Sắc
mặt của Nguyệt Vô Thương nhất thời trở nên có chút khó coi, Dạ Nguyệt Sắc nhất
thời chỉ cảm thấy bụng có một trận co rút đau đớn, một dòng nhiệt lưu thuận
chảy xuống, con mắt thấy ngón tay Nguyệt Vô Thương một luồng đỏ tươi, Dạ Nguyệt
Sắc tâm muốn chết đều đã có, tối hôm qua đã cảm thấy bụng có một trận lại một
trận đau đớn, thì phải biết chứ!
Đôi
mắt như sóng nước mênh mông, rất thẹn thùng nhìn Nguyệt
Vô Thương, ngượng ngùng nói: “Nguyệt Nguyệt. . . . . . Cái đó. . . . .
.”
Nguyệt
Vô Thương bất đắc dĩ, hơi vững vàng hô hấp, ôm lấy Dạ Nguyệt Sắc muốn tới đi
tới trong phòng, thùng tắm to như vậy đã chuẩn bị rất tốt ấm áp, động tác ôn
nhu đặt Dạ Nguyệt Sắc ở trong thùng tắm, ôn nhu bất đắc dĩ nói một câu:
“Dọn dẹp một chút. . . . . .”
Biết
nàng ngượng ngùng, Nguyệt Vô Thương chậm rãi đi ra khỏi phòng. Dạ Nguyệt Sắc
nhanh chóng tắm một cái, leo ra thùng tắm, nhìn bên cạnh tủ treo quần áo trên
kệ bày xong đầy đủ roan bộ dùng làm gì đó, trên mặt Dạ Nguyệt Sắc cong lên ý
cười, Vương Phủ không có nữ quyến, những vật này là hắn chuẩn bị? Nhưng bụng
lại truyền tới một trận co rút đau đớn, khiến Dạ Nguyệt Sắc vội vàng chạy tới
thu thập xong tất cả, ôm bụng ra khỏi phòng.
Nguyệt
Vô Thương đã mặc xong áo, ngồi đưa lưng về phía nàng, nơi bụng một trận lại một
trận đau đén xé rách, khiến Dạ Nguyệt Sắc ấm ức dịch bước đến trước giường, nằm
lỳ ở trên giường.
Nguyệt
Vô Thương nghe tiếng bước chân, nhưng lại không thấy Dạ Nguyệt Sắc nói chuyện,
thu hồi tinh thần có chút mờ ảo, nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, mặt
trắng bệch, cái trán tựa hồ có mồ hôi hột tuôn ra. Nguyệt Vô Thương bước nhanh
đến, sờ sờ đầu Dạ Nguyệt Sắc, có chút lo lắng hỏi: “Sắc Sắc, thế
nào?”
Dạ
Nguyệt Sắc cắn môi dưới, nhìn Nguyệt Vô Thương một cái, trước kia mặc dù không
thích, cũng sẽ không đau giống như vậy, yếu ớt nói: “Nguyệt Nguyệt, đau
bụng. . . . . .”
Mới
vừa không phải là còn tốt hay sao? Vì sao đau bụng, Nguyệt Vô Thương không có
cưới qua lão bà đương nhiên không biết, là bởi vì kinh nguyệt dẫn tới đau đớn.
Người
luôn luôn trầm ổn, lúc này có chút vô cùng lo lắng, hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc
nói: “Sắc Sắc, đừng sợ, ta đi gọi Bắc Đường. . . . . .”
Dạ
Nguyệt Sắc vô lực mắt trợn trắng, loại chuyện như vậy cũng muốn tìm Bắc Đường?
Nàng còn không phải không muốn sống? Vậy mà Nguyệt Vô Thương đã đẩy cửa đi ra
ngoài, Dạ Nguyệt Sắc chỉ đành vô lực nằm lỳ ở trên giường, cắn môi, chịu nhịn
bụng xé đau từng cơn từng cơn một, cho đến Nguyệt Vô Thương đã mang theo Bắc
Đường tiến vào.
Như
cũ là một sợi chỉ đỏ lượn quanh ở cổ tay Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô Thương ngồi
ở mép giường, đem Dạ Nguyệt Sắc ôm vào trong ngực, nhẹ giọng hỏi Bắc
Đường: “Thế nào?”
