Vương Gia, Vương Phi Trèo Tường!

Chương 14: Bị hôn đến hôn mê?



Dạ
Nguyệt Sắc khép mắt lại, hoặc là không làm nếu đã làm thì làm đến cùng, dán môi
lên môi Nguyệt Vô Thương lại bắt đầu liếm liếm, cắn cắn, mút mút, mùi vị thật
thơm, giống như đang ăn trái cây ướp lạnh!

Từ
từ, Dạ Nguyệt Sắc phát hiện có cái gì không đúng, tại sao có thể có một mùi máu
tươi, Dạ Nguyệt Sắc từ từ lui ra một bước, chỉ thấy Nguyệt Vô Thương ngã về
phía mình, Dạ Nguyệt Sắc cả kinh, lớn tiếng nói: “Ta nói, Nguyệt Nguyệt à,
thân thể của ngươi cũng quá hư nhược đi, bị hôn đến hôn mê coi như xong đi, lại
còn ra máu!”

Dạ
Nguyệt Sắc thấy Nguyệt Vô Thương không có phản ứng, khóe miệng vẫn còn đang
tràn ra máu tươi, vẻ mặt Dạ Nguyệt Sắc nghiêm túc, nhẹ nhàng đặt tay ở trên mũi
Nguyệt Vô Thương tìm tòi, may mà còn thở, khẽ yên tâm.

Dạ
Nguyệt Sắc hét lớn lên, “Có ai không, Vương gia các ngươi té xỉu
rồi!”

Trong
nháy mắt bên cạnh liền xuất hiện một người tráng kiện, ăn mặc không giống như
là người của Nguyệt quốc, nghiêm mặt đem Nguyệt Vô Thương từ trong ngực Dạ
Nguyệt Sắc kéo ra, thăm dò mạch của Nguyệt Vô Thương , bén nhọn nhìn lướt qua
Dạ Nguyệt Sắc, sau đó vẻ mặt có chút trở nên như có điều suy nghĩ.

Dạ
Nguyệt Sắc run lên, lui về phía sau co rụt lại, phản xạ có điều kiện nói:
“Chuyện không liên quan đến ta đâu. . . . . .”

Đôi
mắt sắc bén của người nọ khiến Dạ Nguyệt Sắc câm mồm, nào ngờ người nọ căn bản
không thèm có ý định muốn tính toán nàng, ôm Nguyệt Vô Thương lên bay vụt đi

Dạ
Nguyệt Sắc nhìn người đó người nhẹ như yến rời đi, Oaaaa, thật lợi hại nha,
không đúng, “Ta không ra được! Ta lạc đường, ta lạc đường. . . . . .”

Dạ
Nguyệt Sắc hô to mấy tiếng, vẫn không người nào để ý nàng, Cẩm Nguyệt Vương phủ
này có phải quá nghèo hay không, ngay cả một hạ nhân cũng mời không nổi. Dạ
Nguyệt Sắc suy sụp ngồi vào trên Lan can hành Lang, vẽ nên các vòng tròn, có ai
mang nàng đi ra ngoài hay không.

Nhưng
Dạ Nguyệt Sắc không biết là, hành Lang cửu khúc chính là khu nội viện tách biệt
rất xa với đại sảnh, mà nội viện chính là chỗ ở của Nguyệt Vô Thương, hành
Lang, cửu khúc dĩ nhiên là có bày bố trận pháp.

Dạ
Nguyệt Sắc càng nghĩ càng giận, rõ ràng là tìm đến Nguyệt Vô Thương để tính sổ
, bị bẫy còn chưa tính, bị câu dẫn còn chưa tính, hắn lại bỏ nàng lại ở chỗ này
một mình hứng gió Tây Bắc, quả thực là có thể nhịn không thể nhẫn!

Rốt
cuộc Dạ Nguyệt Sắc không thể nhịn được nữa, nhìn thấy đám hoa hoa cỏ cỏ trên
hành Lang cửu khúc của Cẩm Nguyệt Vương phủ, dưới ao bên cạnh có cá chép tự do
tự tại bơi lượn, nàng quyết định muốn lạt thủ tồi hoa(*).

(Ờ
nghĩa của nó là xuống tay chà đạp hoa cỏ, ở đây có nghĩa thủ đoạn ác độc, nhưng
ta để thế cho xứng với danh xấu hiện nay của tỷ =))

Sau
một loạt thanh âm lách ca lách cách, Dạ Nguyệt Sắc hài lòng nhìn đám hoa mẫu
đơn toàn bộ bị nàng đẩy xuống nước hoa sơn trà, hoa Lan các loại hoa hoa cỏ cỏ
khác, còn có cá chép bị dọa đến mức trốn vào đáy nước, Dạ Nguyệt Sắc cười hài
lòng, quăng khúc mộc đào, dùng cách này trả lại, ai kêu hắn cất gian nhà kì lạ,
hại nàng lạc đường.

