Gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn vẫn lạnh lẽo như cũ, chỉ là, băng
tuyết trong lòng trong nháy mắt như đắm chìm trong ánh mặt trời tháng
ba, trên mặt băng của người nào đó, còn mang theo nhất mạt gió nhẹ loại
ôn hòa hơi ấm nụ cười, chậm rãi hướng mình đưa ra đôi tay.
Tiết trời mùa thu, trong phủ hoa quế nở rộ, từng cụm, đỏ cam, vàng nhạt, chật ních trên cành, tư thái khác nhau, đua nhau tỏa hương. Gió thu nhẹ đưa, mùi thơm ngát nhẹ nhàng thấm vào trong lòng, khi có khi không, khi nhạt khi nồng, làm lòng người cũng mơ hồ, thoáng như mộng cảnh.
Hoàng hôn, bên trong viện một mảnh 喧 náo nhiệt, tràn đầy không khí vui mừng.
Nhìn trên mặt các di nương tỏa ra hạnh phúc, trong lòng Ngạo Tình cũng
thoải mái không ít. Ít nhất thêm mấy Hầu Tử có thể làm cho gia gia vui
vẻ hơn.
“Ta nói, lão hầu gia hiện tại mười phần là lão Hầu(khỉ) vương, ngươi hồ
nháo nhiệt tình, quá khôi hài rồi.” Nhã Nhã đi qua, người tựa như ngã
trên bàn đá, cười đến quyến rũ.
“Đó là tự nhiên, nếu tương lai công công(bố chồng) nhà ngươi mà có mấy
tôn tử, muốn không phản lão hoàn đồng cũng không được.” Ngạo Tình cố ý
trêu đùa Nhã Nhã, vẫn không quên nháy mắt với Dung Hi, Dung Hi rất chân
chó chạy tới, Ngạo Tình lại nói “Chưa kết hôn mà có con cũng không phải
là không thể.”
Nàng nhỏ giọng nói rồi lại cười lớn lên, chọc cho Dung Hi một hồi cuồng
nhiệt, “Ngạo Tình, biết ngươi đã lâu, rốt cuộc nghe được ngươi nói một
câu tiếng người rồi.”
“Ta nói từ trước đến nay đều là tiếng người, chỉ là có người không nhất
định là người, cho nên nghe không hiểu tiếng người.” Nhàn nhã uống một
hớp Mao Tiêm(là một loại trà nhé), làm thanh cổ họng.
“Các ngươi nói cái gì đó? Nói.” Đầu kia Nhã Nhã không nghe được, một bộ
nô phu tướng, giương nanh múa vuốt bộ dáng mười phần cọp mẹ.
“A, ngươi xem, hành động của phu nhân nhà ngươi đã nói rõ các ngươi đều
nghe không hiểu tiếng người.” Ngạo Tình cười xấu xa, vội vàng lách
người.
Dung Hi cùng Nhã Nhã một hồi lâu mới phản ứng được, bị chơi xỏ. Nhã Nhã
nổi giận đùng đùng đuổi tới, Dung Hi cùng đi phía sau hộ giá.
Ngạo Tình thấy tình thế không tốt, vung lên làn váy bước nhanh hơn. Ai
ngờ, không đi được mấy bước, phốc một tiếng, đụng phải bức tường người
phía trước. Mùi thơm quen thuộc Bạch Ngọc Lan, nhàn nhạt, mát mẻ , nhịp
tim cũng chậm xuống không ít.
Mỉm cười, đôi mắt trong veo hơi có vẻ xấu hổ nhìn vào tròng mắt đen, đột nhiên, vòng eo bị một đôi bàn tay ấm áp giữ lại, xinh đẹp xoay tròn đến nửa vòng xoáy. Hô hấp ấm áp phun về phía mặt của Ngạo Tình, trong nháy
mắt đó, nàng cảm thấy giống như là có suối nước ở trong người chảy xuôi, chảy vào trong lòng cho người ta cảm giác mát mẻ, ổn định trái tim đang đập nhanh của nàng. Thì ra là lòng của nàng, còn có thể vì hắn nhảy
lên.
