Vương Phi Si Ngốc Không Dễ Chọc

Chương 70: Tâm khóa 10



Nhớ tới những năm tháng lúc mới vào Âu Dương phủ, nàng vẫn ở tại nơi xa xôi nhất Bắc Uyển, tứ sau ngày Mặc Âm Trần đến, toàn bộ đều trở về lúc bắt đầu, nàng vẫn là tam tiểu thư ngu dại của Âu Dương Gia, ở Bắc Uyển này ngoại trừ Ngân Tụ cùng Bạch Tố Nương thì ít có người đến hỏi thăm.

Trở về đã hơn nửa tháng, trời luôn mưa dầm liên tục giống như tâm tình người nào đó.

Bắc Uyển ngăn cách, ở trong này, nàng có thể thả lỏng mình, hoàn toàn đắm chìm trong không gian yên tĩnh ở đây.

Ngân Tụ đứng ở cửa, lắng nghe điệu hát êm tai kia , tiểu thư chơi đàn đúng là đột nhiên vượt bậc, từ lúc tiểu thư khôi phục bình thường, cả ngày đem nhốt mình ở trong phòng, học gì cũng chợt tiến bộ lên rất nhiều.

Tiểu thư giống như là đứa bé mới sinh, đối với mọi thứ đều cảm thấy rất hứng thú.

Hơn nữa, trừ mình cùng phu nhân ra, đến nay còn không ai biết tiểu thư khôi phục bình thường.

Nửa tháng trong nháy mắt qua đi, từ ngày cùng Cửu vương gia gặp mặt , Ngân Tụ cảm thấy tiểu thư giống như lại có biến hóa lại có chút ít thần bí, đặc biệt lần kia, nàng cư nhiên phát hiện tiểu thư nửa đêm khuya đứng ở cửa phòng vẻ mặt có chút lạnh lẽo đáng sợ. Còn nguyên nhân thực sự, có lẽ cũng chỉ có tiểu thư mới biết được.

Ngân Tụ tâm có chút run sợ, mơ hồ chưa phát giác ra có người đến gần, đợi khi quay người lại, đột nhiên kinh hãi.

Đây

Đây là Cửu vương gia, tại sao lại đến đây?

Công khai xuất hiện như thế, thật đúng là làm cho người ta hoài nghi, rốt cuộc hộ vệ Âu Dương gia đang làm cái gì?

Mặc Âm Trần nháy mắt với vẻ mặt ngu ngơ của Ngân Tụ, ý bảo Ngân Tụ không cần phải lên tiếng.

Ngân Tụ ánh mắt thu lại, tuy nói hắn là Cửu vương gia, lại là cô gia tương lai.

Chính là tiểu thư mình vẫn còn chưa có xuất gia, Cửu vương gia này có phải là có hơi gấp gáp không?

Mặc Âm Trần dùng tay ra hiệu với Ngân Tụ, chính mình thì tùy tiện đi về phía cửa.

Ngân Tụ nhanh chóng bước đến.

Mặc Âm Trần chặn Ngân Tụ, thấp giọng xuống, nói ra: “Chuyện gì?”

“Ngài cứ như vậy tiến vào?”

“Bằng không ?” Mặc Âm Trần nhìn sang chính mình, vẻ mặt khó hiểu.

“Cửu vương gia, việc này không hợp quy củ.”Ngân Tụ có chút lo lắng nói.

“Ta là vị hôn phu tương lai tiểu thư nhà ngươi, Ngân Tụ, chẳng lẽ ngươi muốn chống lại ý của bổn vương?”Mặc Âm Trần dùng dáng điệu vương gia, uy hiếp Ngân Tụ .

Lúc Ngân Tụ còn muốn nói cái gì thì Mặc Âm Trần đã đẩy cửa phòng ra, tiến vào, nàng cũng chỉ có thể giẫm chân ở bên ngoài, trông coi không thể để cho người khác thấy trong phòng tiểu thư có đàn ông.

Cho dù người kia là Cửu vương gia, tam cô gia tương lai!

Mặc Âm Trần nhẹ bước tiến vào trong phòng

Trong phòng, tiếng đàn không ngừng, chỉ chậm, nhẹ nhàng , giống như chim oanh mới sinh kêu, làm rung động lòng người.

