầm!
Nhưng nàng không biết Phích Lịch Hải Đường tại sao lại đột nhiên buồn
rầu như vậy. Tần Lãm Phong thì cho rằng nàng có tâm chiếm đoạt Tuyết
Sâm, nên giả vờ có thái độ này, trên đường đi ngoài việc âm thầm giám
sát nàng, còn lại không thèm mở miệng nói một lời.
Ngày thứ ba vào lúc hoàng hôn, ba người đến được khu rừng giam giữ Đường Hiểu Văn, họ xuống ngựa cột dây cương vào gốc cây đang muốn tiến vào
trong rừng, đột nhiên có tiếng quát the thé:
– Hừ! Các ngươi lại muốn đến đây để gây sự hả!
Thanh âm vừa dứt, trước mặt mọi người đã xuất hiện một lão già ốm ngắt, chính là Tổng đàn Hộ Pháp Vũ Văn Báo.
Hoàng Y Thiếu Nữ tiến lên một bước nói:
– Lão già tốt nhất không nên xen vào chuyện của chúng ta, chúng ta đến đây không phải đánh nhau.
– Vậy các ngươi đến đây làm gì?
– Chúng ta đến đây là để thăm Đường tỷ tỷ.
– Phu nhân đã nói không tiếp người ngoài…
Vũ Văn Báo chưa dứt lời đã thấy bóng chưởng hoa lên trước mặt, “Bốp,
bốp” hai tiếng vang lên, mắt lão nảy đom đóm, in dấu hai bàn tay.
Tần Lãm Phong chỉ mặt lão quát lớn:
– Lần trước ngươi dám ở trước mặt ta gọi nàng là phu nhân này, phu nhân nọ, ta đánh cho ngươi gãy hết răng chó mới đỡ tức.
Vũ Văn Báo lúc này mới biết hai cái tát nổ đom đóm lúc nãy là do Tần Lãm Phong ra tay, lão tức giận mặt xanh lè, nghiến răng quát lớn:
– Đánh hay lắm, lão phu hôm nay phải cho ngươi chết không toàn thây mở hả.
Lão dứt lời, song thủ giơ lên cong cong hình móng vuốt cứng như thép, chộp về phía mặt Tần Lãm Phong.
Tần Lãm Phong cười nhạt lách mình về phía bên trái, đưa hữu chưởng quét về phía song thủ lão.
Vũ Văn Báo rụt vội tay về, thối lui ba bước đang muốn phóng lên tấn công tiếp…
– Vũ Văn Báo hộ pháp mau lui ra.
Thanh âm vang lên sau một thân cây lớn, Tần Lãm Phong vội đưa mắt nhìn về phía đó… Người vừa nói chính là Đường Hiểu Văn.
Vũ Văn Báo lúc này lui lại, tiến đến trước mặt Đường Hiểu Văn khom lưng hành lễ kính trọng nói:
– Phu nhân sao lại giá lâm chỗ này.
Tần Lãm Phong thấy lão lại gọi phu nhân lửa giận lại bốc lên, đang muốn
ra tay, nhưng ngại có mặt Đường Hiểu Văn, nếu đánh lão khiến nàng khó
xử, nên đành nuốt giận đứng nhìn.
Đường Hiểu Văn hừ nhạt nói:
– Khưu Tuấn Nhân chỉ cấm không cho ta ra khỏi khu rừng này, ta vừa đến đây ngươi lại dám cản bước.
– Tệ chức không giám!
– Người còn dám nói không dám? Ngươi sao không mau cút đi!
– Dạ! Dạ! Dạ!
Vũ Văn Báo dạ liền mấy tiếng, trợn mắt tức giận nhìn Tần Lãm Phong, rồi quay đầu tiến vào phía trong rừng.
Đường Hiểu Văn mặt lộ vẻ vui mừng bước đến trước mặt ba người nói:
– Đại sư ca, Bành muội, Lâm tỷ tỷ, ba người cùng đến cả đây.
– Phải đó sư muội.
– Đường tỷ tỷ, muội nhớ tỷ quá hà!
– Đường cô nương, gần đây vẫn khỏe chứ? Đường Hiểu Văn vui mừng nói:
– Chúng ta vào trong kia sẽ nói chuyện.
Nàng dứt lời, tay phải nắm lấy Hoàng Y Thiếu Nữ, tay phải thì nắm lấy
tay Phích Lịch Hải Đường, Tần Lãm Phong đi ở sau lưng, bốn người cùng
tiến vào trong rừng đến trước hoa viên của căn lầu son.
