Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 71: Lão nam nhân!



Dạ
Nguyệt Sắc nhũn như con chi chi nằm lỳ ở trên giường, kể từ sau khi nàng trở
về, Nguyệt Vô Thương quả thật là nói là làm, để cho nàng ở trong Vương
Phủ . Ở trong lầu các nửa tháng, trong lòng thầm mắng người kia đúng là
yêu nghiệt, chẳng qua là nàng còn chưa có gả cho hắn a , ô ô.

Nguyệt
Vô Thương lúc trở lại, liền nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc ấm ức nằm lỳ ở trên
giường, chậm rãi đi tới, mấy ngày gần đây nàng bộ dáng kia cũng là thấy nhưng
không thể trách rồi, yêu nghiệt cười một tiếng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc ôn
nhu mà nói: “Vốn là muốn mang nàng đi ra
ngoài đi dạo một chút, bất quá nhìn dáng vẻ mệt mỏi của nương tử như thế
này , ta thấy hay là. . . . . .”

Hai
chữ còn chưa bật thốt lên, Dạ Nguyệt Sắc”Cọ” một cái từ trên
giường nhảy dựng lên, tới ở Nguyệt Vô Thương tay, vội vàng nói: “Tuyệt
không mệt mỏi, thật mà. . . . . .”

Đôi
con mắt sóng sánh ngập nước, mang theo nồng đậm mong đợi nhìn Nguyệt Vô
Thương, một đôi mắt trong veo như nước ý vị đối với Nguyệt Vô Thương nháy mắt a
nháy mắt , chỉ trông mong người nọ có thể lập tức để nàng đi ra ngoài.

Đường
cong khóe miệng của Nguyệt
Vô Thương càng phát yêu nghiệt, đôi mắt hoa đào khẽ chau lại, mặt khổ sở nhìn
Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía nàng miễn cưỡng nói, “Mới vừa rồi nàng còn
nói mệt chết đi. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc lại bắt đầu lo lắng , cái đó còn không phải là bởi vì sáng sớm hôm
nay , nguyên nhân không phải vì tên yêu nghiệt nào đó mới sang sớm đã động chân
động tay với nàng sao? Dạ Nguyệt Sắc đảo mắt nhìn một vòng, ngẩng đầu nhìn
Nguyệt Vô Thương, ngượng ngùng nói: “Ta đột nhiên lại cảm thấy tinh thần
không tệ, rất muốn ra ngoài đi dạo. . . . . .”

Nguyệt
Vô Thương tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, nụ cười càng yêu nghiệt: “Vậy
trước tiên nên tiếp tục việc vẫn chưa kịp làm xong ? Nhé ?”

Nghe
Nguyệt Vô Thương nâng cao ngữ điệu, Dạ Nguyệt Sắc nhất thời giật mình một cái,
ngước mắt nhìn lướt qua khuôn mặt mấy ngày nay lộ ra bản tính yêu nghiệt,
không nhìn kỹ thì còn đỡ, nhìn kỹ, Dạ Nguyệt Sắc che lỗ mũi, người này thật
đúng là yêu nghiệt.

Chỉ
thấy áo ngủ rộng thùng thình củaNguyệt Vô Thương khẽ
mở , một mảng lớn da thịt trắng như tuyết của bộ ngực theo động tác khom
lưng của hắn liển lộ ra, theo áo di động như ẩn như hiện. Trước ngực
hai điểm đỏ sắc càng thêm như có như không xuất hiện trước mắt Dạ Nguyệt
Sắc ,lại còn có chút hơi sưng đỏ, mặt Dạ Nguyệt Sắc đỏ lên. Đó là nàng hôm
qua cắn, có chút thẹn thùng mắt khép hờ không dám ở nhìn chằm chằm Nguyệt Vô
Thương, chỉ sợ sẽ chảy máu mũi.

Dạ
Nguyệt Sắc vốn định lấy tay muốn đem Nguyệt Vô Thương đẩy ra chút ít, đôi tay
chạm tới da thịt trắng nõn trên ngực Nguyệt Vô Thương, một dòng điện nhanh
chóng truyền tới hai tay, quay đầu yếu ớt nói: “Nguyệt Nguyệt. . . . . .”

Nguyệt
Vô Thương kéo Dạ Nguyệt Sắc ngồi vào
lòng mình, ôm nàng vào trong ngực, hắn đương nhiên biết Dạ Nguyệt Sắc là không
chịu ngồi yên và cũng không thể quản được nàng , để cho nàng tại trong lầu các
nán lại khoảng nửa tháng, cũng thực khó cho nàng rồi, chỉ bất quá hắn chẳng
qua là không muốn để cho nàng đi ra ngoài nhìn thấy những người khác mà thôi.