Bắc
Đường cúi đầu, chậm rãi thu hồi tơ hồng, chậm rãi nói: “Đây là bởi vì bị
lạnh, cộng thêm hai ngày này có chút mệt nhọc, nghỉ ngơi không tốt. Khác Đoàn
Tụ Cổ cũng là có chút tổn thương thân thể, chỉ cần giữ bụng ấm áp, chỉ cần kê
đơn thuốc điều trị sẽ có chuyển biến tốt. . . . . .”
Bị
lạnh? Một mình đơn độc, cảnh tượng tiếng đàn làm bạn không thể xóa nhòa lại
hiện ra trong đầu Nguyệt Vô Thương, nàng ở trong viện đứng cả đêm, chỉ vì tiếng
đàn của một người. . . . . . Khóe miệng Nguyệt Vô Thương gợi lên một nụ cười
cực diêm dúa lẳng lơ, rất tốt!
Che
dấu ý nghĩ trong lòng, hướng về phía Bắc Đường nói: “Đem thuốc đưa tới
đây. . . . . .”
Bắc
Đường đáp một tiếng, đóng kín cửa đi ra ngoài.
Thuốc?
! Dạ Nguyệt Sắc vừa nghe, đột nhiên liền nghĩ đến Bắc Đường hôm đó mở Hoàng
Liên, lúc này trong miệng cũng còn cảm thấy rất đắng, yếu ớt kêu la một tiếng:
“Không cần uống thuốc. . . . . .”
Nguyệt
Vô Thương đưa tay bao trùm bụng của Dạ Nguyệt Sắc, đem nội lực chậm rãi rót vào
trong cơ thể Dạ Nguyệt Sắc, một dòng nước ấm trải qua, Dạ Nguyệt Sắc chỉ cảm
thấy cảm giác đau đớn nơi bụng biến mất không ít, đầu ngón tay của Nguyệt Vô
Thương nhẹ nhàng ở rốn của Dạ Nguyệt Sắc trở xuống hai ngón tay đè lại, mang
theo sức nóng xoa bóp, khiến Dạ Nguyệt Sắc nhất thời cảm giác tốt hơn nhiều.
“Sắc
Sắc, có thấy khá hơn chút nào không?” Nguyệt Vô Thương cau mày, cho dù tức
giận nàng phong phanh đứng cả đêm, tức giận tiếng đàn của người nào đó khiến
cho nàng cả đêm không ngủ, nhưng mà hắn lại không thể hạ được quyết tâm không
quan tâm đến nàng, bỏ mặc nàng. Chỉ có thể vừa đè bụng của Dạ Nguyệt Sắc, vừa nhẹ
giọng mà hỏi.
“Nguyệt
Nguyệt, không uống thuốc. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc thoải mái tựa vào trong
lòng Nguyệt Vô Thương, khóe miệng nâng lên một nụ cười giảo hoạt, xem ra kết
hôn cũng có chỗ tốt của kết hôn, không phải hắn tốt hơn nhiều so với Đỗ Quyên,
cũng không phải là cưng chiều nàng như vậy sao.
Nguyệt
Vô Thương lơ đễnh cười cười, tại sao có thể không uống thuốc? Hắn tự nhiên có
phương pháp để cho nàng ngoan ngoãn uống thuốc, động tác trên tay càng phát ra
ôn nhu, hôm nay để cho nàng hảo hảo nghỉ ngơi cũng tốt, dù sao bọn họ có một
đời. Cả đời để cho hắn đem nàng ôm vào trong lòng tất cả những người không liên
quan biến mất, cả đời khiến cho trong lòng nàng chỉ có một mình hắn.
Không
lâu sau, đau đớn nơi bụng của Dạ Nguyệt Sắc đã giảm bớt, dựa vào bên trong cái
ôm ấm áp của Nguyệt Vô Thương ấm áp, an toàn ngủ thiếp đi.
Trong
giấc mộng, không có đau đớn quấn lấy, chỉ có hình ảnh một màn lại một màn khiến
cho người ta mặt hồng tim đập, còn có chính là chóp mũi một luồng mùi thuốc như
rất đắng.
Dạ
Nguyệt Sắc miễn cưỡng mở mắt, nhìn Nguyệt Vô Thương đang cầm một chén thuốc bốc
hơi nóng, hướng về phía nàng đi tới. Dạ Nguyệt Sắc không tự chủ đem thân thể co
rụt lại vào trong chăn, vẻ mặt phòng bị nhìn Nguyệt Vô Thương.