Tần Lãm Phong là người đầu tiên lên tiếng:
– Chúc mừng sư muội, chúc mừng sư muội. Đường Hiểu Văn ngạc nhiên hỏi:
– Đại sư ca, muội đã bị nhốt ở đây, có việc gì đáng mừng đâu? Tần Lãm Phong cười đáp:
– Đương nhiên là có rồi, báo cho muội biết ba chúng ta đã tìm được ba
loại tiên dược có thể hỏa giải Tý Hợi Đoạn Hồn Lộ trên người muội, chốc
lát nữa đây sẽ chế luyện thuốc giải, đảm bảo dược đến độc tiêu.
Đường Hiểu Văn mặt vui mừng nói:
– Đây là cơ hội hiếm có, như vậy muội lập tức có thể thoát khỏi sự khống chế của tên súc sinh Khưu Tuấn Nhân rồi!
– Không sai!
Đường Hiểu Văn nét mặt vui mừng đột nhiên trở lại buồn bã nói:
– Nhưng việc này có tác dụng gì khi huyết cừu của cha… trinh tiết của muội. Hoàng Y Thiếu Nữ khuyên giải nói:
– Đường tỷ tỷ, tỷ tỷ không nên nản lòng, mối thù của Đường bá bá sẽ có Phong ca và muội đây đảm nhận.
Hoàng Y Thiếu Nữ nói đến đây thấy không tiện nói ra, nên dừng lại không nói tiếp. Tần Lãm Phong lên tiếng:
– Sư muội, chúng ta là huynh muội, chỉ sợ muội không chê huynh, huynh
quyết không xem chuyện ngọc nát đá rữa mà giảm bớt tình yêu thương đối
với muội, về điểm này muội cứ yên tâm đi.
Những từ nói từ đáy lòng này khiến Đường Hiểu Văn nghe xong vừa mừng vừa hổ thẹn, đỏ bừng mặt, không dám ngửng đầu lên.
Hoàng Y Thiếu Nữ xen vào nói:
– Được rồi, chúng ta không cần nhắc đến chuyện này nữa, mau tìm cách chế thuốc giải đi.
Nói xong, ngọc thủ đưa về phía Tần Lãm Phong:
– Phong ca, hai tiền Long Não của huynh đâu?
Tần Lãm Phong cho tay vào ngực lấy Long Não ra, đặt vào tay nàng nói:
– Huynh đã từng ăn Hỏa Linh Chi, nên trong người cũng có chứa dược tính
này, hiện nay không có Hỏa Linh Chi nhưng dùng một chén máu tươi của
huynh cũng có thể thay thế được.
Ngừng một chút, chàng quay mặt về phía Phích Lịch Hải Đường hỏi:
– Lâm cô nương, lẽ nào cô nương lại không muốn lấy Tuyết Sâm ra. Phích Lịch Hải Đường cười đau khổ đáp:
– Tần công tử, xin công tử đừng nên dùng những lời lẽ châm chích này, chốc lát nữa đây công tử sẽ rõ.
Nàng nói đến đây bước đến Đường Hiểu Văn, cầm lấy tay nàng khẽ nói:
– Đường cô nương, Lâm Như Tuệ này cả đời đau khổ, trên thế gian này
không có một người thân, nếu như tiện nữ đây cầu xin cô nương nhận tiện
nữ làm tỷ tỷ, không biết cô nương có đồng ý không?
Đường Hiểu Văn gật đầu nói:
– Lâm tỷ tỷ, đó chính là điều muội có mong muốn cũng không được, tỷ tỷ sao vẫn kêu Đường cô nương?
– À, Đường muội muội, tỷ rất sung sướng muội kêu thêm một lần nữa đi!
– Lâm tỷ tỷ.
– Đường muội muội.
Phích Lịch Hải Đường mừng muốn rơi lệ, lại kéo tay Hoàng Y Thiếu Nữ đến bên cạnh nói:
– Không ngờ một đời Lâm Như Tuệ đến lúc này mới có được hai tiểu muội xinh đẹp nhưhoa, chết cũng có thể nhắm mắt rồi.
– Lâm tỷ tỷ không nên nói chữ chết quá sớm.
