Sau khi hai người là Rsen và Diệp Thiên Thiên đến thăm thì Lãnh Tuyết Băng vẫn nhàn nhạt ở trong bệnh viện.
Lâu lâu cô nàng vô tư vô lo là Tiêu Thanh Thanh cũng đến thăm, thật ra cũng chẳng trông mong gì ở cái người kia.
Cậu ta tự mang trái cây đến thăm tự ăn rồi lại tự khen ngon…. lắm lúc Lãnh Tuyết Băng thật sự muốn nổi điên ném cả người lẫn giỏ trái cây ra khỏi phòng rồi đóng cửa nghĩ ngơi nhưng mà sáng hôm sau cậu ta lại vát sát đến làm phiền kiến cô chỉ có thể dùng ba chấm mà nói chuyện….
Thật ra có lúc cô nghĩ xem thử chỉ số IQ của Tiêu Thanh Thanh hình như bị đo nhầm thì phải, không thì do IQ quá cao cũng dẫn đến ngu ngốc….
Đây hẳn là một căn bệnh mới vẫn nên thông báo cho bác sĩ để nhanh có thuốc chửa nếu không mấy người IQ cao chắc chắn sẽ biến thành đần độn cả.
Tỉ như Diệp Thiên Thiên ở bên cạnh Tiêu Thanh Thanh lâu ngày chỉ số IQ ngày càng giảm, làm việc gì cũng ngu ngốc không biết cô ở bên cạnh cậu ta nhiều có thành ngu ngốc luôn không, không được chắc chắn phải cách ly….
Lãnh Tuyết Băng cầm chặc quyển tài liệu nhìn ra cửa sổ phòng bệnh nghĩ vờ vẩn mà cô cũng không biết rắng mấy cái suy nghĩ của cô bây giờ cực kì không được bình thường lắm…..
” Cạch ” một tiếng mở cửa tiếp theo đó là một cô gái với chiếc váy màu xanh nhạt xóe kiểu không chúa, mái tóc đen được cột cao, trên tay theo thường lệ là một gỏ trái cây. – Người này dĩ nhiên là Tiêu Thanh Thanh.
Tiêu Thanh Thanh thấy Lãnh Tuyết Băng ngẩn người thì không có không vui nhưng cũng không nói gì chỉ đến cạnh bàn bỏ giỏ trái cây lên sau đó rút trong tay áo một cao dao nhỏ.
Bắt đầu ngồi gọt trái cây, bày ra đĩa sau đó để qua một bên lấy ra một tâpỵ tài liệu vừa xem vừa ăn trái cây, cứ như là ở nhà vậy.
Mặt Lãnh Tuyết Băng lập tức biến đen nhìn Tiêu Thanh Thanh từ trên xuống dưới sau khi chắc chắn rằng mình không nhìn lầm thì lập tức mở miệng:
” Tớ nói này, cậu hôm nay công ty không có việc gì sao? tại sao lại đến đây ”
” Cres bận tổng kết tổng sổ cuối năm, tớ bị đuổi đến đây trông non cậu ” Tiêu Thanh Thanh không ngước mắt nhìn Lãnh Tuyết Băng, vừa ăn vừa thuận miệng nói.
Khoé miệng Lãnh Tuyết Băng co giật lợi hại, cái này không phải họ tuyên án cô không được đi đến công ty sao?
” Vậy sao cậu không phụ Cres”
Tiêu Thanh Thanh nghe vậy thì chớp mắt hai cái sau đó được một câu ý vị thâm trường nói:
” cậu còn nhớ vụ Cres bị thương ở Saidi không?”
Lãnh Tuyết Băng chớp mắt không hiểu, Tiêu Thanh Thanh ăn một miếng táo sau đó đưa cho Lãnh Tuyết Băng, miệng vừa ăn vừa ba hoa chít choè:
” Tớ hack camera theo dỏi thấy cậu ta bị thương vì một cô gái. Ai nha, cô gái đó không tính là mĩ, tầm tuổi tụi mình, tên Bách Lý Du, một tiểu thư thất sủng của Bách Lý gia, khi thấy cô gái đó xém chút bị thương Cres lập tức nhào ra cứu đổi lại là bị một vết thương. Sau đó Cres điên cuồng làm việc . . . ”
Lãnh Tuyết Băng kéo khóe mi cười nhẹ, đây gọi là nhất kiến chung tình đi, làm sao lại có người vừa gặp nhau lần đầu đã cứu người, Cres cũng đâu phải hạng hiền lành hay gặp nạn ra tay tương trợ gì chứ?
