Mê
tình hương? ! Nguyệt Vô Thương điểm huyệt ngủ của Dạ Nguyệt Sắc , khí
định thần nhàn nhìn nơi màn cửa, mê tình hương chậm rãi khuếch tán ở trong lều
vải, sau đó màn cửa bị vén lên nhẹ nhàng, gió mùa hạ hơi lướt nhẹ qua,
thổi tới một mùi thơm hoa mẫu đơn.
Ánh
trăng xuyên qua từ màn cửa, chiếu sáng tất cả, một đôi chân trắng nõn
bước vào , ở dưới ánh trăng càng thêm lộ ra vẻ trắng noãn như ngọc, một
cô nương mặc áo lụa mỏng manh, chậm rãi đi tới, lung lay sinh động, đẹp không
sao tả xiết.
Người
nọ cất bước đi tới trước giường, bàn tay trắng nõn chậm rãi nâng lên, động tác
ưu nhã quyến rũ không nói thành lời, đầu ngón tay đem dây lưng nhẹ nhàng cởi
ra, cả kiện sa y liền nhẹ nhàng rơi xuống trên đất.
Thân
thể trong suốt như ngọc dưới ánh sáng mờ ảo của ánh trăng trở nên mị hoặc khôn
cùng, trắng nõn như ngọc, đường cong đầy đủ quyến rũ. Nguyệt Vô Thương nhìn
người đó cỡi y phục xuống trong nháy mắt, đôi mắt khẽ khép lại kín như
bưng.
“Vương
gia!” Thanh âm sâu kín thấp giọng gọi, trong thanh âm vẻ hâm mộ trong nháy
mắt tràn đầy, “Khuynh nhi thích ngài thật lâu, thật lâu, nhưng, tại sao
ngài lại không thèm đoái hoài gì đến ta.”
Tần
Khuynh đi về phía trước một bước, ánh mắt sâu kín nhìn Nguyệt Vô Thương,
“Ta cũng là bất đắc dĩ mới có thể như thế, nếu như không làm như vậy, ta
lại cảm thấy cuộc sống sẽ có thiếu sót, cho dù ngày mai sau khi ngài phát hiện
sẽ chán ghét ta, ta cũng sẽ không hối hận!”
Nói
lảm nhảm một đống lời vô nghĩa, Tần Khuynh nghiêng người tới, nhìn gương mặt
đẹp như thần linh lung linh dưới ánh trăng, để cho nàng mê luyến như vậy.
Tần
Khuynh chậm rãi cúi thấp thân thể đến gần Nguyệt Vô Thương, cách mặt Nguyệt Vô
Thương ba tấc, Nguyệt Vô Thương đột nhiên mở mắt, ánh mắt thay đổi vẻ biến nhác
ôn nhu của trước kia, sắc bén như kiếm bắn về phía Tần Khuynh. Đồng thời
đem cái chăn thật mỏng ném tới trên người của Tần Khuynh.
“Ngài,
ngài, mê tình hương. . . . . .” Tần Khuynh nhìn Nguyệt Vô Thương thanh
tỉnh, có chút kinh ngạc nhìn Nguyệt Vô Thương, đột nhiên ý thức được mình không
mảnh vải, vội kéo tấm chăn mỏng Nguyệt Vô Thương vứt xuống trên người nàng
“Đi
ra ngoài!” Ánh mắt của Nguyệt Vô Thương trong trẻo lạnh lùng như ánh
trăng, nhàn nhạt nói với Tần Khuynh.
Trong
mắt Tần Khuynh nhất thời tràn ra một tầng hơi nước thật mỏng , một
đôi mắt tràn đầy ngấn lệ, trong đôi mắt long Lanh đó thoáng qua nét độc ác,
giọng nói có chút không hiểu: “Là bởi vì Dạ Nguyệt Sắc sao?”
Nguyệt
Vô Thương nắm thật chặt người trong ngực, trong chăn Dạ Nguyệt Sắc chỉ
cảm thấy hô hấp không thoải mái, ở trong chăn có chút nóng lên, cọ cọ muốn
thoát ra ngoài, ánh mắt của Nguyệt Vô Thương khi nhìn Tần Khuynh có chút không
kiên nhẫn: “Không liên quan đến ai, không thích chính là không thích. . .
