Trời
có chút sáng rỡ, Dạ Nguyệt Sắc lật người tiếp tục ngủ, nhưng tại sao nàng cảm
thấy luôn có một cảm giác có một đống ánh mắt đang quấy nhiễu giấc ngủ
nàng, Dạ Nguyệt Sắc rốt cuộc không thể nhịn được nữa từ trên giường ngồi
dậy.
“Nhìn
cái gì vậy, chưa từng thấy qua mỹ nữ ngủ à!” Dạ Nguyệt Sắc không thể nhịn được
nữa nhìn một người nam nhân trung niên trước mắt dẫn theo một đám
nữ nhân mỗi người mỗi vẻ, thấy nàng tỉnh lại, ánh mắt đang lo âu lại trở nên
mừng rỡ như điên!
“Ai
yêu, Sắc Sắc a, con gái yêu của cha, con rốt cuộc tỉnh rồi!” Lão nhân cầm đầu
lập tức chạy đến trước giường, một vốc nước mũi một đống lệ bắt đầu gào
lên.
Phía
sau một đám nữ nhân trang điểm xinh đẹp cũng vội vàng chạy lên phía
trước, mở miệng gọi một tiếng”Sắc Sắc” rất thân mật, bộ dạng hỏi han ân
cần, khiến Dạ Nguyệt Sắc có chút không chịu nổi.
“Ở
đâu ra lão đầu nhận loạn thân thích vậy!” Dạ Nguyệt Sắc đưa tay đẩy lão nhân
gia ra, không hiểu nổi nói.
“Ai
yêu, Đỗ Quyên đâu, nha đầu chết tiệt kia, lăn ra đây cho ta, tiểu thư đã xảy ra
chuyện gì, ngay cả Lão Tử cũng không nhận ra!” Đương triều Thừa tướng Dạ Thiên,
cũng chính là phụ thân của Dạ Nguyệt Sắc, một tay vuốt trán, một tay che ngực,
dáng vẻ như Tây Thi ôm ngực vì quá đau lòng, quát lớn với Đỗ Quyên đang
đứng đối diện bên giường.
Đỗ
Quyên cũng biết, tiểu thư xảy ra chuyện lớn thế này đã là bất hạnh của nàng
rồi, lại thêm người nào đó cưng chìu nữ nhi, cưng chìu đến mức không phân rõ
trắng vàng xanh đỏ như lão gia đó chính là bất hạnh trong Đại Bất Hạnh! Mỗi lần
tiểu thư xảy ra chuyện gì, đều là nàng chịu phạt. . . . . .
“Lão
gia, không liên quan đến nô tỳ mà, đều là do Tứ hoàng tử nhục mạ tiểu thư, còn
đẩy tiểu thư đầu đụng vào tượng Nguyệt lão, cho nên, cho nên. . . . . .
Tiểu thư mới biến thành như vậy!” Đỗ Quyên quỳ trên mặt đất, có chút bảo vệ chủ
nhân một cách không phân tốt xấu, cộng thêm thêm dầu thêm mỡ nói.
Tên
Lessbian đó là Tứ hoàng tử sao, mắt Dạ Nguyệt Sắc đảo một vòng, nhìn lại cha
mình giận đến mức râu mép vễnh lên, rất lấy lòng hỏi: “Phụ thân, chức vị của
cha là gì ạ?”
“Ai
yêu, Sắc Sắc, con gái ngoan của cha ơi, thật sự ngã đến hỏng đầu rồi, cha chức
gì con cũng quên mất rồi sao!” Một vị phu nhân đi tới trước mặt nhân Dạ Nguyệt
Sắc , “, Nhị nương xem chút nào, lão gia à, Tứ hoàng tử kia cũng quá lớn
lối đi, tại sao có thể khi dễ Sắc Sắc nhà ta như vậy, không nể mặt tăng cũng
nên xem mặt phật, ngay cả Thừa tướng như lão gia cũng không để ở trong mắt!”
Thừa
tướng à, Dạ Nguyệt Sắc kích động, nhưngThừa tướng cùng hoàng tử, không có gì có
thể so sánh a, ai, khuôn mặt nhỏ nhắn của Dạ Nguyệt Sắc nhất thời xụ xuống.