Dạ
Nguyệt Sắc cứ thẳng tay diệt hoa, đi thẳng tới thế nhưng kỳ tích phát hiện cửa
lớn của Cẩm Nguyệt Vương phủ, cao hứng phủi mông chạy lấy người.

Bên
kia Nguyệt Vô Thương cả người ngâm mình ở trong một thùng tắm trang bị đầy đủ
thuốc nước đen đặc, mặt mũi trắng bệch, nốt ruồi đỏ thắm nơi mi tâm ảm đạm
không có ánh sáng, màu đen không ngừng Lan tỏa trên gương mặt trắng bệch gần
như trong suốt của hắn, không thể nói là khó coi, ngược lại làm cho người ta
cảm giác xinh đẹp một cách bệnh hoạn.

Bên
cạnh coi chừng là một nam tử trung niên dị tộc, ánh mắt lo lắng nhìn Nguyệt Vô
Thương ngâm mình ở trong thùng, năm ngón tay khép chặt, phát ra tiếng răng rắc.

Hắc
khí trên mặt Nguyệt Vô Thương dần dần thối lui, nhưng mặt mũi vẫn tái nhợt như
cũ, hơi mở ra đôi mắt hoa đào, nhàn nhạt hỏi: “Nàng đâu?”

Namtử
kia vẻ mặt cứng ngắc, giọng nói cung kính, nhưng thanh âm quả thật lạnh lùng,
“Lúc nô tài rời đi, nàng vẫn còn đang ở hành Lang cửu khúc!”

Nguyệt
Vô Thương cong cong khóe miệng đẹp mắt , ngay sau đó chuẩn bị từ trong thùng
tắm bước ra, nào ngờ động tác làm được một nửa, cứng rắn ngã xuống trong thùng
tắm, Nguyệt Vô Thương cười cười tự giễu, nụ cười thật sự không đạt đáy mắt. . .
. . .

“Chủ
nhân!”Namtử dị tộc kia hốt hoảng tiến lên, lo lắng nói: “Nếu không để
nô tài bắt nàng ta lại, chuyện gì cũng giải quyết, cần gì ngài tự thân xuất mã,
nếu như ngài cứ động nội lực, ngài sẽ. . . . . .”

“Hướng
Nhai. . . . . .” Thanh âm hư nhược của Nguyệt Vô Thương vẫn ôn hòa như cũ,
chẳng qua là lộ ra uy nghiêm không cho phép kháng cự, “Chuyện của ta ngươi
tốt nhất không cần lo. . . . . .”

“Nhưng
chủ nhân. . . . . .” Lời nói của Hướng Nhai còn chưa nói hết, Nguyệt Vô
Thương phất phất tay, hắn liền tâm bất cam tình bất nguyện lui xuống.

Nguyệt
Vô Thương ngồi ở trong thùng tắm suy nghĩ hơi có chút bay xa, không biết đang
suy nghĩ gì. Một lát sau, khôi phục chút thể lực, chậm rãi từ trong thùng ngồi
dậy.

Ưu
nhã vạn phần mặc quần áo tử tế, muốn đi đến hành Lang cửu khúc. . . . . .

Nguyệt
Vô Thương nhìn ngắm những đóa Mẫu Đơn cực phẩm, Hoa Lan cực phẩm đang lặt lìa
trong nước, khóe miệng trong nháy mắt có chút co giật , ngay sau đó cười quyến
rũ, nụ cười thấy có vẻ tà ác, không có chút hảo ý nào.

Trong
Tướng phủ, lúc này Dạ Nguyệt Sắc đang ăn canh mà Tứ Nương vừa mang đến, đột
nhiên cảm thấy cả người lạnh run, không khỏi rùng mình một cái, sau đó không rõ
chân tướng nhìn mặt trời đang rực rỡ chói lọi bên ngoài, đây là mùa xuân mà,
sao lạnh quá vậy. . . . . .

“Tiểu
thư. . . . . .” Đỗ Quyên vội vàng chạy vào, cao hứng cầm một phong thơ ,
Cẩm Nguyệt vương gia lại mang đồ tới rồi, nàng cảm thấy Cẩm Nguyệt vương gia so
Tứ hoàng tử đẹp mắt hơn nhiều, vì vậy hưng phấn đem mấy thứ đưa tới trong tay
Dạ Nguyệt Sắc, “Cẩm Nguyệt Vương phủ cho người đưa tới!”