“Sắc
Sắc, uống thuốc . . . . . .” Nguyệt Vô Thương ngồi vào bên giường, thổi
thổi chén thuốc, múc một muỗng thuốc, đưa tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, Dạ
Nguyệt Sắc quay mặt, yếu ớt nói: “Không uống. . . . . .”
“Không
uống cũng được, vậy sau khi nàng khỏe lại, một tháng đừng nghĩ ra gian phòng
này. . . . . .” Nguyệt Vô Thương nheo lại đôi mắt hoa đào từ trên xuống
dưới quét Dạ Nguyệt Sắc một cái, còn có trên miệng có một nụ cười tà ác, hứng
thú trong mắt đương nhiên không cần phải nói cũng biết.
Cả người
Dạ Nguyệt Sắc run lên, hình ảnh xuất hiện trong mộng mới vừa rồi lại xuất hiện
lần nữa ở trong đầu, tên cầm thú này, sắc mặt đỏ lên, mắng to một tiếng:
“Sắc lang. . . . . .”
Nguyệt
Vô Thương chỉ cười cười lơ đễnh, hoa đào tràn ngập trong mắt, cứ như vậy miễn
cưỡng nhìn Dạ Nguyệt Sắc, trong ánh mắt thần sắc đầy lưu manh, khiến Dạ Nguyệt
Sắc xác nhận suy nghĩ trong lòng mình, thầm mắng một tiếng khốn kiếp, một bộ
dáng xả thân vì nghĩa nhận lấy chén thuốc trong tay Nguyệt Vô Thương, nắm lỗ
mũi uống một hơi cạn sạch
Mới
đưa chén từ ngoài miệng lấy ra, một viên đường liền xuất hiện ở khóe miệng Dạ
Nguyệt Sắc, vô cùng hung hăng không hề kiềm chế cắn viên đường mà Nguyệt Vô
Thương đưa tới, vẫn không quên nhe răng trợn mắt cắn
lên ngón tay của người kia hai cái làm.
“Ưm.
. . . . .” Vừa nghe thanh âm mất hồn, Dạ Nguyệt Sắc vội vàng buông ngón
tay Nguyệt Vô Thương ra, ngước mắt giận dữ mà nhìn nam nhân trước mắt kêu như
vậy khiến cho người khác mơ màng, chỉ thấy người nọ lấy ngón tay mà nàng mới vừa
rồi còn cắn qua bỏ vào trong miệng, liếm liếm đầy sắc tình, mặt Dạ Nguyệt Sắc
Sắc đỏ lên, lại mắng to một tiếng: “Sắc lang. . . . . .
“Sắc
lang ở đâu hả ?” Nguyệt Vô Thương lơ đễnh cầm lấy cái chén trong tay Dạ
Nguyệt Sắc, hai mắt hoa đào nhướng lên, đường cong của đôi môi rất đẹp mỉm cười
nói một câu, thanh âm tiêu hồn thực cốt miễn cưỡng nói: “Nói ta mới vừa
nói một tháng không để cho nàng ra khỏi căn phòng này?”
Dạ
Nguyệt Sắc bực tức nhìn Nguyệt Vô Thương, tên yêu nghiệt này!
“Sắc
Sắc, suy nghĩ đi đâu vậy?” Nguyệt Vô Thương đặt chén đến trên bàn, tiến
tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, mềm mại đến tận xương nói: “Chẳng lẽ là nghĩ
đến chuyện tối ngày hôm qua?”
Mặt
của Dạ Nguyệt Sắc hồng đến có thể rỉ máu, nhưng mà hơi thở ấm áp của người nọ
vẫn như cũ còn phun trên mặt, thanh âm dụ dỗ vạn phần tiếp tục vang lên:
“Nếu Sắc Sắc nghĩ như vậy, vậy thì phải uống thuốc thất ngoan, tranh thủ
càng sớm khỏe thì sẽ tiếp tục.”
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ muốn vỗ ngực liên tục, kết hôn tốt ở chỗ nào chứ, giống như rơi
vào ổ sói, rõ ràng chính là vào ổ sói.
