Vì toàn thân không còn chút sức lực nào, cả người Đường Tiểu Mễ gần như nằm trên vai Phó Thụy Dương, nhẹ nhàng ưu nhã, nghĩ đến các loại khả năng, nàng cảm thấy mình bị tầng tầng sợ hãi che mất, khi bị hắn ôm vào trong ngực, nàng mới tìm được một chút xíu hơi ấm, nàng mới biết, nàng sợ những người bên cạnh mình gặp bất trắc.
Phó Thụy Dương cảm nhận người trong ngực run rẩy, lòng vừa mừng, vừa tự trách, tròng mắt đen hung hăng trừng Chu Văn Bân.
Mấy ngày nay hắn một mực nghĩ, như thế nào để vãn hồi với Đường Tiểu Mễ, làm thế nào để cho hai người đàn ông không thức thời kia biết khó mà lui. Hắn biết, hắn thật sự có quá nhiều vấn đề, mỗi một chuyện đều làm tổn thương nàng. Hắn đã quyết tâm, mặc dù nàng không thích hắn, hắn cũng muốn trói chặt nàng lại bên người, cho đến khi nàng thích hắn mới thôi.
Bị xe tông ngoài ý muốn, hắn có uống một chút rượu, phía trước có một chiếc xe vội vàng phóng tới, nhất thời, hắn hơi khựng lại, vội dồn sức đánh tay lái, nhưng lại vọt mạnh lên hàng rào ven đường, xe đâm thẳng vách tường. Người khác gặp phải chuyện như vậy sẽ bị đập đầu, hắn may mắn hơn, đầu óc bị xoay mồng mồng, chỗ đầu gối đau đớn.
Chu Văn Bân biết mấy ngày nay hắn buồn phiền, liền hi hi ha ha lấy điện thoại di động ra nói muốn gọi điện thoại cho chị dâu. Lúc ấy y tá đang bôi thuốc trừ độc cho Phó Thụy Dương. Phó Thụy Dương nghe Chu Bân thấp giọng, cố ý nói lập lờ nước đôi, hắn nhất thời không ngăn lại, trong lòng cũng có một tia ảo tưởng, xem xem nàng có thể tới đây hay không.
Hắn thật muốn nàng, cho nên lúc Chu Văn Bân gọi số điện thoại này, hắn muốn ngăn lại nhưng lại không ngăn. Bây giờ, Phó Thụy Dương có chút ảo não, có phải dọa cho nàng sợ hay không?
“Tiểu Mễ, anh không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi”. Phó Thụy Dương dịu dàng vỗ vỗ sau lưng Đường Tiểu Mễ, trái tim mềm nhũn, cảm giác ôm nàng thật tốt, lúc trước trong lòng thấp thỏm, bây giờ ôm nàng tất cả đã biến mất, dường như tất cả thế giới đều trở lại, mang theo màu sắc rực rỡ, hắn đột nhiên cảm thấy rất yên bình, trái tim nổi trôi bồng bềnh, lúc ôm nàng dường như đã tìm được nơi chốn.
Đường Tiểu Mễ nghe nói như thế, mãnh liệt ngẩng đầu lên, hít hít mũi, nhìn Phó Thụy Dương sâu xa nói: “Làm em sợ như vậy chơi rất vui sao?”
Phó Thụy Dương hơi khựng lại: “Tiểu Mễ, anh. . . . . .”
“Cố ý lừa gạt em như vậy thú vị lắm sao?” Đường Tiểu Mễ cắt đứt lời hắn, tiếp tục hỏi, mắt nước từng giọt, từng giọt rơi xuống.
“Chị dâu, đều là lỗi của tôi, tôi. . . . . .” Chu Văn Bân vừa nhìn tình huống không đúng, vội vàng tiến lên giành giải thích.
Đường Tiểu Mễ đưa tay quệt mắt, ánh mắt nàng càng mông lung, lui về phía sau một bước, tiếp tục nói: “Em dễ bị lừa như thế sao? Anh sao thích lừa gạt em như vậy? hết lần này đến lần khác, Phó Thụy Dương, anh chơi đủ chưa?”
Phó Thụy Dương đưa chân què lên phía trước, muốn nắm vai Đường Tiểu Mễ: “Tiểu Mễ, không phải, không phải anh. . . . . .” hắn vội vàng muốn giải thích, rồi lại không biết nói gì, hắn mới hiểu được đối với nàng, hóa ra hắn muốn nói rất nhiều lời nhưng không thể nói được, rõ ràng là không phải ý này, nhưng hắn lại nói không ra được vì sao.
Đường Tiểu Mễ hung hăng hất tay của hắn ra, rống to: “Phó Thụy Dương, anh không phải ỷ vào em thích anh sao? Anh khốn kiếp!”
Những lời này, nàng gần như dụng hết toàn lực hét ra, sau khi nói xong, Đường Tiểu Mễ tức giận, xoay người chạy ra ngoài, Lâm Vĩ Ba thấy thế vội vàng chạy theo.
Phó Thụy Dương trừng tròng mắt, trong đầu vang lên câu nói của nàng”Anh không phải ỷ vào em thích anh sao?” Trong lòng mừng như điên, trong đầu hắn chỉ còn lại một ý niệm, thì ra nàng cũng yêu thích hắn, thì ra trong lòng nàng thật sự có hắn đấy.
Suy nghĩ xong, Phó Thụy Dương dường như cắn thuốc lắc, cả người kích động, toét miệng cười, chân cà thọt, khập khễnh chạy theo ra phía ngoài.