Đêm lặng lẽ trôi qua đi, bình minh lẳng lặng đi vào.
Ánh mặt trời xuyên qua màn trướng rơi xuống giống như hôn lên đôi mắt của
Tô Linh Linh, nàng nhẹ nhàng giật giật lông li, chậm rãi mở mắt, đầu
tiên có chút hoang mang, theo thời gian trôi qua, thần trí dần dần thanh tỉnh, kí ức đêm qua đều hiện ra làm cho khuôn mặt xấu hổ của nàng vùi
vào trong lòng bàn tay. Thật lâu sau không muốn nâng mặt lên để tránh
không phải đối mặt với thực tại.
Không biết qua bao lâu, một
tiếng cười khẽ truyền đến, tiếp theo một đôi bàn tay to ôm lấy thắt lưng nàng “Sớm, nương tử đại nhân”
Nàng nhất thời thân mình cứng đờ, không dám quay đầu lại, lại càng không dám lên tiếng trả lời.
Long Kí Vân cười càng thêm vui vẻ, nửa ngồi dậy, ôm nàng vào trong lòng, đầu gối lên gáy nàng mà cọ xát “Chúng ta đã là phu thê, nàng ngượng ngùng
như vậy không tốt”.
Tô Linh Linh trong lòng đấu tranh không
ngừng, rốt cuộc muốn hay không quay đầu nhìn xem? Nàng thực muốn biết
trượng phu mình rốt cuộc là cái dạng nam nhân gì?
Kết quả không
đợi nàng ra quyết định, Long Kí Vân liền thăm dò khuôn mặt nàng. Tối hôm uống quá nhiều, chỉ lo hưởng thụ da thịt chi thân, cũng chưa chú ý cẩn
thận đôi mắt của nàng, hôm nay vừa thấy, hắn mới biết rốt cuộc chính
mình bỏ lỡ cái gì.
Mắt nàng giống như ánh sao chiếu xuống mặt hồ, vô cùng lấp lánh chói sáng, một đôi mắt tràn đầy sức sống mười phần, dư thừa linh khí, làm cho tướng mạo bình thường của nàng nhất thời như vẽ
rồng điểm mắt, thần thái trở nên sáng láng, tựa như nhìn thấy dòng suối
trên núi chảy róc rách đến, làm cho tâm tình người ta thư giãn vui vẻ,
mà hiện giờ chính đôi mắt đó đang ngơ ngác nhìn hắn, trong mắt phản
chiếu ra gương mặt tuấn tú xuất trần của hắn.
Nhìn khuôn mặt so với nữ nhân còn xinh đẹp hơn, Tô Linh Linh không suy nghĩ mà nói ra: “Ngươi thật là nam nhân?”
Tiếp theo đó nàng đã bị người hung hăng đẩy ngã xuống giường, cặp mắt thâm
thúy mê người hung tợn trừng mắt nàng, hơi thở phả ra tiếng ồ ồ mà vẩn
đục: “Có cần bổn vương giúp ngươi xác định lại một chút không?”.
Nàng giống như làm chuyện ngu xuẩn….”Không, không cần Vương gia”. Nàng
hiện tại xương sống thắt lưng đều đau, cần nghỉ ngơi mới được.
“Ta nghĩ vẫn là làm cho ngươi nhận thức sâu sắc miễn cho ngươi nửa tin nửa ngờ”
Cứ như vậy lấy lý do đường hoàng, buổi sáng của bọn họ lần nữa ôn lại lửa nóng cuồng liệt đêm động phòng.
Cuối cùng Tô Linh Linh bí ép buộc đến nỗi bực bội chân tay cũng lười nhúc
nhích, khép hờ đôi mắt, nhìn nam nhân trên người mình, sau một phen kịch liệt vận động, thoạt nhìn dường như tức giận bừng bừng, làn da trắng
nõn nổi một mảng màu hồng, làm cho nàng xem nhịn không được mà nuốt nước miếng. Một người nam nhân như thế lại là trượng phu của nàng, nàng nghĩ cũng chưa từng dám nghĩ tới.
“Ta không phải là nam nhân?” Ánh mắt Long Kí Vân nguy hiểm tà mị.