Giống nhau, Phong Dạ Hàn tại lúc Ngạo Tình đụng vào mình một khắc kia,
nhịp tim chợt nhảy dồn dập, chống lại đôi mắt trong veo của nàng, nụ
cười khuynh thành, nhanh như tia chớp chấn động lòng lại rót vào một cỗ lực lượng. Thân thể của nàng rất mềm mại, vòng eo không đủ một nắm,
hương sen thanh nhã thấm vào lòng hắn, trên tóc có nhàn nhạt hương hoa
mai, hoàn toàn không có những thứ mà nữ nhân trong cung kia làm cho
người ta ghê tởm là vị son phấn. Trong giây lát đó, Phong Dạ Hàn có cổ
kích động, muốn hôn lên mái tóc nàng.
May mắn, bốn mắt nhìn nhau, có thể rõ ràng cảm nhận được cảm giác của
đối phương. Làm cho cảm giác lẫn nhau không còn là không cách nào chạm
đến. Ngạo Tình bừng tỉnh đầu tiên, cười một tiếng, nụ cười kia trong
suốt giống như hạt sương đọng trên lá sen, thuần túy mà ngây thơ. Trong đôi mắt sâu như hàm đàm của Phong Dạ Hàn chợt sáng, khóe miệng vô ý
nâng lên vòng cung xinh đẹp. Ngạo Tình cũng bị vòng cung xinh đẹp đó mê
hoặc, một nụ cười ưu nhã sạch sẽ, như sóng gợn lăn tăn nước hồ là loại
xinh đẹp chói lòa.
“Ô ô, người khác hồng loan tinh động.” Âm thanh xảo trá rất không hợp
thời vang lên. Dung Hi giương lên mặt hồ ly cười quyến rũ, đập vào tầm
mắt hai người đang trao đổi.
“Chậc chậc. Không ngờ chúng ta dầu muối không vào Tiểu Tình Tình còn có thời điểm động tình.” Nhã Nhã cười đến như hoa xuân rực rỡ, khó nén
được tâm nhiều chuyện của nữ nhân.
Ách. . . . . . Ngạo Tình mới phát hiện ra mình biểu hiện có nhiều chân
chó. Cảm thấy trên mặt rõ ràng nóng lên, thuận thế xoay người trừng mắt
về phía vợ chồng son kia, hếc cằm thon mịn, “Hừ. Đừng tưởng rằng các
ngươi có hai người, ta cũng có hai người.” Bộ dáng mười phần như muốn
gây sự.
“Phong Dạ Hàn, chúng ta liên thủ đối phó tân nương tân lang bọn họ, như
thế nào?” Tiểu nữ nhân tin cậy, khiến Phong Dạ Hàn có chút ứng phó không kịp.
“Liên thủ thế nào?” Giọng nói cam chịu, hình như, hình như rất nghiêm túc, hoàn toàn không có chút đùa giỡn nào trong lời nói.
Ba người vừa nghe, ngây ngốc một hồi lâu, mới biết: người này không thích hợp nói giỡn.
Ngạo Tình nhìn bộ dạng thật tình như thế của Phong Dạ Hàn, phù một cái
cười ra tiếng. Âm thanh như như chuông bạc thanh thúy sạch sẽ, cực kì dễ nghe.
Phong Dạ Hàn kinh ngạc sững sờ hồi lâu, ánh mắt mạc danh kì diệu(không giải thích được) sáng long lanh.
“Chẳng lẽ Ngũ Ca nam nữ đều ăn?” Âm thanh trào phúng đến gần, không cần
nhìn mọi người đều biết người tới là Phong Hề Ngạn độc mồm.
Ngạo Tình cúi đầu không nói, nội tâm sớm thăm hỏi hỗn đản kia trăm ngàn lần rồi.
