Ngày
thứ hai, từ trong phủ Vương Thượng thư lan truyền ra rằng, nếu Vương Duẫn cùng
Dạ Nguyệt Sắc dây dưa không rõ, liền cắt đứt chân Vương Duẫn! Đây càng thêm là
bằng chứng xác thực cho tội danh Dạ Nguyệt Sắc câu dẫn Vương Duẫn tới cửa cầu
hôn!
Khắp
kinh thành hiện tại mọi người không chỉ là trà dư tửu hậu đàm luận về Dạ Nguyệt
Sắc, quả thật đã đến trình độ chạy đua nhau, Mọi người đều đem tin tức đầu tiên
về Dạ Nguyệt Sắc làm một loại năng lực tiêu chuẩn hóng tin.
“Sắc
Sắc, những thứ đó đều là do những tên không có mắt nói lung tung , con đừng để
trong lòng, chờ lão gia sau khi hạ triều, Nhị nương liền nói cho ông ấy biết,
sẽ bắt hết toàn bộ những tên tung tin đồn nhảm!”
“Sắc
Sắc, hay để tam nương đi ra ngoài chém hết mấy tên ăn nói lung tung đó!”
“Sắc
Sắc, đừng để trong lòng, đó là bọn họ ghen tỵ con thôi, để tứ nương hầm canh
bổ, bồi bổ thân thể, đừng để những tên nhàm chán đó làm hư nhược thân
thể!”
“Sắc
Sắc, Ngũ nương quyết định tháng này không bán ra hạt gạo nào ở kinh thành, đói
chết bọn họ!”
. . .
. . .
Dạ Nguyệt Sắc gãi gãi lỗ tai, chỗ nào giống như quá mức để ý chứ, nghe một đám
mẫu thân bảy miệng tám lời an ủi khuyên nhủ, mặc dù có chút ồn, nhưng ngược lại
Dạ Nguyệt Sắc cảm thấy rất ấm áp!
“Tốt
lắm!” Dạ Nguyệt Sắc đột nhiên lên tiếng, “Nhị nương, mau ra ngoài chờ
đợi phụ thân hạ triều, tam nương mẹ nên ra ngoài mài đao cho sắc trước rồi hãy
nói, tứ nương ơi, con muốn ăn móng heo hầm măng, ngũ nương mẹ mau ra ngoài dừng
lại hết giao dịch bán gạo ra. Đỗ Quyên!”
“Có
mặt!” Đỗ Quyên lập tức từ bên cạnh chay tới, “Tiểu thư!”
“Chuẩn
bị giấy bút, tiểu thư ta muốn vẽ tranh!” Dạ Nguyệt Sắc đứng dậy đem một
đám mẹ đẩy ra ngoài.
Mấy
vị mẫu thân nghe Dạ Nguyệt Sắc nói muốn vẽ tranh, ra vẻ giật mình lại hài lòng,
sau đó đều là lệ nóng đoanh tròng, nữ nhi trưởng thành, biết học tập rồi!
Mọi
người đi hết ra ngoài, Đỗ Quyên đem đồ chuẩn bị xong đặt ở trên bàn sách, ngoan
ngoãn ở một bên mài mực, nhìn Dạ Nguyệt Sắc cầm bút ở trên tờ giấy trắng bôi
bôi trét trét, múa bút thành văn, Đỗ Quyên liếc mắt nhìn, vẽ cái gì vậy, cứ như
vậy vài nét bút liền vẽ xong một người, bất quá trái lại rất giống
như………….
Đỗ
Quyên nhìn thấy lại một tờ giấy từ bên trái dời đến bên phải, phía
trên tất cả đều là người kỳ kỳ quái quái mà tiểu thư vẽ, phía trên còn viết một
ít chữ, chỉ chốc lát bên phải liền chất đầy một đống lớn giấy đã vẽ xong
.
Dạ
Nguyệt Sắc tự tiêu khiển đem tất cả giấy theo như thứ tự sắp thành hàng xong,
dùng ghim đính ở chung một chỗ, hài lòng ở trên mặt bìa viết mấy chữ —— Dạ
Nguyệt Sắc – Những chuyện mọi người chưa biết!
