Mưa chưa bao giờ dừng lại, tí tích tí tách mà lạnh lùng rơi xuống đầy sân, rêu xanh ở dưới bậc lại xanh biếc
Mặc Âm Trần dựa vào gần cửa sổ, đôi mắt trong suốt chiếu đến mưa, đón gió, nhìn qua ngoài cửa sổ, đêm càng khuya
Bóng dáng chậm rãi từ bên ngoài đi vào, nhìn thiếu niên ngồi gần cửa sổ, trên mặt giương một nụ cười: “Trần Nhi.”
Mặc Âm Trần nhìn thấy người tới, nhảy mạnh xuống cửa sổ, kích động mà chạy về phía người tới, “Vương thúc”
“Trần Nhi, đêm khuya vậy mà sao cũng không sai người cầm đèn, hại Vương thúc thiếu chút nữa trở về rồi.”
Người tới chính là bào đệ của đương kim hoàng đế lung nguyệt, Tấn vương gia đứng hàng thứ lão thất, Mặc Tô Hòa.
Mặc Âm Trần ở trong lời nói của Mặc Tô Hoài, liếc nhìn âm u bốn phía, lúc này mới nhớ tới hắn không cho người cầm đèn
Lúc Mặc Âm Trần định tiến lên, thì đột nhiên một bóng đen, thẳng tắp từ sau lưng Mặc Tô Hòa nhảy lên, đánh về phía Mặc Âm Trần.
Đáy mắt của Mặc Âm Trần đen lại, lúc bóng đen nhảy về phía mình thì trong chốc lát màu đỏ hiện lên
“Thầm thì ——”
Tiếng kêu hơi non nớt, từ đầu vai Mặc Âm Trần truyền đến, định thần nhìn lại, hẳn là một con chồn nước toàn thân ngăm đen, rơi xuống đầu vai của hắn.
“A nha, lại là ngươi cái đứa nhỏ tinh nghịch này.”
Mặc Âm Trần đưa tay trêu chọc cổ con chồn đen nhỏ Tiểu ô nhi
Tiểu ô nhi lúc này kêu dài một tiếng, dùng cái đầu nhỏ của mình cà cà ngón tay của Mặc Âm Trần, thân mật vươn đầu lưỡi liếm láp tay của hắn.
Mặc Tô Hoài nhìn thấy tiểu ô nhi thân mật với Mặc Âm Trần, thì nói ra: “Tiểu ô nhi thật đúng là thích cháu, biết rõ đêm nay ta sẽ tới nơi này, liền muốn cùng đi theo.”
“Vương thúc, tiểu ô nhi đã yêu thích cháu như vậy, vậy sao thúc không đưa nó cho cháu?”
Mặc Âm Trần giương mắt, cười nhìn qua Mặc Tô Hòa.
“A? Chẳng lẽ mục đích lần này của cháu, chính là cái này?”
Mặc Tô Hoài thu lại ánh mắt, nhìn về phía Mặc Âm Trần.
Mặc Âm Trần vừa đùa tiểu ô nhi, vừa nở nụ cười, “Sao có thể, cháu nhớ Vương thúc mà, cho nên mới cho người đi mời ngài tới, Vương thúc thời gian này hình như đặc biệt bận rộn, sau khi từ quan ngoại trở về, vẫn không được nhàn rỗi.”
“Được rồi, tiểu tử cháu đã miệng nói, thì nói đi, rốt cuộc lại có chuyện gì?”
Lúc hai thúc cháu nói chuyện phiếm ở bên trong, ngọn đèn dầu trong phòng đã sai người thắp sáng, hơn nữa còn đưa lên vài món thức ăn tinh xảo ngon miệng, một bình Trúc Diệp Thanh thượng hạng.
“Vương thúc, xin mời ngồi.” Mặc Âm Trần ôm tiểu ô nhi, hướng về phía Mặc Tô Hoài mời.
Mặc Tô Hoài cùng nhập tọa, nhìn Mặc Âm Trần ở phía đối diện, “Trần Nhi, khi nào thì cháu đã bắt đầu khách sáo với Vương thúc như thế rồi?”
Mặc Âm Trần chỉ là ngây ngô cười, tự mình cầm bầu rượu tới, rót rượu cho Mặc Tô Hoài, và nói: “Vương thúc, khi nào thì cháu khách khí với ngài chứ, đừng là nhớ Vương thúc, nên mới cho người mời thúc tới.”
“Ừ.” Mặc Tô Hoài cùng bưng rượu lên, thưởng thức một ngụm: “Trong nhiều hoàng tử của Vương thúc, cũng chỉ coi trọng một mình Trần Nhi cháu, đáng tiếc bộ dạng tiểu tử cháu cà lơ phất phơ này, làm cho Vương thúc cho dù có tâm”
“Vương thúc, chúng ta uống rượu, không nói chuyện luận khác.” Mặc Âm Trần ngồi trở lại, bưng ly rượu lên, kính Mặc Tô Hòa.
