***********************
Khó khăn lắm mới dám tiếp tục bước về phía trước
Anh lại bước đến nói cho em biết một sự thật kinh hoàng
Anh muốn em mãi chìm đắm vào nó không thể thoát ra được sao
*******************
“Anh thích có thể ở lại, tôi xin phép vào trong nhà, thất lễ vì không tiễn” Vương Gia Hân định vào nhà, chợt Dược Khải Minh chặn xe lại.
Anh đối diện với cô:
“Em thật không nhớ anh chút nào sao?”
“Chúng ta đã chia tay nhau rồi, sao tôi phải nhớ anh”
Vương Gia Hân nói, giọng điệu có chút run rẩy.
Dược Khải Minh không tin những lời cô nói:
“Em.nói dối, nếu không nhớ đến sao em phải trốn tránh anh”
“Tôi không có trốn tránh anh, chỉ là tôi muốn hít thở một chút không khí nhưng lại không thể ngờ lại có vị khách không mời này ở đây mà thôi”
“Không trốn tránh anh, được, nhìn thẳng vào mắt anh, nói cho anh biết, rằng em không hề yêu anh, hai ngày qua em sống rất vui vẻ, không một giây phút nào em có suy nghĩ nhớ đến anh, nói cho anh nghe đi” Dược Khải Minh túm chặt lấy hai vai cô, lớn tiếng nói.
Nhìn thẳng vào mắt anh, cô chầm chậm lên tiếng:
“Tôi thật sự không còn yêu anh, vì vậy không hề nhớ đến anh một giây phút nào cả”
Dược Khải Minh giận quá hoá cười, thì ra khi mà anh ngày ngày nhớ nhung mong chờ được gặp cô, thì cô lại không hề nhớ anh dù chỉ một chút.
Anh ngồi xuống, Vương Gia Hân nhìn anh hai người không nói gì.
Không khí im lặng khiến ngườu ta cảm thấy sợ hãi, ngay khi Vương Gia Hân có ý đi vào nhà, anh lên tiếng:
“Vương Tú chính là kẻ gây ra tai nạn”
“Anh nói láo, con bé không thể làm như vậy”
“Không hề, tất cả là sự thật, kẻ gây ra tai nạn đã thú nhận với anh rồi, anh sẽ đem lời khai đó cho toà”
“Anh không thể,, nó là em gái tôi, anh không có quyền, nếu anh làm vậy tôi nghĩ chúng ta về sau không nên gặp nhau thì hơn”
“Em là đang uy hiếp anh”
“Phải, dù cho người gây ra tai nạn là ai, cũng không liên quan đến anh, mong anh hãy nhớ, chúng – ta – chẳng – là – gì – của – nhau – cả” Vương Gia Hân gằn từng chữ.
Vương Gia Hân nói xong năm chặt lấy hai bánh xe quay đầu, đi vào nhà.
Cô không muốn nghe thêm nữa, như vậy là quá đủ, cô sắp không đủ kiên nhẫn mà bật khóc trước mặt anh mất.
Dược Khải Minh nhìn theo cô, anh không biết phải làm thế nào, anh không thể để người hãm hại cô được sống hạnh phúc, nhưng anh cũng không muốn vì chuyện này mà cô hận anh.
Anh chán nản trở về nhà với một mớ suy nghĩ hỗn độn, lựa chọn giữa tha cho Vương Tú với nỗi hận củ người con gái anh yêu.
Anh chọn bỏ qua cho Vương Tú.
******************
Vương Gia Hân trở lại phòng, cô gọi điênh cho Vương Tú:
“Em ở đâu, về nhà đi, chị có chuyện muốn nói”
“Được” Vương Tú đáp vụt một câu rồi cúp máy, Vương Gia Hân cũng không bận tâm đến, cô bây giờ thật sự rất hỗn loạn.
“Tại sao rm làm vậy?” Cô nói.
“Tôi chẳng làm gì cả” ả ta nói (cái bản mặt bà tôi muốn *cầm dép* ả ta: *trừng mắt* nhìn gì mà nhìn. Ad: *xách dép* ta đi trước. Nhớ đấy ngoại truyện nhất định ta sẽ cho mi biết mặt)
“Tại sao thuê người đâm chị, kẻ đó đã nhận tội rồi”
“Xem ra…Dược Khải Minh rất yêu chị…nhanh như vậy đã tìm được chứng cứ muốn tôi vào tù sớm vậy sao”
“Phải đó, là tôi thì đã sao” Ả ta nói tiếp.
“Vì sao???” Vương Gia Hân tức giận nói.
“Được rồi, cô thắc mắc mà phải không??” “Hôm nay tôi sẽ nói tất cả sự thật, tất cả ngay cả chuyện của mười lăm năm trước, chuyện bị lạc và cả…chuyện tai nạn này” Vương Tú tiến lại gần cô, nhìn thẳng vào mắt cô, lạnh lùng nói.