. . .”
Lời
nói của Nguyệt Vô Thương khiến Tần Khuynh đột nhiên cảm thấy rất tuyệt vọng,
trong lòng phẫn hận đối với Dạ Nguyệt Sắc càng thêm sâu nặng, nhìn Nguyệt
Vô Thương không cam lòng nói: “Nhưng, rõ ràng là chúng ta biết nhau trước.
. . . . .”
Nguyệt
Vô Thương cảm giác được người nào đó trong ngực không an phận cọ tới nhích lui,
ánh mắt càng thêm không kiên nhẫn, giọng nói không kiên nhẫn nói: “Người
không thể quá tham lam, Ảnh rất yêu thích ngươi, hái hoa phải hái liền tay,
đừng để đợi đến hai đầu thất bại!”
Trong
đầu Tần Khuynh đột nhiên thoáng qua ánh mắt thâm tình ôn nhu của Nguyệt Lưu
Ảnh, chỉ có điều , tựa như Nguyệt Vô Thương nói không thích chính là không
thích. Cùng lúc đó, hính dáng của Dạ Nguyệt Sắc chợt lóe lên ở trong óc của
nàng, dường như chỉ cần Dạ Nguyệt Sắc vừa xuất hiện Ảnh cũng sẽ là lạ, trong
tâm Tần khuynh thêm oán hận Dạ Nguyệt Sắc.
“Rốt
cuộc nàng ta tốt hơn ta chỗ nào chứ?” Trong giọng nói của Tần Khuynh mang
theo một chút nức nở, trên mặt xẹt qua nước mắt trong suốt, ở dưới ánh trăng
trợt xuống một đoạn độ cong lạnh như băng, “Duẫn Chi đối với nàng ta thần
hồn điên đảo, ngài, Ảnh, và cả Phong công tử. . . . . .”
Nguyệt
Vô Thương cảm thấy cử của người trong ngực có chút ít gấp gáp, ôn nhu vỗ
vỗ lưng người trong ngực, giọng nói lúc này đã không kiên nhẫn tới cực điểm,
“Chỗ nào của nàng cũng hơn ngươi! Đi ra ngoài!”
Lời
nói đơn giản của Nguyệt Vô Thương giống như là một bạt tai hung hăng tát ở trên
mặt nàng, Tần Khuynh đôi mắt đẫm lệ mông lung cố chấp nhìn Nguyệt Vô
Thương, không có động tác.
“Nguyệt
Nguyệt, ta khó chịu!” Dạ Nguyệt Sắc giọng buồn buồn từ trong chăn truyền
tới, giống như là nửa đêm tỉnh ngủ mê sảng, mềm nhũn , mang theo điểm đáng
thương. Thanh âm không lớn không nhỏ, tuy nhiên nó đủ để cho Tần Khuynh lệ rơi
đầy lắng nghe rất rõ ràng.
“Thì
ra là, thì ra là chúng ta đều giống nhau là dùng trăm phương ngàn kế muốn
leo lên giường của ngươi, chẳng qua là. . . . . .” Tần Khuynh lau nước
mắt, bi thương nói: “Bất đồng chính là, thành công cùng thất bại
khác nhau mà thôi. . . . . .”
Tần
Khuynh lôi kéo chăn mỏng trên người, xoay người đi ra phía ngoài, nước mắt trên
mặt ở dưới ánh trăng rơi xuống thành dòng lạnh như băng tuyến.
Nguyệt
Vô Thương như có điều suy nghĩ nhìn bóng lưng Tần Khuynh rời đi, cái gì cũng
không kịp suy nghĩ nhiều, Dạ Nguyệt Sắc liền từ trong chăn chui ra, khuôn mặt
nhỏ nhắn bị bưng bít đến đỏ bừng, hai tròng mắt đóng chặt, trên mặt phiếm hồng
không bình thường, hơi thở nhè nhẹ, tội nghiệp nói: “Nguyệt Nguyệt, ta
nóng, khó chịu. . . . . .”