Hôm
đó liền cho người tra xét tất cả chuyện xảy ra, từ ngày chia tay cùng Phong Hồi
Tuyết bên bến tàu ngoài kinh thành, sau khi hắn và Dạ Nguyệt Sắc rời thuyền đi
, Tây Tử Dặc đem Phong Hồi Tuyết dẫn dụ tới gần kinh thành Nam quốc, sau
đó nhận được lệnh của hắn mới trở lại.


Phong Hồi Tuyết liền không khéo gặp được song thân đi ra ngoài du ngoạn ở
Nam quốc , chẳng qua thật là vừa khéo vừa rời khỏi biên cương, song thân
Phong Hồi Tuyết liền vô cớ bỏ mình . Nguyệt Vô Thương nhíu mày một cái,
cũng không biết là có người cố ý gây ra hay chỉ là trùng hợp!

Khóe
môi Nguyệt Vô Thương cong lên , thời hạn một tháng cũng sắp đến rồi hắn cùng
với Tây Tử Dặc , Tây Tử! Tây Tử! Thời điểm này đúng là rất thích hợp để ra
ngoài dạo chơi.

Nguyệt
Vô Thương vuốt ve trán Dạ Nguyệt Sắc , sau đó ngón tay thon dài khẽ nâng
cằm Dạ Nguyệt Sắc , hai đôi môi hồng khẽ lướt, một đôi mắt lấp lánh sáng
lên.

Chẳng
qua chỉ là hôn nhẹ ? Dạ Nguyệt Sắc cao hứng nhảy dựng lên ôm lấy cổ Nguyệt Vô
Thương , đem môi mình hướng Nguyệt Vô Thương mà hôn. Đơn giản đem lời của
tên yêu nghiệt nào đó coi như đã xong ,thay xong quần áo rồi cùng nàng xuất
môn.

Dạ Nguyệt
Sắc ra hiệu cho xe ngựa trước hết
dừng ở cửa Tô Mạc Già, Dạ Nguyệt Sắc nhảy xuống xe , nhìn thấy Đông Ly đã sớm
chờ ở đây, hôm nay ngẩng đầu ưỡn ngực đi về phía trước, nhẹ nhàng ho hai tiếng.

“Phu
nhân!” Đông Ly rất cung kính ôm quyền thi lễ, Dạ Nguyệt Sắc có cảm giác
mình từ nông dân được nâng lên thành địa chủ. Không sai, nàng hôm nay muốn đến
đây là để báo thù, ai kêu hắn trước kia không cho nàng đi
vào, nói nàng cáo mượn oai hùm cũng được, cái gì cũng tốt, tiểu nữ tử báo
thù ba ngày cũng ngại muộn.

“Ừ.
. . . . .” Dạ Nguyệt Sắc quét ánh mắt nhìn Đông Ly một cái, “Ta xem
ngươi là một kẻ biết thức thời , về sau này tổng quản củaTô
Mạc Già vẫn là nên đổi lại người thôi. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc ngẩng đầu
ưỡn ngực, nàng đã nói qua chỉ cần nàng trở thành chủ nhân Tô Mạc Già sẽ
đem Đông Ly đuổi đi, sau đó ở trước cửa lập tấm bảng.

Đông
Ly liếc mắt một cái nhìn bộ dáng thê nô sợ vợ đích thị là chủ nhân nhà mình.
Thật muốn ngẩng đầu thở dài một cái, thời điểm trước kia không để cho Dạ Nguyệt
Sắc đi vào, đó đều là chủ nhân nhà mình bày mưu đặt kế làm hắn có thể đến gần
mỹ nhân a. Sau đó bởi vì tức giận nàng đã làm rối loạn tâm hồn của Nguyệt Vô
Thương, ngay cả độc cũng đều không chịu giải, ngôn ngữ tự nhiên cũng thêm phần
không khách khí . Hiện giờ nàng là phu
nhân. . . . . . Đông Ly cung kính hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Phu
nhân nói rất đúng, tất cả theo ý phu nhân. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc đột nhiên cảm thấy không thú vị, hắn không phải là nên phản kháng
mới đúng sao? Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy không có gì thú vị, vì vậy liền muốn
tìm Nguyệt Vô Thương để hỏi, dịch bước đến bên người Nguyệt Vô Thương, ho nhẹ
hai tiếng, “Nguyệt Nguyệt, ta muốn khai trừ hắn, để cho hắn về sau đi chùi
nhà xí. . . . . .”

Đông
Ly vừa nghe, không thể tin ngước mắt lên, nhìn nụ cười trên mặt Nguyệt Vô
Thương, cúi đầu thở dài, chủ nhân hắn đúng là một kẻ không có tính người. Chẳng
qua là lời này hắn không dám nói ra.

Nguyệt
Vô Thương nhìn Đông Ly một cái, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cưng chiều cười một
tiếng, chỉ cần nàng cao hứng, có cái gì không thể, “Vậy sau này nhà xí của
Tô Mạc Già liền để cho Đông Ly nhé. . . . . .”