“Ha
ha ha, Đại Công Cáo Thành!” Dạ Nguyệt Sắc nhìn tập truyện tranh nàng một
tay chế luyện, hướng về phía Đỗ Quyên đứng bên cạnh nói: “Thay quần áo cho
ta đi, sau đó em búi tóc như thiếu niên nhé!”
“Tiểu
thư, lão gia nói rồi, không thể để cho tiểu thư đi ra ngoài!” Đỗ Quyên phàn
nàn, nhìn về phía Dạ Nguyệt Sắc nói.
“Vậy
ta từ nhánh cây ở sau hậu viện leo ra ngoài là được!” Dạ Nguyệt Sắc lưu
manh cười cười nhìn Đỗ Quyên, “Ngộ nhỡ té xuống, chính là em không đỡ được
giúp chủ nhân, cha ta. . . . . .”
“Được,
được ạ!” Dáng Đỗ Quyên như cha chết vậy, nếu té xuống, lão gia không đánh
gãy chân nàng mới lạ đó!
Dạ
Nguyệt Sắc thay xong một bộ nam trang, cầm quạt của cha nàng, lập lại chiêu
cũ từ nhánh cây cực phẩm Hải Đường leo ra ngoài. Nghênh ngang tiêu sái ở
trên đường cái.
Rất nhanh
liền sáng ngời vào một nơi tên là”Họa Lâu xuân” .
“Lão
bản, ta đây có một quyển tranh vẽ muốn xuất bản!” Dạ Nguyệt Sắc hướng về
phía người trung niên bên trong nói.
“Không
biết vị công tử này có tranh chữ gì, xuất từ tay vị danh gia nào!” Chưởng quỹ
kia khách khí hỏi.
“Cái
này, lai lịch cũng lớn!” Dạ Nguyệt Sắc mặt thần bí tiến tới bên tai chưởng
quỹ kia , “Biết Dạ đại tiểu thư chứ?”
Thấy
chưởng quỹ kia gật đầu một cái, Dạ Nguyệt Sắc tiếp tục nói: “Ta đây có một
sách vẽ, là nói về Dạ Đại Tiểu Thư – Những chuyện mọi người chưa biết, bảo đảm
bán rất chạy!”
Lão
bản kia hồ nghi sách tranh mà Dạ Nguyệt Sắc đưa tới, xem mấy lần, trong mắt
tinh quang bắn ra bốn phía, Dạ đại tiểu thư hôm nay đã là nhân vật chủ
chốt trong đề tài của kinh thành, quyển tranh vẽ này chính là những tin tức
nóng hổi về Dạ Nguyệt Sắc. Dựa vào trình độ nổi danh của Dạ Nguyệt Sắc hiện
nay, nhất định bán rất chạy, số lượng bán ra nhất định có thể kiếm hời một
khoản. Bất quá, lão bản kia lật tới tờ cuối cùng, chỉ thấy trên đó
viết”Muốn biết Dạ tiểu thư cùng Cẩm Nguyệt Vương gia yêu hận quấn quýt si
mê, xin đợi chương tiếp theo!”
“Cái
này, công tử muốn bao nhiêu bạc mới có thể đem sách tranh này bán ra!”
Chưởng quỹ khách khí hỏi.
Dạ
Nguyệt Sắc lắc đầu một cái, “Cái này không bán, chúng ta chia nhé, được
không? Ta sáu ngươi bốn!”
“Công
tử chờ một chút! Chuyện này ta không làm chủ được, cần thương lượng cùng chủ
nhân nhà ta!” Dạ Nguyệt Sắc gật đầu một cái, nhìn dáng vẻ của chưởng quỹ,
chuyện này rất có khả năng.
“Chủ
nhân!” Chưởng quỹ vào nội thất, đem bản tập tranh kia đưa cho người đang
biếng nhác tựa vào trên giường êm, bên trong nhà ánh sáng có chút
mờ mờ, không thấy rõ bộ dáng của người nọ, có thể lờ mờ nhìn thấy chính là nốt
ruồi đỏ thắm nơi khóe mắt.