“Sắc
Sắc, sao mất hứng thế con?” Tam nương chạy đến trước mặt , “Tên Tứ hoàng tử đó
dám khi dễ Sắc Sắc nhà ta như thế, lão nương đây nhất định sẽ thiến hắn!”
“Phụ
thân ơi!” Dạ Nguyệt Sắc cất giọng nũng nịu gọi, Dạ Thiên chỉ cảm thấy trong
nháy mắt hô hấp thông suốt, vui sướng lên tiếng:
”Cha
cùng Tứ hoàng tử ai lớn hơn vậy? Ai, nhất định là Tứ hoàng tử rồi, người ta là
con trai của hoàng đế, ai, đáng đời nữ nhi bị người khi dễ. . . . . . Ai. . . .
. .”
“Cái
gì?” Dạ Thiên mất hứng, râu ria giận đến mức vểnh ngược lên , “Hoàng đế đều
phải nể mặt ta ba phần, huống chi là tên Tứ hoàng tử chưa dứt sữa đó! Ta nhất
định vào cung cho hắn biết mặt mới được. . . . .”
“Tốt,
tốt!” Dạ Nguyệt Sắc vô cùng hưng phấn, cao hứng nói: “Con biết ngay là quan
chức của phụ thân rất lớn mà!
Dạ
Thiên mặt đầy thỏa mãn ra khỏi cửa đi vào trong cung.
“Sắc
Sắc, lại tinh nghịch nữa rồiì!” Một mỹ nhân ôn nhu (tứ nương của Dạ Nguyệt Sắc)
ngồi vào bên giường Dạ Nguyệt Sắc, nhẹ nhàng điểm nhẹ lên trán nàng, trong động
tác toát lên đầy vẻ thương yêu cưng chìu.
“Vì
sao hoàng thượng phải nhường cha ba phần vậy ạ?” Dạ Nguyệt Sắc tò mò nhìn bốn
vị mỹ nhân tươi mát như gió xuân trước mặt, không hiểu hỏi.
“Đó
là đương nhiên, cả nước trừ Thiên Hạ tiền trang ra, nhà chúng ta thuộc loại có
tiền nhât! Hàng năm nộp thuế cho quốc gia, quyên tiền, cơ hồ một nửa cũng xuất
từ chúng ta, dĩ nhiên phải cho chúng ta mặt mũi!” Một phu nhân thanh tú như
ngọc, đáy thắt lưng ong, gương mặt tính toán khôn khéo kiêu ngạo nói, đây chính
là ngũ nương của Dạ Nguyệt Sắc, sở trường làm ăn!
Oaaaaaaa,
nhà nàng bây giờ thật là có quyền có thế, Dạ Nguyệt Sắc thật muốn ngẩng đầu
nhìn trời hét to một tiếng”Cha ta là Lý Cương (ám chỉ người nhà của quan chức
chính phủ, dựa hơi để làm càn. Bắt nguồn từ việc con một!)
“Ngô
~” Dạ Nguyệt Sắc ngáp một cái, không nghĩ tới vì hưng phấn quá độ, cái ót có
chút đau, “Nhức đầu!”
“Nghỉ
ngơi cho tốt!” Mỹ nhân ôn nhu giúp Dạ Nguyệt Sắc đắp chăn lại thật cẩn thận,
“Đợi lát nữa rời giường, tứ nương sẽ bồi bổ thân thể cho con!”
Một
nhóm người toàn bộ tản đi, Dạ Nguyệt Sắc ngã xuống giường, thoải mái thích ý
vạn phần!
“Đỗ
Quyên a!” Dạ Nguyệt Sắc miễn cưỡng kêu một tiếng, “Đều là tại em không đỡ được
cho chủ nhân, làm hại tiểu thư nhà em bị vỡ đầu, bây giờ em nên đem hết tình
cảnh nhà của ta, đúng rồi còn có toàn bộ chuyện lý thú của kinh thành nói cho
ta biết, nếu như có bỏ sót. . . . . .”
“Dạ,
tiểu thư!”
. . .
. . .
Dạ
Nguyệt Sắc nằm ở trên giường, ăn thức ăn Đỗ Quyên đút tới miệng, tổng hợp phân
tích vị trí tình huống hôm nay:
Đầu
tiên, mẹ nàng sinh ‘nàng’ đã khó sanh chết rồi.