“Đúng
rồi, phải ở trước cửa lập tấm bảng viết lên ‘ Nhân yêu cùng Hồ Ly Tinh cấm vào
bên trong ’ a, phải nhớ được.”

Dạ
Nguyệt Sắc còn chưa nói hết Nguyệt Vô Thương liền kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía
trước, khóe miệng treo lên một nụ cười xinh đẹp. Dạ Nguyệt Sắc nhìn tửu lâu,
cảm thấy đói bụng rồi, lôi Nguyệt Vô Thương đi hướng trong tửu lâu.

Dạ
Nguyệt Sắc kéo Nguyệt Vô Thương đến trong tửu lâu ngồi xuống vị trí khiến mọi
người dễ nhìn thấy nhất . Nàng hôm nay không chỉ có là ra ngoài ra oai tìm Đông
Ly báo thù, lại muốn cùng Nguyệt Nguyệt nhà nàng đi dạo .

Nguyệt
Vô Thương ngồi ở vị trí dễ thấy nhất, cảm nhận được tới ánh mắt nhìn từ mọi
phía , hắn tự nhiên biết Dạ Nguyệt Sắc có ý gì, vừa lúc hắn cũng có ý đó, để
mọi người ở kinh thành xem một chút, hôm nay Dạ Nguyệt Sắc là thê tử Nguyệt Vô
Thương .

Gọi
rất nhiều món ăn, món ăn còn chưa dâng lên đủ, ngoài cửa liền truyền đến một
loạt tiếng bước chân. Dạ Nguyệt Sắc tò mò ngước mắt nhìn lại, đã thấy Nguyệt
Lưu Ảnh cùng một người nam tử trung niên dị tộc chậm rãi đi vào

So
với nam tử Bắc Mạc, người này có khuôn mặt cương nghị nhưng không hề tỏ vẻ thô
lỗ, quanh thân toát ra khí chất của vương giả, trên mặt bởi vì năm tháng lắng
đọng, lại có chút thâm thúy sâu xa. Chủ yếu chính là Dạ Nguyệt Sắc vội
vàng quay đầu lại nhìn đối diện Nguyệt Vô Thương, sao nàng lại có cảm giác dáng
dấp hai người bọn họ có mấy phần tương tự?

Nguyệt
Lưu Ảnh quét mắt nhìn Dạ Nguyệt Sắc , chỉ thấy người phía sau càng thêm kiều mỵ
động lòng người, trong lòng hung hăng run lên, ngay sau đó cau mày thu lại thần
sắc, mang theo trung niên nam tử đi về hướng Nguyệt Vô Thương cùng Dạ
Nguyệt Sắc.

“Hoàng
thúc, đây là Bắc Mạc quân chủ. . . . . .” Nguyệt Lưu Ảnh hướng về phía
Nguyệt Vô Thương nói, nhìn lướt qua bốn phía, “Ta xem cũng không còn bàn,
không bằng liền cùng hoàng thúc ngồi chung một bàn!”

Nói
xong hướng về phía Bắc Mạc quân chủ làm một tư thế xin mời, sau đó tự mình ngồi
xuống.

Dạ
Nguyệt Sắc nhướng mày, đồ Lessbian hắn tự coi đây là nhà mình! Nhìn lướt qua
Nguyệt Vô Thương, sau đó khẽ nhìn Bắc Mạc quân chủ một chút đang hướng về phía
nàng cười, xem ra là một người có vẻ rất nhiệt tình .

Nhìn
người ngồi ở bên tay phải Nguyệt Lưu Ảnh, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên nhớ đến
ngày ấy lúc Nguyệt Vô Thương cầu hôn với nàng , âm thầm cười gian trá một
tiếng, sau đó nâng lên ba đôi mắt song sánh đầy nước, nhìn Nguyệt Vô Thương.

Nguyệt
Lưu Ảnh thấy thế, trong lòng không thể ức chế rung động đứng lên,
đây mới chính là dáng vể của nàng sao? Bắt hắn làm cái gì hắn cũng đều đáp ứng,
mà nghe lời Dạ Nguyệt Sắc, sắc mặt của Nguyệt Lưu Ảnh đen đến mức có thể chảy
ra nước.

“Nguyệt
Nguyệt à, hắn gọi chàng làhoàng thúc, vậy
kêu là ta cái gì?” . Bộ mặt mang dáng vẻ mơ màng , mắt to ngập nước, nhìn
thấy thế nhưng lại không thể làm cho người nào có thể giận nàng, chẳng qua là
cảm giac bất bình trong lòng Nguyệt Lưu Ảnh càng phát ra mãnh liệt.

Nguyệt
Vô Thương nhẹ nhàng nhướn đôi mắt hoa đào lên , cái môi khẽ kéo lên một đường
cong duyên dáng , hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cưng chiều cười một tiếng,
“Dĩ nhiên là thẩm thẩm!”