“Ta sai lầm dc chứ? Trăm ngàn lần đừng đến nữa” Sau ngày thành thân liền
ngay cả giường đều xuống không được, nàng không muốn hưởng loại vinh dự
này.
Bị những lời nói của nàng lấy lòng, hắn mới lộ ra nụ cười
yếu ớt mê người, cúi đầu hôn nàng một chút: “Hôm nay tha nàng, nhanh
chút rời giường trang điểm, chúng ta cần phải tiến cung tạ ơn”.
“Cái gì? Nàng khóc thét “Tiến cung?”
“Phải” Hắn rời khỏi thân thể nương tử, đứng ở bên góc giường nói “Người đâu chuẩn bị nước tắm, thay quần áo”
“Vâng, Vương gia”
Nghe được thị vệ lên tiếng trả lời ở bên ngoài truyền đến, Tô Linh Linh ánh
mắt trợn lên, sắc mặt thoáng chốc biến đổi. Hắn nói chuyện tự nhiên như
vậy, bên ngoài lập tức có người trả lời, kia… bọn họ vừa mới kịch liệt dây dưa chẳng phải là….. A, nàng không cần gặp người!
Quay lại nhìn đến thê tử đang chui đầu vào trong áo ngủ bằng gấm, bộ dáng tính
chết ở trong đó, Long Kí Vân không phúc hậu cười nửa miệng.
Quả nhiên là người thú vị! Cuộc sống tương lai sẽ không buồn tẻ mà là thú vị.
Mặc kê Tô Linh Linh có nguyện ý hay không, nàng vẫn bị người bắt từ trong
chăn ném về phía bồn tắm, sau đó bốn, năm nha hoàn đứng vây quanh đó làm nàng sợ tới mức mặt biến sắc.
“Các ngươi làm cái gì?”
“Chúng nô tỳ giúp Vương phi tắm rửa”
“A…không cần…không cần… Ta chính mình làm là tốt rồi”. Nàng thực không có
thói quen để người ta xem xét. “Các người đi ra ngoài… đi ra ngoài…
lát nữa tiến vào giúp ta mặc quần áo là được”.
Mấy nha hoàn hai mặt nhìn nhau, không hẹn mà cùng nhìn về phía Vương gia đã rửa mặt, chải đầu xong, không tiếng động hỏi.
“Đi xuống đi” Nam chủ nhân nhẹ nhàng nói ra ba chữ, lúc này nha hoàn mới nối đuôi nhau đi ra.
“Ngươi không đi ra sao?” Tô Linh Linh ở trong nước ngửa đầu nhỏ giọng hỏi.
“Ta sợ ngươi không cẩn thận ngủ quên ở trong nước ngủ”.
Này cũng không phải không có khả năng… Nghĩ nghĩ, nàng cũng liền chuyên tâm tẩy rửa.
Phía trước cửa sổ Long Kí Vân từ thư án (bàn làm việc) ngẩng đầu nhìn nàng,
da thịt nàng không trắng nõn, mà mang mang màu mạch nha thoạt nhìn thực
khỏe mạnh, da thịt mặc dù không nhẵn nhụi nhưng co dãn vừa phải
(khachthamquan: Ai đọc xong chỗ này đừng kêu ta “vô ngôn ngữ” nha. Đoạn
này ta cũng không biết edit thế nào…hô hô…), chính là 2 tay, đã hình thành những vết chai lâu năm hiển nhiên không phải thiên kim tiểu thư
nơi khuê phòng có người hầu hạ.
Đột nhiên, hắn rất ngạc nhiên Tô
tướng gia đến tột cùng là giáo dưỡng nữ nhi như thế nào, một chút dáng
vẻ tiểu thư khuê các cũng không có, cứ như là ở nơi sơn dã nuôi đứa nhỏ, cả người lộ ra một cỗ khí dã tính cùng mùi hương đơn thuần chất phác,
còn có một cỗ lạc quan khí phách hiên ngang.
Trong lúc tâm tư hắn chuyển động, nàng rất nhanh tẩy rửa xong, hơn nữa chính mình mặc quần
áo, đi đến trước gương buông xõa mái tóc dài.