Thời
gian, ngày thứ ba là về nhà mẹ đẻ, thế nhưng triền miên mưa mùa đông, giọt giọt
tí tách không ngừng, nghe giọt mưa trên nóc phòng, vỗ mái ngói bằng ngọc lưu
ly, phát ra tiếng vang thanh thúy dễ nghe, Dạ Nguyệt Sắc đã cảm thấy, cuộc sống
như thế thích hợp nhất là ngủ ở trong chăn rồi, huống chi còn có một người ấm
áp giống như lò sưởi, càng không muốn rời giường.
Nguyệt
Vô Thương bất đắc dĩ nhìn Dạ Nguyệt Sắc hệt như bạch tuộc giắt trên người của
hắn, dịu dàng lấy tay Dạ Nguyệt Sắc ra, chính mình đứng dậy cầm quần áo mặc
xong, lúc trở lại nhìn thấy Dạ Nguyệt Sắc vẫn như cũ quây lấy chăn ngủ say sưa,
ngước mắt nhìn sắc trời một chút, thời điểm đã không còn sớm.
Tiến
lên đem Dạ Nguyệt Sắc đắp đang ở trong chăn ôm lấy, đi ra bên ngoài.
Cho
đến khi lên xe ngựa, trên xe ngựa châm lên lò sưởi, Nguyệt Vô Thương đem chăn
của Dạ Nguyệt Sắc vén lên, cầm lấy y phục đã sớm chuẩn bị ở xe ngựa, tinh tế
giúp nàng mặc . Để nàng ngồi ở trước người mình, cầm lên lược nhỏ sừng trâu,
chải từng sợi tóc dài trên đầu, sau đó dùng khăn lông ấm áp xoa xoa mặt của Dạ
Nguyệt Sắc.
Nguyệt
Vô Thương quan sát dung nhan Dạ Nguyệt Sắc thanh lệ vô song, khẽ cau mày lại,
dung nhan thanh thuần như thế, đâu có chỗ nào giống như nữ tữ mới vừa gả làm
thê tử người khác chứ, ngón tay thon dài khơi lên son phấn chuẩn bị ở trên xe
ngựa, ở giữa lông mày nàng điểm một đóa hoa đào cực kỳ xinh đẹp. Hoa đào che
đậy chỉnh sửa chút ít, thêm chút quyến rũ, khóe miệng Nguyệt Vô Thương cong lên
nụ cười một hài lòng.
Xe
ngựa dừng ở trước cửa Tướng phủ, Nguyệt Vô Thương nhẹ nhàng vỗ vỗ khuôn mặt của
Dạ Nguyệt Sắc, “Sắc Sắc, đến rồi. . . . . .”
Dạ
Nguyệt Sắc kêu ậm ừ mấy tiếng, ở trong lòng Nguyệt Vô Thương co lại, không để ý
tới hắn. Ý cười trong mắt Nguyệt Vô Thương tràn ngập, ngoắc ngoắc khóe môi, đôi
môi khẽ mở: “Sắc Sắc, trên trời có mưa bạc. . . . . .”
Dạ
Nguyệt Sắc lật người, từ trong ngực Nguyệt Vô Thương nhấc đầu, liền nghe bên
cạnh truyền đến tiếng cười vui vẻ, Dạ Nguyệt Sắc mở ra ánh mắt mơ hồ, nhìn vẻ
mặt hoa đào cười cười của Nguyệt Vô Thương, giận dữ biết mình bị gạt. Hừ một
tiếng, nhanh chóng leo ra khỏi xe ngựa, Nguyệt Vô Thương theo sát ở phía sau,
lúc khoảng khắc Dạ Nguyệt Sắc ra xe ngựa, chống lên một chiếc dù màu xanh bằng
giấy dầu.
Hai
người xuống xe ngựa, quản gia Tướng phủ sớm đứng chờ đợi ở cửa, Dạ Nguyệt Sắc
nhìn Tướng phủ một cái, mấy ngày không thấy nàng rất là nhớ! Thật muốn lớn
tiếng kêu một câu: ” Hồ Tam Hán ta, lại trở về rồi. . . . . .”
Khóe
mắt lơ đãng bay tới một bóng lưng quen thuộc, trong nháy mắt thổi qua, hướng
tới cửa sau Tướng phủ đi tới, Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên từ dưới dù của Nguyệt
Vô Thương chạy ra ngoài, Nguyệt Vô Thương nhướng mày, Dạ Nguyệt Sắc nhìn thấy
bóng người tự nhiên chạy đi không khỏi ánh mắt của hắn, hoa đào trong mắt từ từ
sinh trưởng tốt.