Dạ
Nguyệt Sắc hồ nghi nhận lấy, mở ra vừa nhìn thấy, nhất thời sắc mặt hiện lên
bảy loại màu sắc của cầu vồng “Đỏ, cam, vàng, lục, lam, chàm, tím”,
chỉ vì trên đó viết: cực phẩm Mẫu Đan, 50 vạn lượng một đóa, Dạ tiểu thư tổng
cộng phá hư 20 bụi; cực phẩm hoa Lan, 40 vạn lượng một đóa, Dạ tiểu thư tổng
cộng phá hư 25 cây. . . . . . Chỉ là thấy hai dòng trước mặt đó, đủ để, Dạ
Nguyệt Sắc kích động, đừng nói đến hành Lang cửu khúc kia dài đến có hơn trăm
mét, hoa cỏ phá hư là đếm không xuể. . . . . .

“A
di đà Phật, xúc động là ma quỷ, Sắc Sắc, tức giận thì tức giận, tức giận đã phá
hư việc lớn vậy chính là ngươi không đúng! Nếu nói hoa cũng có cha mẹ sinh ra.
. . .” Dạ Nguyệt Sắc giống như nghe được từ trên đỉnh đầu vang lên tiếng
Đường Tăng om sòm tụng niệm, phiền não đem thư kia quăng trên đất , đạp rồi lại
đạp”A. . . . . . Cút ngay!”

“Tiểu
thư người sao thế?” Đỗ Quyên nhìn tiểu thư nhà mình giống như đã phát
điên, cẩn thận lui về phía sau nửa bước nói: “Cẩm Nguyệt vương gia còn nói
, nếu như tiểu thư có gì không hài lòng , có thể đến Tô Mạc Già tìm ngài ấy
thương lượng!”

“Khốn
kiếp mà!” Dạ Nguyệt Sắc mắng to một tiếng, nhanh chóng đằng đằng sát khí
chạy về hướng Tô Mạc Già, vốn là khí thế hung hăng, kết quả vừa đến cửa Tô Mạc
Già liền bị thiếu niên tên Đông Ly ngăn lại.

“Tiểu
thư, Tô Mạc Già không cho phép người xa lạ vào!”

“Ta
là người xa lạ sao? Mở mắt chó của ngươi ra xem một chút!” Dạ Nguyệt Sắc
nộ khí trùng trùng hướng về phía Đông Ly quát. Nàng chỉ bất quá là đổi sang y
phục nữ nhi mà thôi.

“Thật
xin lỗi, tiểu thư, nơi này của chúng tôi chỉ chiêu đãi người phong nhã. . . . .
.” Người có ngôn ngữ thô bỉ đứng sang một bên.

Dạ
Nguyệt Sắc kích động, rống to: “Nguyệt Vô Thương, ngươi lăn ra đây cho ta,
nếu không ra ta phóng hỏa đốt Tô Mạc Già rách nát này. . . . . .”

“Dạ
tiểu thư a, nam nhân là phải dỗ dành , như ngươi vậy là không được đâu!”
Ai ngờ bên cạnh đã tụ tập rất nhiều người ái mộ Dạ Nguyệt Sắc, từng người một
có lòng tốt nhắc nhở cách dạy chồng cho Dạ Nguyệt Sắc.

“Đúng
vậy, nam nhân đều thích nữ nhân ôn nhu. . . . . . Dạ tiểu thư , ngài phải cố
gắng a, như vậy Vương gia sẽ chạy không khỏi lòng bàn tay của tiểu thư rồi
!”

Dạ
Nguyệt Sắc bất đắc dĩ trợn trắng mắt, đột nhiên cảm thấy bọn họ nói rất đúng,
dùng sức nặn ra hai giọt nước mắt cá sấu, một tay ôm bụng, một bộ lã chã như bị
chồng ruồng – chực khóc bộ dáng kinh động lòng người, chết không đền mạng nói:
“Ngươi đã không ra, hài tử ngươi cũng không cần phải hay không?”

Ặc,
Ặc, cái đó là Tiểu Nguyệt Nguyệt hắn trúng độc nha, sử dụng nội lực sẽ tăng
nhanh huyết dịch tuần hoàn, độc tố khuếch tán, hơn nữa, mọi người biết đó. . .
. . . Bất quá nếu hoài nghi thân thể Nguyệt Nguyệt nhà ta không tốt , xin tham
khảo giới thiệu vắn tắt của đoạn ngắn hai, Vũ cười bỉ ổi bay đi. . . . . . Rống
rống. . . . . . Đi qua đi ngang qua nhớ để lại cmt nhé, càng nhiều càng tốt ,
cảm tạ ing~


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.