“Người tới, giúp
Vương phi chải đầu”. Hắn mở miệng gọi người tiến vào, bởi vì hắn thấy
nàng tựa hồ muốn chính mình làm, mà hắn tin tưởng nàng không thể làm ra
bộ dáng của Vương phi được, diện thánh không thể quá mức qua loa.
Đợi cho nha hoàn thực vất cả làm cho tóc của nàng chỉnh đốn tốt, thời gian
trôi qua nửa canh giờ, Tô Linh Linh thắt lưng đều đã cứng ngắt, trong
lòng chỉ có một cảm tưởng: Vương phi quả nhên không phải là người
thường!
Tay nhanh đỡ lấy cổ đã cứng, hoạt động một chút, nàng khổ sở hé ra bộ mặt xanh với người trước gương lẩm bẩm tự nói: “Không biết
hiện tại chạy tới nói với lão hoàng đế ta đã phụng chỉ thành thân, động
phòng cũng đã xong, nên để ta cùng lão cha rời đi, hắn có thể hđáp ứng
ta hay không?”.
Gấp quyển sách giống như một phong thư nhẹ nhàng
gõ trên bả vai nàng, Long Kí Vân đạm mạc nhẹ nhàng lại lộ ra một tia ý
cười, thanh âm truyền vào tai nàng “Không có khả năng, chuyện sẽ không
được, bởi vì suy nghĩ cũng không được nghĩ”.
Cho dù phụ hoàng có
đồng ý, hắn là Tấn vương cũng không đồng ý, huống chi hắn thấy phụ
hoàng căn bản là một lòng chờ xem kịch vui.
Nghĩ đến đây, sách
để dưới cằm mình, Long Kí Vân có chút đăm chiêu. Phụ hoàng hẳn là đã sớm gặp qua nàng? Theo hắn quan sát, nếu không khó có thể giải thích sau
khi hạ chỉ cho hắn, vẻ mặt còn cười quỷ dị thậm chí vỗ bả vai hắn nói:
“Vân nhi, tin tưởng phụ hoàng, đó là tiểu cô nương phi thường thú vị”.
“Chúng ta còn không ra cửa sao?”
Câu hỏi ai oán làm cho người đang trầm tư trở về thực tại.
Cong môi lên, hắn cười
“Tử lão đầu (Lão già chết tiệt).”
Lúc Tô Linh Linh đi theo trượng phu của mình đến thăm viếng đương kim hoàng đế, sau khi ngẩng đầu nhìn thấy mặt rồng, liền sợ hãi kêu ba chữ này,
khiến cho trừ bỏ hoàng đế toàn bộ người đều bị doạ.
Hoàng hậu ở
tại đại điện Phượng Tường cung, hoàng đế ngồi bên cạnh hoàng hậu, cười
ha ha nhìn con dâu, không cho đó là ngỗ nghịch, “Tiểu nha đầu, con còn
nhớ rõ ta à.”
Hoàng hậu nghi hoặc nhìn mắt Hoàng Thượng, vẫn duy trì trầm mặc thích hợp.
“Con vì sao không nhớ rõ? Mùa đông năm ấy chính là ngài đoạt khoai lang con
vừa nướng xong cho cha!” Nàng tân tân khổ khổ từ quê nhà khiêng một bao
tải khoai lang đến, lại vào ban ngày ngồi xổm trước đống lửa nướng chín, chờ lão cha sau khi tan triều về có thể ăn, kết quả bị một lão nhân
cùng lão cha trở về không biết xấu hổ đoạt đi củ khoai lang lớn kia, mà
nàng chỉ có thể cùng lão cha phân chia một củ khoai nho nhỏ.
Tươi cười trên mặt hoàng đế càng sâu sắc, vẻ mặt như nhớ lại, “Tiểu nha đầu
nóng nảy nhà ngươi không phải liền lập tức cho trẫm một quyền sao? Chúng ta cũng coi như huề nhau.”
Nghe vậy, Long Kí Vân chớp chớp mắt, sau đó cúi đầu che dấu ý cười mãnh liệt của mình.