Mặc Âm Trần đứng ở cửa phòng chốc lát, lặng lẽ tiến lên, cúi người, từ phía sau lưng ôm eo Âu Dương Sùng Hoa, hôn nhẹ lên má nàng.

Tiếng đàn hơi loạn.

Hai tay Mặc Âm Trần ôm chặt hơn nữa, nghiêng đầu, sợi tóc rơi xuống phất qua cái cổ trắng nõn của nàng, trêu chọc nàng run rẩy một hồi.

Thân thể Âu Dương Sùng Hoa run lên, tiếng đàn cuối cùng dừng lại, ngoái đầu nhìn lại, giống như giận mà không phải giận liếc Mặc Âm Trần: “Là ai chọc tới Cửu vương gia của chúng ta rồi?”

Sắc mặt của Mặc Âm Trần không đổi, chỉ có chút nhíu mày: “Ta đâu chỉ là không vui, quả thực là sắp giận sôi lên rồi, Sùng Hoa gặp ta rõ ràng một chút cũng không vui.”

Âu Dương Sùng Hoa cười nhạt một tiếng, giọng điệu nhưng lại nói không nên lời ôn nhu: “Như thế nào không vui? Chỉ là chàng luôn xuất hiện quá đột ngột, để cho ta có chút phản ứng không kịp.”

Mặc Âm Trần mày nhíu lại càng sâu, lại ở lúc ngoái đầu nhìn lại ở giữa giãn ra.

Bỗng dưng, chàng đem Âu Dương Sùng Hoa đặt ở thân dưới, vẻ mặt kiêu căng mang theo một tia cười yếu ớt: “Nguyên lai Sùng Hoa của ta cũng biết đánh đàn.”

Ngón tay nghịch qua môi của nàng, gò má gần sát. Âu Dương Sùng Hoa thuận thế đẩy, “Chàng làm cái gì vậy?”

Mặc Âm Trần bị cự tuyệt, khuôn mặt thoáng cái tối xầm, chàng cong miệng lên, oán giận nói: “Sùng Hoa quả nhiên không muốn gặp ta.”

Có thể đang nhìn đến Âu Dương Sùng Hoa ngưng trọng tầm mắt, khóe miệng lại giơ lên, nở nụ cười: “Bất quá thấy Sùng Hoa cũng có phần nghĩ đến ta, ta liền tha thứ cho nàng.”Nói xong lại tiếp cận hơn “Sùng Hoa, khúc nhạc này của nàng có phải là đang nói lên tưởng niệm ta không?”

Môi kề gần trên môi của Âu Dương Sùng Hoa, lúc này đây Âu Dương Sùng Hoa không có đẩy ra hắn. Không nói tiếng nào, chỉ có hai đôi mắt chân thành nhìn nhau.

Trong lúc này không có tôn quý, không có rụt rè, Mặc Âm Trần ôm lấy Âu Dương Sùng Hoa, hôn nàng, tinh tế ôn nhu , hôn lên bên môi

Âu Dương Sùng Hoa có chút thở dài như phảng phất sống ở dưới mái hiên, nói khẽ:

“Chàng cứ nói đi?”.

Đột nhiên Mặc Âm Trần người ngồi dậy, mặt hướng ngoài hành lang, nghiêng tai lắng nghe tiếng nước mưa chảy xuống.

Âu Dương Sùng Hoa chậm rãi thẳng người lên, ngồi vào chỗ của mình, mắt nhìn ra bên ngoài.

Ngoài phòng mưa phùn tí tách, mai cây đứng lặng trong mưa, trên thân cành tinh tế bám đầy những giọt nước nhỏ, cơn gió nhỏ cùng một chỗ thổi lên làm cho những giọt nước nhỏ trong chảy rơi xuống mặt đất.

Khóe môi chậm rãi hiện lên ý cười nhu hòa

Trong thoáng chốc, giống như thấy được bạch mai nở rộ trong ngày mùa đông.

Tuyết dấu không cho nó rơi ngông nghênh, gió trời thổi kiêu ngạo.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.