Lãnh Tuyết Băng nằm trong phòng bệnh nhìn trần nhà trắng tinh, xung quanh dù có cố tẩy rửa cũng thoảng thoảng một mùi thuộc sát trùng nhè nhẹ.
Đừng hỏi cô tại sao cô lại ở trong này, ngay cả cô cũng không biết lý do mình lại nằm trong phòng bệnh này.
Mà thật ra cũng không phải là cô không nhớ chuyện gì chỉ biết lúc đó cô uống hơn nhiều rượu lại đi xe với tốc độ không được bình thường….
Hình như trong lúc mơ hồ cô tung phải một cái gì đó…. chính là thứ đó là thứ gì thì cô không nhớ, sau đó thì cả vùng trời tối đen như mực… sau đó …. sau đó cái gì chính là nhập viện chứ cái gì nữa mà sau đó.
( Sam * Đen mặt * …..)
Cô đang ngắm trần nhà xinh đẹp thì một bóng dàng xinh đẹp xuất hiện ở cửa, cô gái mái tóc đỏ rực như lửa được buộc gọn gàng, gương mặt xinh đẹp bị che khuất bởi một chiếc kính đen lớn che đi nữa khuôn mặt, cô mặc một chiếc váy màu đen ôm sát đường cong ma mị. – Người này là Diệp Thiên Thiên.
Trên tay Diệp Thiên Thiên cầm một gỏ trái cây, phải nha đây là lần đầu tiên trong suốt 12 năm Diệp Thiên mặc đồ nghiêm chỉnh khi ra khỏi nhà mà không liên quan đến nhiệm vụ ( ý là đồ không nghiêm chỉnh bình thường chính là chiếc váy ngũ mỏng tanh )
Diệp Thiên Thiên thuận tay đẩy cửa đóng lại sau đó bỏ giỏ trái cây lên kệ tủ gần đó, tháo kính xuống liếc nhìn Lãnh Tuyết băng trên gường, thấy vẽ mặt Lãnh Tuyết Băng không biểu cảm thì khóe miệng giật giật :
” Tớ nói này, cậu cũng không phải thất tình, tại sao lại uống nhiều như vậy, xém chút là có án mạng rồi, cũng may đối phương kịp thời chuyển hướng tay lái nếu không thì thật sẽ có án mạng ”
Lãnh Tuyết Băng hơi nhìn Diệp Thiên Thiên sau đó cuối đầu xuống, mi mắt rũ xuống nhưng nếu nhìn kỉ trong mắt hiện lên chút vui vẻ cổ quái, nữa đùa nữa thật nói :
” Thiên, hôm nay cậu mặc đồ rất nghiêm chỉnh, xem ra Rsen rất biết cách quản lý ….”
Diệp Thiên Thiên nghe vậy mặt lập tức đầu tiên là trắng bệt sau đó là tìm thẩm cuối cùng là đỏ rực, chắc chắn là nghĩ đến chuyện không đàng hoàng rồi.
Lãnh Tuyết Băng thấy vẽ mặt hết sức đặt sắc của Diệp Thiên Thiên thì trong lòng lại có phần nào yên lòng, thật ra tính cách của Diệp Thiên Thiên rất không bình thường là loại người ngoài nóng trong lạnh.
Từ nhỏ lại khổng được hưởng được tình yêu thương của gia đình nên trái tim của cậu ấy sớm không còn bình thường như những còn người khác, mặt dù miệng lúc nào cũng nói chuyện vui vẻ nhưng thật tâm Diệp Thiên Thiên chẳng vui vẻ tí nào.
Đằng sau nụ cười của cậu ấy chính là những mảnh vỡ không liền lại được, về phần Rsen và Diệp Thiên Thiên.
Thật ra Rsen chính là một người bạn của nhóm 4 người tụi cô, anh ta không phải người của neverowk nhưng IQ của anh ta cũng vượt hẳn mức của người bình thường. Tuổi còn rất trẻ nhưng lại thành đạt một cách kiến nhiều người kiên kị – năm nay hắn tròn 25 tuổi )
( Sam * hắc tuyến * ta nói này, ngươi đừng có mà không biết xấu hổ như vậy, hắn 25 tuổi thành đạt như vậy, vậy ngươi không nghỉ lại mình năm nay bao nhiêu tuổi, thật có rất nhiều người tình nguyện dùng nước miếng của mình dìm chết ngươi )
Diệp Thiên Thiên sau một hồi biến đổi ắc mặt thì vẽ mặt cuồi cùng là nở lên một nụ cười hạnh phúc, trông thực nham nhở kiến cho lãnh Tuyết Băng trong lòng mặc niệm ngàn lần của Rsen: Anh bạn à, chọn đi chọn lại lại chọn trúng mẫu sư tử….