Nhìn
mưa thật đẹp giọt giọt tí tách rơi xuống, gió
thổi, liền nghĩ đến nữ nhân kia chịu không nổi lạnh, hơi híp hai mắt hoa đào
một cái, hướng tới phương hướng Dạ Nguyệt Sắc vừa chạy đi, phi thân lao tới.
Đơn
giản Nguyệt Vô Thương phản ứng quá mau, Dạ Nguyệt Sắc cũng không có bị
mưa xối đến bao nhiêu. Nhưng mà trên mặt Dạ Nguyệt Sắc có chút vội vàng hấp
tấp, nhìn bốn phía, vậy mà chung quanh cũng đã không có bóng người kia nữa.
Vẻ
mặt như thế, thần sắc như thế, hành động như thế, Nguyệt Vô Thương cầm cán dù
trong tay nắm thật chặt, hoa đào trong mắt có chút đau đớn, cuối cùng ép xuống,
ôn nhu hướng về phía Dạ Nguyệt Sắc nói: “Sắc Sắc, bên ngoài rất lạnh, hơn
nữa đừng để cho nhạc phụ đại nhân đợi lâu. . . . . .”
“Nguyệt
Nguyệt. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc bắt được tay của Nguyệt Vô Thương, cau
mày hỏi: “Mới vừa rồi có phải nhìn thấy một bóng người hay không. . . . .
.”
Nguyệt
Vô Thương khẽ nhíu mày, thần sắc trên mặt một chút cũng không có thay đổi, mềm
mại nhìn Dạ Nguyệt Sắc một cái, nhẹ nói nói: “Sắc Sắc, nhất định là ngủ
không ngon, nhìn hoa mắt. . . . . . Sớm đi vào thôi, đừng để cho người khác đợi
lâu!”
Dạ
Nguyệt Sắc hồ nghi mọi nơi nhìn lại một lần, vậy mà chung quanh an tĩnh tựa hồ
mới vừa rồi thấy bóng người là chính mình bị ảo giác. Đi theo Nguyệt Vô Thương
đi về hướng cửa lớn của Tướng phủ.
Đã
thấy phụ thân nàng cùng bốn vị mẫu thân đã ở cửa chờ rồi, Dạ Nguyệt Sắc đem
nghi ngờ trong lòng để qua một bên, đi theo Nguyệt Vô Thương vào Tướng phủ.
Dạ
Thiên vuốt vuốt râu, nhìn khí sắc Sắc Sắc nhà ông tựa hồ cũng tốt hơn, hơn nữa
Nguyệt Vô Thương đang che dù, một ống
tay áo của bản thân cũng ướt hơn phân nửa, ngược lại bảo bối nhà ông bình an,
hài lòng gật đầu một cái.
Mới
vừa đến đại đường, Dạ Thiên vuốt râu hướng về phía quản gia đứng ở một bên nói:
“Mang cô gia đi đổi thân áo. . . . . .”
Nếu
gọi là cô gia mà không phải Vương gia, nói rõ là đem Nguyệt Vô Thương xem như
người trong nhà. Nguyệt Vô Thương nhìn lướt qua cánh tay trái trên y phục thấm
ướt, gật đầu một cái, đi theo quản gia đổi quần áo.
“Sắc
Sắc. . . . . .” Dạ Thiên tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, Nguyệt Vô
Thương đối với bảo bối nhà ông không tệ, chỉ là bất quá con gái của mình tự
mình biết, tật xấu sao lãng này cũng sửa đổi một chút, thần sắc Dạ Thiên rất là
nghiêm túc nói: “Bây giờ tuổi cũng không nhỏ, cũng gả làm vợ người ta
rồi, về sau phải thành ngoan ngoãn một chút, đừng để tùy hứng làm bậy !”
Mới
vừa nghe quản gia nói Dạ Nguyệt Sắc vừa xuống xe ngựa liền bỏ lại Nguyệt Vô
Thương chạy về hướng cửa sau Tướng phủ, mưa lớn như thế, vẫn là Nguyệt Vô
Thương cầm dù đuổi theo, chỉ là chính mình che chở cho con gái của ông trước tiên,
con bé này phải dạy dỗ lại
Dạ
Nguyệt Sắc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, hướng về phía Tứ Nương nhà nàng hét lên:
“Tứ Nương, con rất muốn ăn chân giò mẹ làm . . .