“Làm sao có thể huề nhau? Cha con viết thư nói cho con biết, ngài thường cướp đi những thứ con đưa cho ông!”
Long Kí Vân lập tức hướng phụ hoàng đưa đi một cái liếc mắt thập phần thân thiết lại mang ý vị thâm trường.
“Cái gì, Tô thừa tướng còn cáo trạng ta.”
“Vậy không gọi cáo trạng, là trần thuật sự thật! Cha con thường viết như
vậy: ‘Con gái ngoan, lão nhân lần trước đoạt khoai lang lại lấy một khối ấm ngọc con cho cha, đeo ở trên đai lưng hắn… ’ đợi chút, mỗi lần đều
hại con phải tìm lại đồ vật cho ông một lần nữa.”
Lão nhân đoạt
khoai lang? Long Kí Vân nhịn cười nhịn thật sự vất vả, một đám người
chấp sự trong đại điện cũng như vậy. Tô lão tướng gia chính trực đáng
yêu nhất của Đại Nghiệp hoàng triều bọn họ a…
“Cái gì? Hắn thế nhưng không nói cho ta biết!” Hoàng đế không vui.
“Nói cho ngài để ngài lại đến đoạt sao?” Bất quá lão cha cũng ngốc nghếch,
mỗi lần nàng gửi đồ chơi mới cho ông, ông liền nhịn không được đến trước mặt người khác khoe ra, sau đó tuần hoàn ác tính (sự việc biến chuyển
xấu).
“Tiểu nha đầu, đến, nói phụ hoàng nghe một chút, trẫm hiện tại là phụ hoàng của con nha.”
Không biết vì sao, sau khi mọi người nghe được hoàng đế bệ hạ nói những lời
này, đều lý giải ý ngầm trong lời là – từ nay về sau ta cũng là phụ thân của ngươi, nha đầu ngươi biết làm như thế nào chứ?
“Phụ hoàng?” Mặt trái xoan vặn vẹo xuống.
“Ngoan, nha đầu, con đều gọi ta phụ hoàng, có thể đem cái cái tảng đá khi trời
mưa sẽ phát ra nhạc thanh mà năm năm trước con đưa Tô thừa tường cho
trẫm vài khối?”
Mặt Long Kí Vân vặn vẹo, nhưng phải nghẹn cười , bởi vì thê tử mới cưới của hắn đã muốn kích động đến nắm lại hai tay .
“Lão nhân!” Tô Linh Linh rốt cục hét to lên,“Chỉ vì mấy khối tảng đá hư kia, nói thẳng không phải tốt sao, sao lại phải hạ cái gì thánh chỉ tứ hôn
chứ, hại con vốn một mình tiêu dao thiên hạ, liền bị cha con lừa đến
kinh thành như vậy!”
“Cái kia là thuận tiện, con trẫm vừa mới đến tuổi kết hôn, trẫm lại đột nhiên nghĩ đến tuổi tác của con không sai
biệt với hắn lắm, cho nên liền thuận tiện ban thưởng hôn sự.”
Thật đúng là thuận tiện! Long Kí Vân cắn môi, cố gắng làm cho chính mình
không cười thành tiếng. Mấy tháng trước phụ hoàng hé ra khuôn mặt khổ sở vì không có biện pháp đối với việc làm mai mối tăng vọt trong hậu cung, hôm nay hắn cũng dám nói tứ hôn là thuận tiện.
“Ta nghe Tô thừa tướng nói, hắn với con hẹn chờ sau khi hắn cáo lão hồi hương, muốn cùng con đi chu du thiên hạ.”
“Hành lý của con đều thu thập tốt lắm.” Nói đến việc này, Tô Linh Linh thật buồn bực.
“Cho nên nói Tô thừa tướng thật không trung quân ái quốc, trước khi trẫm còn chưa hạ chỉ truyền ngôi đã nghĩ đi hưởng phúc an nhàn, trẫm làm sao có
thể cho hắn trốn nhẹ nhàng như vậy?” Hoàng đế cáo già nói xong, tặc tặc
cười ra tiếng (cười gian xảo như kẻ trộm).