Mặc Tô Hoài ha ha cười, hắn cũng không tiếp tục nữa.
Trong nhiều vị hoàng tử như vậy, làm cho hắn vui đúng là chỉ có Tiểu Cửu này, chỉ tiếc Mặc Âm Trần này không có chí hướng gì lớn, trừ ăn uống vui đùa ra, tựa hồ không có gì khác có thể làm cho hắn cảm thấy hứng thú.
Cho dù Mặc Tô Hoài hắn coi trọng như thế nào, cũng chỉ than thở Mặc Âm Trần không có tài làm hoàng đế.
“Vương thúc, mấy ngày nữa chính là tết Mẫu Đan.”
“Ừ, Liễu phi nương nương yêu nhất là hoa mẫu đơn”
Mặc Tô Hoài giống như ở trong lời nói của Mặc Âm Trần, nhớ ra cái gì đó, đúng là có chút ngẩn người.
“Vương thúc, cháu muốn thúc ượn tiểu ô nhi này một ngày.”
Mặc Âm Trần ôm tiểu ô nhi, nhìn về phía Mặc Tô Hòa.
“Chỉ biết tiểu tử cháu không có lòng tốt gì mà.” Mặc Tô Hoài cũng giương mắt, liếc Mặc Âm Trần, nhìn qua tiểu ô nhi trong ngực Mặc Âm Trần, “Trần Nhi nên biết, tiểu ô nhi không bao giờ rời xa ta .”
“Điểm ấy Trần Nhi tự nhiên là biết rõ, Trần Nhi chỉ muốn mượn dùng một ngày.” Mặc Âm Trần bưng bầu rượu lên, ân cần rót rượu cho Mặc Tô Hoài.
“Nói lý do, để cho Vương thúc ta cân nhắc một chút.”
Mặc Tô Hoài nhìn Mặc Âm Trần, tiểu ô nhi làm linh thú ở bên cạnh ông từ nhỏ, hơn ba mươi năm qua, có thể một bước cũng không rời
Nếu là có, đại khái là ở Mặc Âm Trần.
Nói cũng kỳ quái, con này gặp lần thứ nhất, là tự động tự phát chạy về phía Mặc Âm Trần.
Đây cũng là nguyên nhân lớn nhất vì sao Mặc Tô Hoài luôn đặc biệt yêu mến Mặc Âm Trần.
“Còn không phải là vì nịnh nọt mẫu phi, tiểu ô nhi là linh khí, nhất định có thể làm cho Mẫu Đan Vương xúc động, Trần Nhi đã hướng thái tử mượn biệt viện thành Bắc, chỉ tiếc, gần đây nghe lời nói của quản sự đầu kia, nói là Mẫu Đan vương đã gần hai năm đều không có nở. Nghĩ đến, nhất định là thiếu phần linh khí, cho nên muốn mượn tiểu ô nhi của Vương thúc một ngày, làm cho Mẫu Đan vương dính một chút linh khí của tiểu ô nhi, ở tết Mẫu Đan ngày đó, cũng có thể phóng ra hào quang.”
Mặc Âm Trần vừa nói , vừa quan sát thần sắc của Mặc Tô Hoài.
“Thì ra có chuyện như vậy, thiệt thòi cháu có phần hiếu tâm này, kỳ thật Vương thúc cũng nghe thấy, cháu đang tổ chức hội mẫu đơn cho Liễu phi nương nương.”
“Thì ra Vương thúc đã biết, sớm biết như vậy Trần Nhi cũng không cần khổ tâm lớn như vậy.” Mặc Âm Trần cười hắc hắc, “Vương thúc, lý do này có thể đủ để ngài đem tiểu ô nhi cho cháu mượn một ngày không?”
“Được rồi, vậy cháu khi nào cần, thì tới Tấn vương phủ đi.”
Mặc Tô Hoài gật đầu.
Mặc Âm Trần nhìn Mạc Tô Hoà cuối cùng cũng gật đầu, lúc này mới âm thầm thở ra.
Bước đầu tiên này xem như thành công.
Nhưng về chuyện Mẫu Đan vương, Âu Dương Sùng Hoa làm thế nào biết được ?
Kỳ thật chuyện này, đúng là từ trong miệng Âu Dương Sùng Hoa biết được, nếu không có mặt bằng không, hắn nhất định sẽ xấu mặt ở hội ngắm hoa.
Nghĩ đến đây, Mặc Âm Trần chưa phát giác ra đã nở nụ cười
Thế nhân chỉ nói nhị tiểu thư Âu Dương gia khuynh quốc khuynh thành, Tam tiểu thư đần độn ngu dốt, lại không biết, Sùng Hoa là huệ chất lan tâm, cùng võ công thâm tàng bất lộ, không ai bằng .