. . .”
Tứ
Nương ôn nhu cười: “Tất cả đều chuẩn bị cho con rồi!”
Dạ
Thiên bất đắc dĩ, vẻ mặt tràn đầy cưng chìu nhìn Dạ Nguyệt Sắc. Thay xong quần
áo Nguyệt Vô Thương đi vào, mặc dù mặc lại áo cũ của Dạ Thiên lúc tuổi còn trẻ,
vẫn tao nhã không giảm, dáng vẻ xuất chúng.
Dạ
Thiên nhìn lại càng hài lòng, ra hiệu cho quản gia để cho Nguyệt Vô Thương mặc
quần áo cũ của hắn, chính là muốn xem thử hắn ta có làm ra vẻ Vương gia như
trong truyền thuyết hay không, hiện thời nhìn giống như là cha mẹ vợ nhìn con
rể, càng xem càng hài lòng.
Nguyệt
Vô Thương ra hiệu quản gia của vương phủ đem quà tặng chuẩn bị đưa vào, đưa cho
Dạ Thiên một bộ quân cờ được chế bằng ngọc lưu ly, sau đó liền tặng hợp ý bốn
vị mẫu thân không ít đồ.
Nguyệt
Vô Thương cười ôn nhu: “Sắc Sắc chuẩn bị thật lâu, nhạc phụ nhạc mẫu thích
là tốt rồi!”
Dạ
Nguyệt Sắc trợn trắng mắt, tại sao nàng không có quà tặng? Dạ Thiên cùng bốn vị
mẫu thân tự nhiên biết Dạ Nguyệt Sắc là một người có tính tình gì, đều là vui
mừng nhìn Nguyệt Vô Thương, tuấn tú lịch sự không nói, ý thức thái độ làm người
không tệ, trước đây đối với chuyện Nguyệt Vô Thương đổi kiệu hoa quyết định sẽ
bỏ qua chuyện cũ.
“Cô
gia thích ăn cái gì?” Tứ Nương nhìn Dạ Nguyệt Sắc cười hỏi: “Ta kêu
phòng bếp chuẩn bị
Dạ
Nguyệt Sắc có chút thẹn thùng nhìn Tứ Nương, nàng làm sao biết hắn thích ăn cái
gì, khẽ cau mày, chỉ nói một câu nói: “Cái đó, cái đó, hắn không ăn dấm. .
. . . .”
Cùng
lúc đó, Nguyệt Vô Thương nhẹ nói một câu: “Sắc Sắc thích ta đều thích. . .
. . .”
Cặp
mắt ẩn tình, thần sắc ôn nhu cưng chìu thấy được Dạ Nguyệt Sắc cũng có chút
ngượng ngùng, đừng nói là ở nơi nhà mẹ đẻ của Dạ Nguyệt Sắc, lập tức liền bắt
đầu hết sức thích bộ dạng xinh xắn này, có tri thức, hiểu lễ nghĩa, không làm
ra vẻ, mấu chốt là tân lang yêu thương Sắc Sắc nhà họ.
Loại
yêu thích này vẫn kéo dài đến bữa cơm, bốn vị mẫu thân nhiệt tình giúp Nguyệt
Vô Thương gắp thức ăn, hỏi han ân cần, thấy được Dạ Nguyệt Sắc cũng ghen tỵ, ở
dưới bàn, chân đá Nguyệt Vô Thương một cước, Nguyệt Vô Thương bất đắc dĩ, đem
một thủy tinh móng heo cuối cùng gắp đến trong chén Dạ Nguyệt Sắc, Dạ Nguyệt
Sắc mới hài lòng ăn cơm .
“Sắc
Sắc, ngươi phải gắp thức ăn cho A Nguyệt. . . . . .” Tam Nương chỉ tiếc
rèn sắt không thành thép có chút nhìn Dạ Nguyệt Sắc, từ lần trước Nguyệt Vô
Thương cứu Dạ Nguyệt Sắc ra khỏi xe ngựa sau đó một thân bệnh không dậy nổi,
thân là giang hồ nhi nữ phóng khoáng như Tam Nương, đã coi trọng Nguyệt Vô
Thương từ trong lòng, dù Sắc Sắc nhà nàng lấy thân báo đáp đều không là quá
đáng, hôm nay nhìn lại càng tốt hơn.