– Lâm tỷ tỷ, Thanh muội cũng không cho phép tỷ nhắc đến cái chữ xui xẻo này. Phích Lịch Hải Đường mắt phụng ngập lệ, nói:
– Tần công tử tâm địa nhân hậu, trung kiên đầy lòng nghĩa hiệp, là người bạn đường lý tưởng của hai muội, hy vọng ba người có một cuộc sống hạnh phúc. Chàng trước mắt tuy hiểu lầm tỷ, nhưng tỷ không giận chàng, bởi
Lâm nhi không phải hạng người, như chàng nghĩ, chốc lát nữa đây mọi
người sẽ rõ.
Nói xong nàng đột nhiên quay về phía Tần Lãm Phong lên tiếng:
– Tần công tử, tiện nữ vốn muốn nhận công tử là sư đệ, nhưng hiện giờ
công tử trong lúc đang hiểu lầm, cho nên tiện nữ không dám yêu cầu…
Phích Lịch Hải Đường chưa dứt lời, lệ tràn đầy mặt nghẹn ngào nói không nên lời.
Đột nhiên mặt nàng đanh lại đưa tay áo lau nước mắt, thò tay vào trong ngực lấy ra một vật.
– Tuyết Sâm!
Hoàng Y Thiếu Nữ thốt lên một tiếng mừng rỡ, đưa tay tiếp lấy.
Bỗng Phích Lịch Hải Đường biến sắc mặt “ộc” một bụng máu tươi bắn ra có vòi, thân hình nàng lảo đảo ngã phịch xuống đất.
Diễn biến trước mặt khiến ba người hốt hoảng kinh sợ. Rồi cả ba vội nhào tới đỡ nàng dậy…
Chỉ thấy mặt nàng trắng bệch như tờ giấy, ngực nhuốm đỏ máu, hai mắt thất thần.
Tần Lãm Phong vội dùng hữu chưởng đè vào các huyệt đạo sau lưng nàng, dồn chân khí qua.
Phích Lịch Hải Đường từ từ tỉnh lại, mắt chớp chớp, cất tiếng nhỏ như muỗi:
– Tần công tử, công tử đã nhìn thấy trên thủy tinh cầu cảnh tượng tiện
nữ bị băng tuyết vùi dập, đến lúc đó thì thuật Huyền Hư Truyền Chân kết
thúc phải không?
– Phải!
– Bây giờ tiện nữ sẽ kể lại diễn biến lúc sau cho công tử biết… Nàng nói đến đây, ngừng lại để thở, rồi tiếp:
– Lúc đó tiện nữ đang tuyệt vọng, không biết tránh đi đâu, bị một tảng
băng lớn đập vào phía sau lưng, khiến máu tươi bắn ra đất rất nhiều,
tiện nữ nghĩ thầm, tâm mạch đã đứt hết, sao vẫn còn sống, tiện nữ liền
nghĩ đến Tuyết Sâm ở trong người, thì ra nhờ nó mà tiện nữ kéo dài mạng
sống, tiện nữ không dám chậm trễ, cố gắng bò xuống núi đi đến một thị
trấn gần đó, mua lấy một con ngựa gấp đường trở về Đồng Gia Bảo, giữa
đường gặp được hai người, không ngờ lại bị công tử hiểu lầm…
Tần Lãm Phong nghe đến đây, hai mắt đẫm lệ, rủa thầm mình đáng chết.
Đường Hiểu Văn và Hoàng Y Thiếu Nữ cũng đau khổ khôn cùng, khóc thút thít.
Bỗng một ý nghĩ lóe lên trong đầu Tần Lãm Phong chàng giật lấy Tuyết Sâm trong tayHoàng Y Thiếu Nữ đặt vào ngực nàng.
Phích Lịch Hải Đường đau khổ mở miệng cười lắc đầu nói:
– Tuyết Sâm đã rời khỏi thân thể, tâm mạnh sẽ đứt hết, bây giờ chỉ còn
dựa vào nguồn chân khí nơi chưởng lực của công tử, chốc lát nữa đây tiện nữ cũng không sống được…
Nàng nói đến đây, tay run nắm lấy hai tay của Hoàng Y Thiếu Nữ và Đường Hiểu Văn, cất giọng thều thào:
– Trước lúc lâm chung, tỷ lại có được hai tiểu muội… rồi nàng đặt hai bàn tay ngọc vào tay Tần Lãm Phong, rồi nhìn chàng nói:
– Đáng tiếc tỷ không có sư… đệ…
– Lâm tỷ tỷ, Phong đệ xin lỗi tỷ!
Phích Lịch Hải Đường hình như cũng không nghe được tiếng kêu của Tần Lãm Phong, khuôn mặt nhợt nhạt của nàng điểm nụ cười tinh khiết, rồi từ từ
nhắm mắt.