Nguyệt
Vô Thương ngửi mê tình hương còn sót lại trong lều , khẽ nhíu mày, Dạ Nguyệt
Sắc không biết võ công, mặc dù kịp thời bưng kín, nhưng vẫn hút vào chút
ít, mê tình hương dược tính lửa nóng mãnh liệt.
Dạ
Nguyệt Sắc lung tung kéo kéo y phục của mình, váy xốc xếch, trong miệng
mê sảng : “Nóng. . . . . .”
Vừa
nói vừa hướng Nguyệt Vô Thương ngang nhiên xông qua, nhất thời cảm thấy da mình
tiếp xúc một mảnh lạnh như băng, cảm giác rất thoải mái, vì vậy Dạ Nguyệt Sắc
nhích đến gần hơn.
Chân
mày Nguyệt Vô Thương nhíu chặt hơn, nhìn người lộn xộn ở trong lòng mình một
chút, đột nhiên có loại cảm giác nâng cục đá đập chân của mình, khẽ than một tiếng,
cũng chỉ có thể nhìn. . . . . .
“Sắc
Sắc, có muốn hay không đến Hương Khê ngâm một chút hay không. . . . . .”
Nguyệt Vô Thương bắt được bàn tay không an phận của Dạ Nguyệt Sắc, cau mày hỏi.
“Không
cần, đó là nước mắt người chết . . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc cau mày
thì thầm nói: “Nguyệt Nguyệt, khó chịu. . . . . .”
Nguyệt
Vô Thương nhìn Dạ Nguyệt Sắc trong ngực cà xát vào lung tung, mặt của nàng đỏ
hồng, áo xốc xếch, trên mặt bị mê tình hương nhiễm hồng, thấy thế .
Nguyệt
Vô Thương nhíu mày, tận lực ngăn động tác của Dạ Nguyệt Sắc lại , vừa ôn nhu
trấn an. Hút vào mê tình hương cũng không nhiều, thật ra thì đến suối
nước nóng ngâm là được, Nguyệt Vô Thương hơi cong môi một cái, hắn vẫn có chút,
ừ, tự làm tự chịu.
Nhìn
trong ngực người mang chút thần sắc thống khổ, trên mặt Nguyệt Vô Thương lộ ra
vẻ đau lòng. Nguyệt Vô Thương nhíu nhíu mày, ôn nhu bắt được tay Dạ Nguyệt Sắc,
lại không dám quá dùng sức, một cái tay khác chậm rãi vận nội lực, chống đỡ ở
sau lưng Dạ Nguyệt Sắc, đem nhiệt lượng xôn xao toàn bộ tụ tập trong cơ
thể Dạ Nguyệt Sắc tụ xuống vào trong lòng bàn tay, sau đó móng tay hướng Dạ
Nguyệt Sắc, đầu ngón tay nhẹ nhàng vẽ một cái, vài giọt máu tươi liền từ Dạ
Nguyệt Sắc đầu ngón tay chảy xuống.
Dạ
Nguyệt Sắc nhất thời cảm thấy nhiệt khí chậm rãi từ trong cơ thể chạy mất,
không còn xôn xao nữa, Dạ Nguyệt Sắc an tâm nằm ở trong ngực Nguyệt Vô
Thương , an ổn ngủ.
Nguyệt
Vô Thương ôm Dạ Nguyệt Sắc đặt ở bên trong giường, lau máu tràn ra khóe
miệng, trên mặt hắc khí lóe lóe, Nguyệt Vô Thương ổn ổn tâm thần, hướng về phía
ngoài cửa ho hai tiếng, Nam Uyên lập tức xuất hiện ở trong trướng bồng, lấy ra
bình sứ đổ ra một viên thuốc, đưa cho Nguyệt Vô Thương, không đồng ý nói:
“Chủ nhân, không thể dùng nội lực, có chuyện gì để cho nô tài làm là
được!”
Nguyệt
Vô Thương phất phất tay, khiến Nam Uyên rời đi. Bộ dạng xiêm áo không ngay ngắn
của nàng sao có thể để cho người khác nhìn thấy chứ. . . . . .