Bên trong biệt thự trống trải chỉ còn lại một mình Phó Thụy Dương, hắn đột nhiên nhảy dựng lên, cầm ly trà trên khay, hung hăng ném vào vách tường, “Phanh” một tiếng, tiếp theo là tiếng thủy tinh loảng xoảng rơi xuống bể nát, trong lòng Phó Thụy Dương mãnh liệt xúc động, hắn cảm giác trái tim mình cũng đã chia năm, xẻ bảy như cái ly thủy tinh kia.
“Em có lời muốn nói với anh”. Giọng nói của nàng vẫn còn vang vọng bên tai, sau nhiều ngày trốn tránh, nàng cố tình gặp gỡ Lâm Dương, rồi đột nhiên tìm đến hắn, nói có lời muốn nói? Phó Thụy Dương không dám nghĩ, không muốn nghĩ, hắn sợ nàng nói ra những lời làm cho hắn tuyệt vọng, hắn không dám nhìn nàng, hắn sợ nhìn thấy vẻ kiên quyết trên mặt nàng. Hắn chỉ có thể đưa lưng về phía nàng, ngăn cản nàng, hắn không biết có lúc hắn lo sợ như thế.
Rõ ràng uống rất nhiều rượu, trong dạ dày đầy ứ nhưng đầu lại càng ngày càng tỉnh, Alice đưa hắn về, hắn vọt vào phòng tắm mới phát giác không khó chịu như vậy, nhưng trong lòng tràn đầy chua xót, Alice bị hắn ói lên người, vốn muốn thay áo ngủ của Tiểu Mễ, hắn không chịu, đó là đồ hắn cùng nàng mua, nó chỉ thuộc về nàng.
Lúc biết Đường Tiểu Mễ tới, hắn vui mừng, nhưng vẻ mặt nàng lạnh lùng, hắn rất quen thuộc, lúc nhìn thấy Alice, nàng thậm chí không hỏi hắn một lời, tia hi vọng cuối cùng cũng tan vỡ. Quả nhiên nàng không quan tâm hắn, bất luận hắn đang làm gì, ở chung một chỗ với ai, nàng cũng không chú ý. Nếu như nàng ra vẻ tức giận một chút, hắn sẽ ôm lấy nàng, không thả nàng đi.
Nàng rất bình tĩnh, nàng nói: “Em có lời muốn nói với anh”. Phó Thụy Dương chậm rãi ngồi xuống đất, cúi đầu, đưa tay nhặt cái ly vỡ, mẩu thủy tinh hung hăng đâm vào lòng bàn tay, một dòng máu nóng hổi chảy ra nhưng cũng không sánh nổi vết thương trong lòng hắn.
Lúc Lâm Dương nhận được điện thoại của Đường Tiểu Mễ lấy làm kinh hãi, nhưng điện thoại bên kia chỉ truyền tới giọng nói mềm nhũn của nàng, kèm theo tiếng khóc nức nở: “Sư huynh, anh gạt người, anh gạt người. . . . . .”
Rốt cuộc, không nghe được âm thanh nào khác, hắn biết nàng khóc, đây là lần đầu tiên hắn nghe nàng khóc, vì một người đàn ông khác mà khóc, trái tim của hắn bỗng nhiên đau nhói, điên cuồng chạy đi, nhưng đi đâu tìm nàng đây? Hắn không tìm được nàng, tại sao lúc nàng khó khăn nhất, hầu như bên người nàng là người đàn ông kia mà không phải là hắn?
Trên phố, người người qua lại, Đường Tiểu Mễ máy móc bước đi, một ngày, hai ngày, ba ngày, Phó Thụy Dương không đi tìm nàng, ngay cả câu giải thích cũng không có. Nàng nghĩ không ra, mọi chuyện bắt đầu từ khi nào, từ cái đêm gặp gỡ hôm đó sao? hay sớm hơn nữa, lần bọn họ gặp nhau ở Kim Ưng? hay là trong lễ đính hôn? Cầu hôn, chuyến đi đảo Bali, ông nội qua đời, mỗi một việc, càng nghĩ càng mờ mịt, càng tuyệt vọng.
Một cô bé đang đuổi theo những bong bóng xà phòng, cô bé vui vẻ chạy đụng vào người của nàng. Nó ngẩng đầu nhìn Đường Tiểu Mễ: “Cô ơi, cô khóc sao”.
Cha mẹ đứa bé sắc mặt lúng túng, kéo tay cô bé rời đi, bỏ lại Đường Tiểu Mễ với vẻ mặt đờ đẫn đứng đó.
Tầm mắt rơi vào bong bóng bọt xà phòng, dưới ánh mặt trời lóe ra đầy màu sắc, trong nháy mắt tan biến đi, ngay cả âm thanh cũng trĩu nặng. Những thứ bọt xà phòng này cũng giống như tình cảm giữa nàng và hắn, như một giấc mộng đẹp, thật ra thì ra hoa nhưng kết trái, không chịu nổi một cơn gió thổi qua, chẳng qua cuối cùng biến thành một vũng nước.
Lâm Vĩ Ba sắc phức tạp nhìn Đường Tiểu Mễ ngồi ở quầy bar uống rượu, lại là loại rượu Ngũ Lương (ruợu trắng), nàng chạy tới quán bar uống Ngũ Lương, vẻ mặt Lâm Vĩ Ba có chút âm trầm, chuyện của bọn họ vốn không còn là bí mật, gần đây Phó Thụy Dương không giữ lời, tất cả mọi người cho là sau khi phó đại thiếu và tiểu thư Đường gia kết thân, đã thay đổi tính tình, nhưng mấy ngày nay, bên cạnh hắn có nhiều cô gái khác nhau cùng ra vào các nơi, không chút nào kiêng dè.
Từ hôm gặp được Đường Tiểu Mễ, Lâm Vĩ Ba đi theo phía sau nàng, đổi lại ngày trước, nàng nhất định đã phát hiện ra hắn nhưng hôm nay, hắn ngồi cách nàng không xa, nhìn nàng lâu như vậy, nàng cũng không có phản ứng.
Đường Tiểu Mễ tửu lượng rượu rất tốt, yên lặng ngồi ở quầy bar, không nhúc nhích, con mắt lóe sáng, người pha rượu nói chuyện với nàng thì phản ứng của nàng chậm nửa nhịp. Bộ dạng nàng say thật sự mê người, có chút vô lực nằm trên quầy bar, mắt khẽ nhắm lại.
Lâm Vĩ Ba thấy có một vài người đã bắt đầu rục rịch ngóc đầu dậy, thầm than một tiếng, tiến lên muốn gọi tỉnh Đường Tiểu Mễ, cùng lúc đó, có hai cái tay khoác lên vai của nàng, Lâm Vĩ Ba ngẩng đầu nhìn lên, chính là vẻ mặt xám xịt của Phó Thụy Dương.