Dạ
Nguyệt Sắc tà ác cười một tiếng, mặc dù bị làm già đi một chút, nhưng nhìn thấy
đồ Lessbian tỏ vẻ kinh ngạc, nàng thật cao hứng, đôi môi mang theo nụ cười
tròng mắt tà ác cứ như vậy nhìn Nguyệt Lưu Ảnh. Mà mặt người nào đó đen xì ,
trong đôi mắt phượng tràn đầy màu đen đang kìm nén tức giận, hai tay nắm thật
chặt, nàng vốn phải là của hắn, hôm nay muốn hắn gọi nàng là thẩm thẩm, đừng mơ
tưởng!

“Lễ
nghi của Nguyệt quốc là như thế sao. . . . . .” Bắc Mạc quân chủ ở
một bên lên tiếng, thanh âm nhàn nhạt, nghe rất ôn hòa, chỉ bất quá ý tứ bên
trong cũng là không thể bỏ qua, nếu như Nguyệt Lưu Ảnh hắn không gọi, vậy chính
là quá mất quốc thể.

Chẳng
qua là kể từ khi người nọ từ khi bắt đầu bước vào tửu lâu, Nguyệt Vô Thương
cũng không hề nhìn qua ông ta một cái, hiện giờ cũng đương nhiên không muốn
nhận giúp đỡ của ông ta,
nhìn lướt qua Nguyệt Lưu Ảnh, sâu kín lên tiếng: “A Ảnh, hôm đó thái tử
điện hạ Nam quốc. . . . . .”

Lời
nói Nguyệt Vô Thương đến chỗ này dừng lại, đôi mắt lại nhìn chằm chằm Nguyệt
Lưu Ảnh, chờ hắn gọi Dạ Nguyệt Sắc thẩm thẩm, cũng làm chặt đứt tâm tư của hắn!

“Thẩm
thẩm. . . . . .” Nguyệt Lưu Ảnh cắn răng nghiến lợi, nhỏ giọng gần như
nghe không rõ kêu lên hai chữ, sau đó vung lên ống tay áo không để ý, hôm
nay phụng chỉ đưa Bắc Mạc quân chủ đi dạo một vòng kinh thành, sải bước rời
khỏi tửu lâu .

Dạ
Nguyệt Sắc đương nhiên cũng biết một vừa hai phải , trong lòng vui vẻ, nhỏ
giọng thầm nói: “Ta vẫn còn chưa cho hắn bao tiền lì xì, làm gì đi nhanh
như vậy. . . . . .”

Nguyệt
Vô Thương mỉm cười, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cưng chiều cười nói: “Đột
nhiên không có hứng trí , ta xem vẫn là nên mang về ăn!”

Dạ
Nguyệt Sắc có chút không hiểu nhìn Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Lưu Ảnh cũng
đã đi rồi, không phải là hăng hái hơn sao? Khẽ liếc mắt về phía Bắc Mạc quân
chủ, chỉ thấy ánh mắt người nọ sáng quắc nhìn khuôn mặt Nguyệt Vô
Thương , thần sắc có chút hoảng hốt. Dạ Nguyệt Sắc kích động, vốn là mới
vừa nãy người này giúp cho nàng, đối với ông ta ấn
tượng không tệ, chẳng qua là hiện giờ nhìn chằm chằm Nguyệt Nguyệt nhà nàng như
vậy, là chuyện gì a?

“Khụ
khụ. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc ho nhẹ hai tiếng, thấy người kia vẫn nhìn
Nguyệt Nguyệt nhà nàng , lần nữa ho hai tiếng, đem cái ly cầm trong tay nặng nề
đặt trên bàn, phát ra tiếng vang rất lớn, người nọ mới phục hồi tinh thần lại.

Chẳng
qua là người kia không biết cao thấp , hiện giờ vẫn như cũ còn có thần sắc
không khác nhìn Dạ Nguyệt Sắc, giống như mới vừa rồi chăm chú nhìn
Nguyệt Vô Thương thật lâu là một ảo giác.

“Đại
thúc a. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nhìn Bắc Mạc quân chủ một cái, tiếp tục
nói: “Có từng nghe qua một câu nói hay không?”

“Phu
nhân hãy nói nghe thử!” Đôi mắt hoa đào của người nọ cũng không kém Nguyệt
Vô Thương, mặc dù trải qua năm tháng có chút tang thương, nhưng vẫn mê người mị
hoặc như cũ.

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn người nọ, nghiêm nghị nói: “Chính là ‘ Hái hoa phải hái
liền tay ’. . . . . .” Đừng nghĩ già rồi muốn làm gì thì làm, không phải
già rồi muốn làm gì thì làm a .

Người
nọ không hiểu nhìn Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên đứng dậy, cơm cũng
không muốn ăn, kéo Nguyệt Vô Thương ra khỏi tửu lâu, lưu lại một nam nhân đang
cau mày, trăm mối vẫn không có cách giải.