Đang
khi nói chuyện, mọi người cũng thân mật không ít, nghe Dạ Nguyệt Sắc gọi Nguyệt
Vô Thương là Nguyệt Nguyệt, mọi người dĩ nhiên là gọi A Nguyệt rồi.
Dạ
Nguyệt Sắc chỉ cảm thấy trong lòng âm thầm ganh tị không thôi, đây là trở về
nhà mẹ nàng hay là nhà mẹ Nguyệt Nguyệt vậy! Ô ô, dưới sự ủng hộ không thôi của
mọi người, bất đắc dĩ tùy tiện từ trên bàn gắp một món ăn, bỏ vào trong chén
Nguyệt Vô Thương, sau đó nản lòng, nản chí nhìn mọi người, yếu ớt nói: “Ta
ăn no. . . . . .”
Sau
đó đang lúc trong ánh mắt chỉ tiếc rèn sắt không thành thép của mọi người,
giống như chạy trốn trở về trong phòng mình.
Lúc
Nguyệt Vô Thương bưng một phần tổ yến đi tới trong phòng Dạ Nguyệt Sắc,
chỉ thấy Dạ Nguyệt Sắc cùng quần áo nằm ở trong chăn, mặt ủy khuất nhìn hắn,
bất đắc dĩ cười cười, đi tới bên giường đem tổ yến đưa cho nàng.
Dạ
Nguyệt Sắc vừa uống, vừa hét lên: “A Nguyệt, A Nguyệt, thật thân thiết,
Nguyệt Nguyệt, ta là trở về nhà mẹ của chàng!”
Nguyệt
Vô Thương cưng chìu mà vuốt ve đầu của Dạ Nguyệt Sắc :
” Nương tử nhà ta người gặp người thích hoa gặp hoa nở, này dĩ nhiên là vì
nhạc phụ nhạc mẫu yêu ai yêu cả đường đi!”
Dạ
Nguyệt Sắc vừa nghe lời nói của Nguyệt Vô Thương, thật cao hứng đem
tổ yến uống xong, không thoải mái trong lòng trở thành hư không, ngẩng đầu lên
tà ác cười cười: “Nhìn dáng dấp, bọn họ rất ưa thích cái con quạ đen chàng
đó!”
Nguyệt
Vô Thương đưa ngón tay thon dài lau đi tổ yến còn sót lại trên khóe miệng Dạ
Nguyệt Sắc, thanh âm ôn nhu nói: “Bất kể là quạ đen hay là Phượng Hoàng,
nàng thích là được rồi. . . . . .”
“Ai
thích chàng chứ. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc đem Nguyệt Vô Thương đẩy ra chút
ít, tên yêu nghiệt này, mặt Dạ Nguyệt Sắc Sắc hồng hồng, mặt giận dỗi nhìn
Nguyệt Vô Thương.
Nguyệt
Vô Thương lơ đễnh cười cười, đường cong trên môi rất đẹp mỉm cười nói một câu,
nhẹ nhàng nói một câu: “Nàng!”
Dạ
Nguyệt Sắc trong lòng xấu hổ, ngoài mạnh bên trong yếu đối với Nguyệt Vô Thương
quát: “Ai thích chàng vậy ?”
Nguyệt
Vô Thương đem tuấn nhan tiến tới trước mặt Dạ Nguyệt Sắc, khẽ híp hai mắt hoa
đào, thanh âm tiêu hồn thực cốt mà hỏi: “Vậy nàng thích ai?”
Dạ
Nguyệt Sắc nhìn dung nhna yêu nghiệt đột nhiên phóng đại ngay trước mắt, những
ngày qua thân mật cùng nhau ăn cơm, ngủ chung, nàng vốn là có chút không quen,
lúc này còn phải nói rõ ràng thích hắn như vậy, rất thẹn thùng nha!
Vậy
mà nhìn ánh mắt của Nguyệt Vô Thương bình tĩnh có chút chờ đợi, Dạ Nguyệt Sắc
khẽ cắn răng, một đôi mắt như sóng nước mênh mông nhìn Nguyệt Vô Thương, chẳng
qua là không đợi nàng nói những gì, bên ngoài vang lên tiếng đàn sâu kín, phá
vỡ tĩnh lặng lúc này.