” Hừ, hắn dám quản lý tớ, cái cổ trên của hắn còn sao ?” Diệp Thiên Thiên bày ra bộ dáng ác lang còn man rợ hơn.
Lãnh Tuyết Băng làm ra vẽ mặt ” biết ngay mà ” đưa tay phải lên trán vỗ vỗ sau đó lại nhìn ra người đàn ông đang dựa vào cửa thì Lãnh Tuyết Băng cong môi trong mắt lóe lên sự tính kế mà Diệp ngu ngốc vẫn luyên thuyên nói tiếp :
” Hắn còn mệnh đào hoa của hắn nữa, hừ thật đúng là mặt đẹp đi đến đâu cũng là tai họa ”
” Vậy sao ….” Lãnh Tuyết Băng rũ mi giọng nói vẫn không đậm không nhạt thật cũng không làm người ta nghĩ gì : ” Chẳng phải nhờ mặc đẹp của hắn cậu mới siêu lòng sao ”
Diệp Thiên Thiên lập tức nổi bão : ” Hắn chính là dùng nam nhân kế, nam nhân kế đó biết không, còn có hắn thật…. nếu có thể tớ sẽ……”thiến hắn….
” Sẽ làm gì…. ” một giọng nói âm trầm vang lên …
Diệp Thiên Thiên đang nói chuyện đột nhiên cảm thấy không ổn, nhìn Lãnh Tuyết Băng thật cô đang nở nụ cười tựa có tựa không, đôi mắt hơi gian xảo, rồi đột nhiên lại nghe giọng nói âm trầm kia lưng của cô lập tức mồ hôi tuông rơi…. thật CMN mà …. Lãnh Tuyết Băng cậu tình kế tớ…
Diệp ngu ngốc cứng ngắt xoay người nhìn người đàn ông yêu nghiệt trước cửa phòng, nuốt ực một ít nước miếng sau đó xum xuê cười nịnh nọt ( sao không phải nói luôn là chân chó nhỉ )
Sau đó quay qua nhìn qua Lãnh Tuyết Băng đang ” vô ” số tội nhìn bóng đèn gật gật đầu : bóng đèn hôm nay sáng thật đẹp, tí nữa phải hỏi bệnh viện đây là loại nào để mua về lấp toàn bộ trong nhà một loại bóng đèn này… ư thật có lý ….
Lãnh Tuyết Băng càng nghĩ càng thấy có lý, còn gật đầu minh họa….
Diệp Thiên Thiên lại một lần nữa cứng ngắt nhìn yêu nghiệt trước cửa, cuối đầu xuống biểu hiện của sự chột dạ khi làm việc xấu : ” em … cái … đó, boss à! em sai rồi với lại anh cũng lớn rồi…, chúng ta giải quyết theo cách người lớn đi “….
Lãnh Tuyết Băng đang uống nước trực tiếp phun ra, ho sặc sụa, đừng nghĩ cô đang nghĩ bậy, căn bản là Diệp Thiên Thiên nói rất bậy làm người ta nghe song cũng suy nghĩ rất bậy.
Người đàn ông kia chính là Rsen khi nghe lời của Diệp Thiên Thiên thì nở nụ cười tà mị :
” Được giải quyết theo kiểu người lớn….”
Diệp ngu ngốc bây giờ mới biết mình nói sai, triệt để sai lầm rồi, cô muốn rút lại lời nói, cô thật hận mình không thể cắn lưỡi của mình….
Lại nhìn Lãnh Tuyết Băng đang ho sặc sụa mặt Diệp Thiên Thiên hồng chín ngượng ngùng nhìn người đàn ông yêu nghiệt kia rồi phóng vọt đi để lại trong phòng Rsen và Lãnh Tuyết Băng,
Khi nghe tiếng bước chân của Diệp Thiên Thiên đi xa, Lãnh Tuyết Băng thu lại dáng vẽ chật vật nhìn người đàn ông trước mặt nghiên đầu :
” Cô ấy giao lại cho anh ”
Rsen cũng xoay người bỏ đi chỉ để lại một câu : ” Tôi sẽ bảo vệ cô ấy”
———————–
Lời của tác giả :
Hình như mọi người không thích truyện này lắm, tớ chắc sẽ Drop quá TT-TT * nước mắt đầm đìa *