Nguyệt
Vô Thương thấy bộ dạng Dạ Nguyệt Sắc cau mày chu mỏ mỗi khi nàng mất hứng,
nhưng không biết nàng vì sao mất hứng, nhẹ nhàng kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, ôn nhu
hỏi: “Làm sao vậy, Sắc Sắc. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc dừng bước lại, nhìn lên rồi lại nhìn xuống Nguyệt Vô Thương, mặt mày
như vẽ, đôi mắt hoa đào lúc này, đôi môi hiện rõ nụ cười cưng chiều lúc nói chuyện
với nàng, đôi môi mềm mại khẽ hé ra rồi hợp lại. Dáng dấp quá mức yêu nghiệt
rồi, Dạ Nguyệt Sắc mất hứng, nhìn lướt qua đường cái, chỉ thấy có bán mũ sa ,
kéo đầu Nguyệt Vô Thương xuống , giận dữ trùm lên trên đầu Nguyệt Vô
Thương .

Nguyệt
Vô Thương vẫn cưng chiều kéo tay Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng khẽ nhéo tay nàng,
sâu kín nói: “Nương tử như vậy làm sao gặp người ta. . . . . .”

“Ai
bảo chàng mang
bộ dáng trêu hoa ghẹo nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc phẫn hận nói, nhà
có hoa thơm đúng là rước lấy phiền phức . Nam nhân nữ nhân thấy đều vô lực
chống đỡ .

Nguyệt
Vô Thương đem mũ sa hạ xuống che bớt dung nhan nhưng lúc này càng phát yêu
nghiệt . Hiểu ý của nàng, chợt có chút sủng nịnh nhưng bất đắc dĩ thở dài,
không biết trong đầu nàng đang nghĩ cái gì? Bất quá người nọ mới nhìn hắn mấy
lần, nữ nhân đã này suy nghĩ đi nơi nào rồi!

Chẳng
qua là Nguyệt Vô Thương đương nhiên không biết băn khoăn của Dạ Nguyệt Sắc,
tình địch của nàng không phân biệt nam nữ!

Nguyệt
Vô Thương bất đắc dĩ cúi đầu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc cưng chiều nói, giọng
nói mềm mại đến tận xương thật hợp với bộ dạng kia, khiến trái tim nhỏ
của Dạ Nguyệt Sắc đập lệch hai nhịp : “Nương tử, nếu nàng không thích
, về sau chỉ để cho một mình nàng nhìn. . . . . .

Dạ
Nguyệt Sắc Sắc mặt đỏ lên, thấy người nào đó đang tỏ thái độ nhận sai, bất quá
trong lòng có chút tò mò, người vừa nãy là Bắc Mạc quân chủ, đột nhiên
thấy mình ăn dấm chua linh tinh cảm thấy một tia thẹn thùng.

“Tốt
lắm, đi thôi. . . . . .” Nguyệt Vô Thương nắm tay nàng tiếp tục đi về phía
trước.

Đường
cái phồn hoa náo nhiệt , một thân bạch y nam tử, toàn thân tỏa ra khí thế tao
nhã làm cho mọi người xung quanh không thể không nhìn, chỉ là trên đầu mũ sa
thật to ngăn cách tầm mắt của mọi người, làm cho người ta không thể nhìn thấy
dung nhan đằng sau mũ sa kia, chỉ có thể nhìn thấy đằng sau mũ sa là đoạn tóc
dài như gấm, nhu thuận rủ
xuống ở phía sau.

Một
đôi tay thon dài dắt theo sau một nữ tữ sa y màu xanh nhạt, cô gái kiều mỵ động
lòng người, tự nhiên làm người khác chú ý vạn phần.

“Nguyệt
Nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc kéo tay Nguyệt Vô Thương, để cho hắn
ngừng lại, xoay người nhìn xuyên qua cái khăn che mặt nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn
nhăn thành một đoàn, cau mày hỏi: “Làm sao vậy?”

“Ta
giống như nghe thanh âm gì đó?” Dạ Nguyệt Sắc khẽ cắn răng, nàng muốn nói
là nghe tiếng đàn kia . Chẳng qua là ở lầu các tới giờ đã mười mấy ngày,
chỉ cần vừa nhắc tới hai chữ tiếng đàn, tên yêu nghiệt nào đó liền quấn lấy
nàng, ôn nhu hôn, êm ái trêu chọc, làm cho một chút thanh tỉnh củanàng
toàn bộ ném ra ngoài, thế giới của nàng chỉ có duy nhất một mình hắn.