“Đáp
ứng nàng sẽ bán ra số lượng lớn, nhưng ngươi nói cho nàng biết, nàng ba, chúng
ta bảy!” Thanh âm mềm mại đến tận xương chậm rãi từ trong miệng người kia
tràn ra, trong thanh âm mơ hồ có chút ý cười.
. . .
. . .
“Chủ
nhân nhà tôi nói, công tử không có tiền vốn, nếu như bán không ra, lỗ vốn là
chúng tôi, cho nên chúng tôi bảy công tử ba!” Chưởng quỹ nhìn Dạ Nguyệt
Sắc nói.
“Được,
ta ba ngươi bảy!” Dạ Nguyệt Sắc cắn răng nghiến lợi nói. Nếu như có thể
kiếm tiền, sau này nàng nhất định phải tự mình xuất bản!
Dạ
Nguyệt Sắc từ Họa Lâu Xuân về, bước chậm ở trên đường cái, đi ngang qua một sạp
trái cây, chỉ thấy mọi người trên đường cái hoặc tụm năm tụm ba đứng chung một
chỗ, hoặc một đám một đám tụ chung một chỗ, căn bản là muôn người đều đổ
xô ra đường, toàn bộ đều tập trung lại để thảo luận Bát Quái!
“Ngươi
biết không, Đại Tiểu Thư Dạ gia, hôm qua còn nhúng chàm đến ta, may mà ta cương
quyết giữ mình, nếu không danh tiết của ta liền khó giữ được rồi !” Một
nam nhân miệng đầy răng vàng khè, răng cửa lộ ở bên ngoài môi, mắt chỉ có thể
nhìn thấy một đường may, hướng về phía một đám người bên cạnh nói.
Dạ
Nguyệt Sắc buồn nôn, dù mắt nàng có mù, cũng nhìn không đến hắn nổi.
“Ta
nói, vị đại ca này, ngươi cũng không soi mặt vào trong nước tiểu mà xem chính
ngươi, từng trải qua cùng Dạ Nguyệt Sắc là Tứ hoàng tử, Cẩm Nguyệt vương gia,
Vương công tử, đều là mỹ nam tử hiếm có, nếu nàng nhắm trúng phải ngươi, không
phải ta cũng có thể đến Tướng phủ ở rể sao?”
Dạ
Nguyệt Sắc mặt khinh bỉ nhìn người mới vừa nói chuyện, đem cây quạt
“Xoạt” mở ra một tiếng, lóe lóe, một bộ tác phong nhanh nhẹn,
phong lưu phóng khoáng ngước đầu dùng lỗ mũi khi dễ người nọ.
“Đúng
đó, ta nói tên răng vàng này, dáng vẻ giống quỷ của ngươi, Dạ Đại Tiểu Thư sao
có thể coi trọng ngươi!” Bên cạnh một người lớn tuổi vung tay đánh mạnh
vào ót tên răng vàng kia.
“Ai,
Dạ Nguyệt Sắc còn có rất nhiều chuyện không muốn người biết đó!” Dạ Nguyệt
Sắc lắc lắc cây quạt, mặt thần bí nói.
“Chuyện
gì?” Người chung quanh từ từ tụ tới đây, mặt tò mò hỏi.
“Nghe
nói ‘ Họa Lâu Xuân ’ có liên quan gì đó đến tập tranh của Dạ Nguyệt Sắc, bên
trong tất cả đều là tin tức sốt dẻo về Dạ Nguyệt Sắc . . . . . . Này, ta
còn chưa nói xong. . . . . .” Dạ Nguyệt Sắc nhìn đám ngươi chạy như bay về
phía Họa Lâu Xuân , khóe miệng gợi lên một nụ cười thành công.
Chỉ
trong thời gian một chén trà thôi, tập tranh vừa mới xuất bản của Họa Lâu
Xuân bị giành giật không thôi, kinh thành già trẻ lớn bé, tất cả lớn nhỏ, biết
chữ, say sưa ngon lành ôm tập tranh, không biết chữ nhìn hình vẽ trong đó
cũng hiểu rõ ý tứ đại khái.
Người
khi vừa xem xong tập tranh, không khỏi gật gù ra vẻ đã hiểu: “Hoá ra là
như vậy a. . . . . .”