Phong Dạ Hàn cúi đầu liếc nhìn nữ nhân vẫn ở chỗ cũ trong ngực mình, cúi đầu che giấu tâm tình, trong lòng nhất thời có chút luống cuống. Chẳng
lẽ nàng thật sự cho rằng mình đoạn tay áo.
“Ta chưa từng nói qua ta thích nam nhân.” thái độ Phong Dạ Hàn có mấy
phần khinh thường giải thích, giọng nói ngược lại trở nên khẳng định
không thể nghi ngờ.
Mọi người vừa nghe, phản ứng nhanh nhất là Bách Lý Chiến cùng đám tôn tữ ngoài mấy chục thước, bóng dáng tím thoáng một cái liền tới trước mặt,
“Thì ra là cái tên tiểu tử này không phải đồng tính, kia lão đầu ta liền không cần lo lắng cuộc sống hạnh phúc sau này của Ngạo nhi rồi. Ha ha, tiểu tử, càng xem càng thuận mắt rồi, có bảy phần như lão phu năm đó-
anh tuấn tiêu sái” , nói xong, bóng dáng lóe lên, lại náo đi.
Hì hì.
Ngạo Tình rất không có hình tượng cười ra tiếng. Gia gia càng ngày càng
xú thí(rắm thối). Gương mặt băng lãnh của Phong Dạ Hàn hình như nhu hòa
mấy phần.
“Nhị tiểu thư, có người bên ngoài đưa tới quà tặng cho người.” Trải qua
chuyện buổi sáng, Tiểu Siêu đối với Ngạo Tình càng phát ra cung kính.
Người nào nhanh như vậy đưa tới quà tặng? Phong Dạ Hàn trong lòng có chút tính toán, xem ra nhân duyên của nàng còn rất rộng.
Ngạo Tình rất tự nhiên từ trong ngực Phong Dạ Hàn dời đi, Phong Dạ Hàn
cảm thấy có chút trống rỗng trong lòng, có chút không thích ứng được.
Ngạo Tình chợt nhìn hộp gấm tử đàn, tâm tư kịch liệt chấn động . Bước
chân lảo đảo hạ xuống, thật may là Nhã Nhã lanh tay lẹ mắt, kịp thời đỡ.
“Người nào tặng quà?” Âm thanh vô cùng sợ hãi.
“Đi. . . . . . Đi rồi. . . . . .” Tiểu Siêu chưa bao giờ từng thấy nhị
tiểu thư kinh hoảng, luống cuống như thế, không thể nói lưu loát.
“Diện mạo như thế nào?” Âm thanh luống cuống hơn.
“Tuổi cùng Tiểu Siêu tương tự, tướng mạo bình thường. Một thân bố y(y
phục vải bình thường) màu xanh dương. Đúng rồi, hắn còn nói cần phải nhị tiểu thư hôn khải.”
Ngạo Tình mở ra hộp gấm, vừa nhìn, như gặp phải sét đánh.
“Thiên Sơn Tuyết ngẫu.”
Thái tử lên tiếng kinh hô, nhiều năm trước may mắn nhìn thấy một mảnh
Thiên Sơn Tuyết ngẫu tiến cống, giá trị của nó so với Thiên Sơn tuyết
liên cao hơn mấy trăm lần, Giải Bách Độc, tăng lên công lực lên gấp bội, không nghĩ đến người này vừa ra tay chính là hai mảnh, thật không thể
tưởng tượng nổi.
Mọi người vừa nghe thái tử hô lên, cũng lại gần nhìn trân bảo hiếm thấy này.
Ngạo Tình chậm rãi nhắm mắt lại, một hồi lâu mở ra, đôi mắt trong veo
chợt trở nên thật bình tĩnh, không có hốt hoảng, cũng không có ý cười,
sắc mặt không một tia gợn sóng, làm cho người ta có cảm giác cực xa.