Cậu ta căn bản là thấy người gặp nạn còn rất vui vẻ đam người ta một dao chứ nói gì đến cứu người, trừ phi cậu ta đã động tình rồi thôi :
” Tiêu Thanh Thanh, điều tra người con gái đó, tớ không muốn kế hoạch của chúng ta thất bại chỉ vì một cô gái đâu ”
Tiêu Thanh Thanh cũng nghiêm trọng gật đầu.
Nhưng cả hai đều không biết bọn họ thật sự vì một cô gái không được sủng ái, không biết đánh nhau càng không biết tình kế người khác hại đến xém chút hỏng mất kế hoạch…. nhưng những việc đó là việc của sau này.
Trong không gian yên tỉnh, Lãnh Tuyết Băng rũ mi nhắm mắt ngủ còn Tiêu Thanh Thanh cầm một tập tài liệu bên cạnh là một cái laptop bắt đầu làm việc.
Nếu không phải khi thoảng có một vài tiếng lạch cạch từ bàn phím người ta thật sự nghĩ đây là một nơi không có người bởi hơi thở trong phòng rất mơ hồ.
” Cạch -xoẹt ” một tiếng bước chân rất nhẹ, kéo tiếp theo là một tiếng bước chân. Con ngươi của Tiêu Thanh Thanh đột nhiên xoẹt qua một tia nghiền ngẩm, sau đó nhìn người đang ngũ trên gường.
Lập tức bỏ tài liệu xuống bước ra cửa, vừa ra cửa có một hương thơm tạt ngang qua mũi Tiêu Thanh Thanh kiến cô cau mày, lập tức tiếp bước đuổi theo về phía đó.
Bóng người màu đen dẫn cô đi hết hành lang này sang hành lang khác, càng ngày càng vắng vẽ kiến cho tinh thần Tiêu Thanh Thanh lập tức bất an, trong tình huống này cô không mở miệng hỏi bóng đen phía trước là ai….
Đó là một kỉ năng bình ổn tinh thần một kỉ năng khi huấn luyện sát thủ cần phải học…
Đó là nếu bạn dùng một hành động ngu ngốc là lớn tiếng chất vấn người phía trước là ai, khi thấy người đó không trả lời câu hỏi của bạn thì lập tức dây thần kinh của bạn bị tác động kiến cho tinh thần không được bình thường….
Kết quả là sẽ làm mất dấu đối tượng rất nhanh, nhưng đi được vài hành lang Tiêu Thanh Thanh bắt đầu có dấu hiệu mất dấu, cô lập tức quan sát xung quanh sau đó đột nhiên nở nụ cười quái dị….
Bóng đen kia lướt rất nhanh cũng không quay đầu lại nhìn, thái độ không nóng không lạnh, đi đến một chổ ngã cua, đang tính cua qua thì một cổ sát khí ụp đến, bóng đen lập tức tránh công kích…
Tiêu Thanh Thanh xoay người tung một cú đá thấy bóng đen dễ dàng hóa giải thì cũng không căn thẳng cô nhận ra người này là một tay bocxing, môi chỉ mím lại sau đó đột nhiên tung một quyền lên đầu bóng đen, thấy bóng đen đưa tay đở thì Tiêu Thanh Thanh nhanh tay lấy ra một cái còng tay chốt hai tay bóng đen lại.
Sau đó không nhanh không chậm tung một cú đá kiến cho bóng đen ngã ra phía sau… Tiêu Thanh Thanh chưa kịp thả lỏng thì một tiếng động à không rất nhiều tiếng động phía sau, cô lập tức xoay người nhìn xung quanh thì không thấy ai, lúc quay lại thì bóng đen kia cũng biến mất….
Tiêu Thanh Thanh cắn răng mắng : ” Chết tiệt, mất dấu rồi ”
Trở lại phòng bệnh.
Tiêu Thanh Thanh khi trở lại phòng thì lấy một bóa hoa bỉ ngạn mòng đỏ rực thật chói mắt, cô liên hệ lại những gì xảy ra.
Mặt Tiêu Thanh Thanh biến trắng nhìn cô gái trên gường ( lãnh Tuyết Băng ) không có dấu hiệu tỉnh dậy thì lập tức đưa tay xoa chán: Băng rất cảnh giác không thể ngũ mê như vậy …. trừ phi….. phải chính là người đó…. người đó đã đến đây rồi.