Nguyệt
Vô Thương khẽ cau mày, ngưng thần nghe, thần sắc trên mặt đột nhiên yêu dã vạn
phần, kéo Dạ Nguyệt Sắc đi về phía trước, vừa nói: “Nào có cái thanh âm
gì, nương tử nhất định là nghe lầm. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc cũng không kịp nói chuyện, chỉ cảm thấy một cỗ ôn nhu như gió xuân
cảm giác áp vào mặt , nghênh diện mà đến . Ngước mắt nhìn, chỉ thấy một
thân bạch y , ánh mắt nhu hòa nhìn nàng, trong mắt một mảnh nhu tình niềm
thương nhớ .

Người
này chính là Phong Hồi Tuyết không gặp đã lâu vẫn không thay đổi , Nguyệt
Vô Thương nắm chặt tay Dạ Nguyệt Sắc, cách mũ sa nhìn Phong Hồi Tuyết, yên lặng
theo dõi biến hóa.

Chỉ
thấy Phong Hồi Tuyết chậm rãi đi lên trước, hơi nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương,
sau đó ánh mắt nhu hòa nhìn Dạ Nguyệt Sắc nói: “Nguyệt Sắc. . . . .
.” Khuôn mặt dịu dàng ngừng lại một chút , tất cả thiên ngôn vạn ngữ chỉ
hóa thành một tiếng gọi nhẹ nhàng.

“A
Tuyết. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy Nguyệt Vô Thương cầm tay của nàng
nắm thật chặt, nhẹ nhàng nhéo nhẹ vào lòng bàn tay người nọ, ý bảo hắn bình
tĩnh chớ nóng . Nhìn lướt qua Phong Hồi Tuyết, người thích mặc áo màu xanh
nhạt lúc này đã đổi thành một thân bạch y, trong lòng hồ nghi, yếu ớt mà hỏi:
“A Tuyết huynh làm sao vậy?”

Phong
Hồi Tuyết nhìn Dạ Nguyệt Sắc một lúc, lại nhìn Nguyệt Vô Thương, nhàn nhạt nói
một câu: “ Không có gì “.

Nỗi
đau mất song thân của hắn, hi vọng không liên quan gì đến Nguyệt Vô Thương, ánh
mắt ôn hòa nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong lòng đau xót. Hắn và nàng vốn dĩ
chính là để tuột mất nhau . Chẳng qua là, nếu thật sự chuyện đó có liên
quan đến Nguyệt Vô Thương, hắn phải lựa chọn như thế nào? Hoặc giả chỉ cần hắn
không thương nàng, buông nàng ra , có lẽ là có thể siêu thoát rồi! Không đành
lòng nhìn lại nàng một lần nữa, sợ mình sẽ nhịn không được mà mềm lòng, Phong
Hồi Tuyết lắc mình một cái đột nhiên biến mất trước mặt Dạ Nguyệt Sắc .

“Nguyệt
Nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc kéo Nguyệt Vô Thương tay, yếu ớt mà
hỏi: “Huynh ấy làm sao vậy ?”

Đôi
mắt Nguyệt Vô Thương phía sau mũ sa khẽ híp lại, tại sao hắn phải gánh tội thay
người khác ? Chuyện này phải điều tra một cách rõ ràng, qua hai ngày nữa chính
là lễ vạn thọ , hắn vốn không muốn đi tham gia náo nhiệt, hôm nay ngược lại đột
nhiên muốn đi rồi. Nguyệt Vô Thương khẽ nhếch môi, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc
ôn nhu nói: “Hắn đã trưởng thành rồi, không cần nàng quan tâm. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc giật giật khóe miệng, cách mũ sa cũng có thể nghe thấy được mùi dấm,
người này thật là một nam nhân nhỏ mọn, bất quá a, nàng thích.

Đúng
hạn tới lễ vạn thọ, Dạ Nguyệt Sắc ngồi bên cạnh Nguyệt Vô Thương, quan sát
cả căn điện đường, cung điện xanh vàng rực rỡ. Nàng ngược lại không có hứng thú
gì, nhìn lướt qua chếch Nguyệt Vô Thương một chút, đối diện là Bắc Mạc quân
chủ. Một đôi mắt lãnh đạm lướt qua, khiến Dạ Nguyệt Sắc hướng Nguyệt Vô Thương
bên người rụt một cái.

Nguyệt
Vô Thương nheo mắt lại nhìn lướt qua ngồi đối diện là Tây Tử Dặc, ánh mắt
nguy hiểm lạnh lùng, Tây Tử Dặc lơ đễnh đem ánh mắt đang nhìn Dạ Nguyệt
Sắc dời đi, quay đầu không nói thêm gì nữa.

Chẳng
qua là phía kia Bắc Mạc quân chủ vẫn nhìn khuôn mặt Nguyệt Vô Thương, thần sắc
sầu bi. Nguyệt Vô Thương chẳng qua chỉ khẽ cười lơ đễnh, tất cả những chuyện
này đều là chính ông ta
tạo thành, không liên quan gì đến hắn.

Không
bao lâu, liền nghe âm thanh mang ngữ điệu của thái giám truyền đến, Chiêu Đức
đế, Thái hậu, hoàng hậu khoan thai đi tới .