Tiếp
theo, nàng lại có bốn di nương.
Quan
trọng nhất là, cha nàng có nhiều lão bà như vậy còn lãng phí tài nguyên chỉ có
một đứa con gái là nàng. Đoán chừng đây cũng là nguyên nhân mà cha cùng các di
nương cưng chìu nàng vô đối như thế này.
Quan
trọng hơn là, nhà nàng có quyền thế, vậy nàng không phải là áo đến vươn tay,
cơm tới há mồm sao. . . . . .
“Ha
ha ha. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nghĩ đi nghĩ lại không tự chủ cười ra tiếng.
“Tiểu
thư. . . . . .” Đỗ Quyên chỉ cảm thấy tiểu thư sau khi tỉnh lại thật kỳ
quái, trước kia tiểu thư cũng sẽ không cười ra tiếng như vậy. Thật kỳ quái a. .
. . . .
“Nữ
nhi a, cha về rồi nè!” Đang lúc Dạ Nguyệt Sắc suy nghĩ cuộc sống vô hạn tốt
đẹp, Dạ Thiên vào triều xong đã về tới, trở lại liền thẳng hướng phòng của Dạ
Nguyệt Sắc chạy tới.
Dạ
Nguyệt Sắc miễn cưỡng tựa vào trên giường, nhìn lão nhân vẻ mặt hưng phấn chạy
vào, cũng không kiềm chế chút nào, chạy nhanh như thế té thì làm sao bây giờ!
“Sắc
Sắc a, cha nói cho con biết một tin tức tốt!” Dạ Thiên một bộ lấy lòng
nhìn Dạ Nguyệt Sắc.
“Tin
tức tốt gì a?” Dạ Nguyệt Sắc tựa hồ không dậy nổi hứng thú cái gì, một bộ dạng
mệt mỏi, đột nhiên nghĩ đến, chẳng lẽ là chuyện trả thù Tứ hoàng tử có tin rồi?
Dạ
Nguyệt Sắc vội vàng ngồi bật dậy, đến bên cạnh bàn rót một ly trà, kéo cha nàng
đến ngồi trên giường , đem nước trà đưa cho cha nàng, sau đó lấy lòng bóp bóp
vai, động tác làm liền một mạch, Đỗ Quyên nhìn thấy vô cùng kinh ngạc
Dạ
Thiên cũng bị nàng làm cho sửng sốt, lập tức lão lệ doanh tròng, nữ nhi đã
trưởng thành rồi, biết thương cha rồi. Không đợi ông cảm động xong, Dạ
Nguyệt Sắc không kịp chờ đợi hỏi: “Phụ thân, chuyện cha trả thù Tứ hoàng tử sao
rồi ạ ?”
Trên
đầu Dạ Thiên toát ra ba đường hắc tuyến, uống một hớp trà, thong thả ung dung
nói: “Mùa xuân đến, khí trời ấm rồi, băng tuyết hòa tan. . . . . .”
“Mùa
xuân đến, khí trời ấm rồi, băng tuyết hòa tan, hoa đã nở, chim thì bay về
hướng Bắc. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nói xong một hơi liên tiếp, tốc độ cực
nhanh, “Những thứ này con đều biết, trọng điểm đâu ạ?”
Lệ gì
của Dạ Thiên tung hoành lần nữa, nữ nhi có học thức thật cao, quả thật đầu óc
thông mình tuyệt đỉnh mà.
“Băng
tuyết tan đi, kết quả là dưới sông đã phát sinh ra lũ lụt, triều đình cần một
Khâm sai, loại này vừa khổ lại mệt mỏi, lại không được cám ơn, dưới sự nhiệt
tình đề cử của phụ thân, Tứ hoàng tử bị điều đi trị thủy rồi, lần này đoán chừng
phải hơn nửa năm không thấy được hắn, Sắc Sắc làn này con vui không?”
“Cha,
cha thật là quá thần kỳ rồi?” Dạ Nguyệt Sắc hưng phấn nói, tên nhân yêu đó chết
đi, nàng có thể ra ngoài đi chơi không hề lo lắng rồi, cũng không cần phải lo
lắng đồ Lessbian đó đến báo thù nàng, thật sự là quá tốt!