Tiếng
đàn lẫn vào tiếng mưa rơi giọt giọt tí tách, cực kỳ réo rắt thảm thiết.
Bàn
đá xanh, dù giấy vẽ, mưa bụi mịt mờ, đi trên cỏ, thoảng ngâm thơ, ngày tốt vắng
vẻ. . . . . .
Trong
mưa kết sầu oán của người, tiếng mưa rơi xen lẫn tiếng đàn triền miên, chính là
khúc Tương tư phú. Tiếng đàn không nhanh không chậm, tương tư rất sâu sắc, như
từ đông trải qua tới hạ, hạ lưu đến thu.
Ánh
mắt mỉm cười của Nguyệt Vô Thương hơi trầm xuống, không đợi Dạ Nguyệt Sắc có
nhiều phản ứng, đưa tay phất huyệt ngủ của Dạ Nguyệt Sắc .
Nhưng
tiếng đàn cũng không có vì vậy mà dừng lại, so với tiếng mưa rơi lúc này có
chút gấp rút hơn, nó chậm chạp triền miên giai điệu càng rõ ràng, tiếng mưa
đánh ngói lưu ly biến thành một loại nhạc đệm vội vàng.
Lúc
này trong phòng, quanh thân Nguyệt Vô Thương tản mát ra một cỗ khí thế rực rỡ,
nụ cười nhu tình mật ý mới vừa rồi hoàn toàn biến mất không thấy, hoa đào trong
mắt cuồn cuồn tối tăm trầm xuống, cuối cùng biến thành mê hoặc hấp dẫn, khóe
miệng từ từ nâng lên, nâng lên một nụ cười điên đảo chúng sinh.
Nếu
quá khứ hắn không tranh được, hôm nay dựa vào thanh âm này muốn ngăn cản sóng
tình? Nguyệt Vô Thương khinh thường cười cười, đưa ra ngón tay thon dài lướt
qua khuôn mặt đang ngủ của Dạ Nguyệt Sắc, lúc này mang theo nhớ nhung, mang
theo cưng chìu, mang theo ôn nhu ở trên mặt Dạ Nguyệt Sắc nhẹ nhàng di chuyển,
dừng lại ở hoa đào trên trán của nàng như càng xinh đẹp nở rộ, cưng chìu cười
một tiếng, bất kể trêu chọc bao nhiêu người, tới một người giết một người, tới
hai người giết cả hai!
Chẳng
qua là trong lòng người nào đó biết trong viện kia cả đêm, tiếng đàn làm bạn,
giấu ở trên nhánh cây chính hắn muốn ngăn cản cỡ nào, nhưng cuối cùng vãn không
có động tác gì, chỉ có thể ở trong gió rét cả đêm cùng nàng, nghe tiếng đàn cả
đêm khiến cho hắn tâm loạn.
Mà
nay tiếng đàn bên tai không dứt, tiếng đàn triền miên giống như chiếc lưới to,
quấn quít ở trong không khí, bên trong có ngàn ngàn con cá dính lại.
Hôm
nay ở ngoài cửa Tướng phủ thấy bóng người kia, một thân trắng thuần, Nguyệt Vô
Thương đã biết đó chính là Phong Hồi Tuyết. Đã khiến Dạ Nguyệt Sắc không để ý
thân thể, chạy vào trong mưa, lúc này tiếng đàn đáng chết lại tới nhiễu loạn
lòng nàng.
Cả
người Nguyệt Vô Thương một cỗ khí tức yêu dã tự nhiên mà sinh ra, người khảy
đàn đang ở cách đó không xa, ống tay áo Nguyệt Vô Thương vung lên, cửa phòng
chợt mở ra, một luồng khí mãnh liệt từ trong phòng bay ra ngoài, sau đó giống
như nghe thanh âm dây đàn chợt đứt đoạn. Tiếng đàn biến mất không thấy, Nguyệt
Vô Thương hơi cong môi một cái, như vậy tiếng đàn như ma âm cuối cùng an
tĩnh, bỏ áo
khoác nằm lên giường, ôm ôn hương nhuyễn ngọc trong ngực từ từ khép lại đôi mắt