Một
lúc sau mọi người cùng ngồi xuống, ti trúc lễ nhạc vang lên, trong sảnh tiếng
động không ngừng vang lên .

Vốn
dĩ nghĩ tới yến tiệc là nơi thật tốt để thưởng thức, Dạ Nguyệt Sắc lúc
này gục xuống bàn ăn thức ăn, nhưng ăn cũng không thấy ngon, nhàm chán vô cùng.

Cho
đến khi thanh âm khiêu khích bới móc vang lên, “Cẩm Nguyệt Vương phi vì
sao chỉ lo ăn cũng không nói chuyện!”

Thanh
âm khinh bạc tại trong cung điện vang lên rất rõ ràng, cả đám tròng mắt nhìn về
phía người nói chuyện, chỉ thấy người nọ chính là hôm đó tại bữa tiệc chọn phi
xúc động lòng người, hôm nay chính là Hương phi của Chiêu Đức đế .

Nhưng
mà người bị nói đến là Dạ Nguyệt Sắc, nàng còn không có ý thức được rõ ràng
người Hương phi đang nói là nàng, bởi vì trong vương phủ cho tới bây giờ đều là
gọi nàng phu nhân. Nguyệt Vô Thương cùng Nguyệt Lưu Ảnh nhìn lướt qua người
ngồi ở vị trí hoàng hậu chính là Úc Khả Nhân , Úc Khả Nhân miệng hùm gan sứa
mềm mại nhìn Chiêu Đức đế, kiều mỵ nói: ” Cẩm Nguyệt Vương phi hình
như còn chưa hướng hoàng thượng chúc thọ?”

Đôi
mắt Chiêu Đức đế lóe tinh quang, nhìn lướt qua Nguyệt Vô Thương, thản nhiên
nói: “Vô Thương năm nay tuổi cũng đã hai mươi tám, cũng rốt cuộc cũng chịu
lấy vợ, nên sớm vì hoàng gia khai chi tán diệp.”

Dạ
Nguyệt Sắc mới vừa uống một hớp không biết gọi là gì nhưng lại mang vị tinh
khiết thơm ngọt , vừa nghe đến hai mươi tám , một ngụm rượu sặc ở trong cổ, một
đôi đôi mắt đẹp sóng nước lăn tăn nhìn Nguyệt Vô Thương. Nguyệt Vô Thương
bất đắc dĩ thở dài, đưa tay vuốt ve sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, rõ ràng không uống
được rượu, vẫn còn mê rượu.

Mang
theo người bên mình đứng lên, vung ống tay áo ngăn chặn một nguồn khí lực phóng
tới , thẳng tắp hướng về cung nữ Vân Đóa bên cạnh Thái hậu , ống tay áo người
nọ bị thổi ra, lộ ra một khoảng lớn cổ tay có một nốt rồi đỏ, Tây Tử Dặc đôi
mắt thâm u xanh biếc ánh lên , nhìn cung nữ bên cạnh Thái hậu , đôi mắt càng
phát âm trầm, cùng tơ máu.

Nguyệt
Vô Thương khẽ cong khóe môi , kéo Dạ Nguyệt Sắc đi tới trong điện, khẽ ôm quyền
thi lễ một cái, “Chúc hoàng thượng Vạn Thọ Vô Cương!”

Dạ
Nguyệt Sắc không nhịn được dạ dày run rẩy, vạn thụ vô cương, tà ác như vậy thật
thích hợp với Nguyệt Nguyệt nhà nàng . Bị rượu tiêm nhiễm Dạ Nguyệt Sắc
có chút say , đầu có chút mơ màng , đi theo Nguyệt Vô Thương sau nói một
câu: “Chúc hoàng thượng thụ (thọ) cùng trời đất !”

“Hảo
một cái Vạn Thọ Vô Cương, Thọ Cùng Trời Đất !” Chiêu Đức đế cao hứng lập
lại của lời
nói Dạ Nguyệt Sắc cùng Nguyệt Vô Thương, vị hoàng đế này muốn sống lâu trường
thọ sánh cùng thiên địa.

Người
nào đó đứng bên cạnh Nguyệt Vô Thương nhũn như con chi chi bất đầu lảo đảo ,
Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ dùng tay ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc, hướng về phía Chiêu
Đức đế nói: “Vương Phi không uống được rượu, thân thể thần không khỏe,
muốn cáo từ trước!”

Chiêu
Đức đế nhìn bộ dáng say rượu của Dạ Nguyệt Sắc, cùng với Nguyệt Vô Thương thân
thể “Yếu đuối” , gật đầu đáp ứng, mặc dù biết lần này Nguyệt Vô
Thương rời đi sớm thật không phù hợp,
nhưng Bắc Mạc quân chủ, cũng chính là cữu cữu củaNguyệt
Vô Thương hiện ông ta
cũng đang ở đây cũng không tiện làm khó. Hơn nữa Bắc Mạc mấy năm gần đây ngày
càng hùng mạnh, lúc này không thích hợp phá vỡ thể diện .

Nguyệt
Vô Thương nhếch môi cười khẽ , đôi mắt nhìn người bên cạnh một vòng , đỡ Dạ
Nguyệt Sắc hướng bên ngoài cửa cung đi tới.

Sau
khi rời khỏi cửa cung, rượu được cống nạp từ biên thùy bắt đầu ngấm, lúc này
nàng nhũn như con chi chi tựa vào Nguyệt Vô Thương, Nguyệt Vô Thương cưng
chiều khom lưng đem Dạ Nguyệt Sắc ôm lấy, hướng xe ngựa bên ngoài cung đi
tới.

“Nguyệt
Nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc tựa vào trong ngực Nguyệt Vô
Thương , nhẹ giọng nói nói.

“Sao?”
Nguyệt Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đi ra ngoài, vừa đáp lời, thấy gió thổi
lớn, trực tiếp dứt khoát đem Dạ Nguyệt Sắc trùm vào bên trong áo choàng.

“Nguyệt
Nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục gọi, bên trong áo choàng có buồn
bực khó chịu, ở trong ngực Nguyệt Vô Thương chui ra, yếu ớt nói: “Nguyệt
Nguyệt, chàng thật
là xấu xa. . . . . .”

Nguyệt
Vô Thương không ngừng bước chân, chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc đã thò đầu từ trong áo
choàng Nguyệt Vô Thương từ nơi cổ chui ra, ngọn gió lạnh từ hướng đối
diện ào ạt thổi tới, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ sửa sửa lại cổ áo, ôm Dạ
Nguyệt Sắc, trong miệng cũng không khỏi lên tiếng: “Sao lại nói ta xấu
xa?”

Dạ
Nguyệt Sắc khẽ chớp đôi mắt, tiến tới trước mặt Nguyệt Vô Thương , chu
miệng lên nói: ” Chàng nói, chàng nói
vạn thụ vô cương. . . . . .”

Trong
mắt Nguyệt Vô Thương có ý cười, lời này chẳng lẽ cũng có lỗi? Vậy mà
không đợi hắn có nhiều suy tư hơn nữa, Dạ Nguyệt Sắc tiếp cận cao hơn, mang
theo hô hấp có hơi rượu phả bên tai Nguyệt Vô Thương, lặng lẽ nói chuyện một
câu, sau đó liền cười khanh khách .

Bước
chân Nguyệt Vô Thương chợt dừng lại, nàng từ nơi nào biết những chuyện này?
Luyến đồng! Nguyệt Vô Thương hé mắt, vỗ vỗ mông Dạ Nguyệt Sắc tựa như
trừng phạt , vừa nói mang tính đe dọa : “Nếu sau này lại nói lời như vậy,
ta liền đánh mông nàng!”

Khi
nói chuyện đã đến trước xe ngựa, Nguyệt Vô Thương ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc lên xe
ngựa, chỉ thấy người trong ngực của men say càng nhiều , từ trong ngực Nguyệt
Vô Thương bò dậy, một đôi tay nhỏ bé mềm yếu không xương, Nguyệt Vô Thương nhẹ
nhàng vuốt ve nàng , sau đó là cái mũi, sau đó dừng ở đôi môi, khẽ cau mày.

Nguyệt
Vô Thương khẽ mỉm cười, lời nói mềm mại đến tận xương : “Sắc Sắc,
nàng muốn làm gì ?”

Dạ
Nguyệt Sắc cau mày, chu miệng lên, lẩm bẩm nói: “Tại sao có thể như
vậy?”

Nguyệt
Vô Thương đem tay của Dạ Nguyệt Sắc nắm trong tay mình, nhẹ nhàng cắn cắn tay
nàng Dạ Nguyệt Sắc, con mắt hiện lên nụ cười thật đẹp, “Nàng nói ta biết
được không ?”

Dạ
Nguyệt Sắc rút tay bị đau lại, nhìn Nguyệt Vô Thương nói một câu: “Rõ ràng
thoạt nhìn bộ dạng chỉ mới mới hai mươi tuổi a. .
. . . .”

“Hửm?”
Nguyệt Vô Thương híp hoa đào đôi mắt một cái, tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc,
nhíu mày hỏi.

Dạ
Nguyệt Sắc đem đầu Nguyệt Vô Thương đẩy ra chút ít, hét lên: “Lão Nam
Nhân!”

Lão
Nam Nhân? Đôi mắt Nguyệt Vô
Thương nhíu lại, nhìn người trước mắt bị say bất tỉnh nhân sự chính là Dạ
Nguyệt Sắc, giận đến nghiến răng nghiến lợi, đưa tay sờ lên khuôn mặt đẹp như
cánh hoa, Lão Nam Nhân!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.