Vương Bài

Chương 59: Trang viên trên đỉnh núi



Nửa giờ sau, chỉ còn bốn mươi người được giữ lại. Bốn mươi người này di chuyển sang một bên, người trên bục chủ trì nói:

– Vòng tuyển chọn cuối cùng, mời mọi người bước lên bục từng người một theo số thứ tự.

Diệp Chiến đứng dậy đầu tiên, đi đến trước mặt quản gia Lâm. Quản gia cầm một tờ giấy nói:

– Mời anh trả lời ba câu sau. Câu thứ nhất: Bên ngoài sân vận động có mấy đứa trẻ. Câu thứ hai: Trong những đứa trẻ đấy, có bao nhiêu bé trai, bao nhiêu bé gái? Câu hỏi thứ ba: Đứa trẻ đeo bao tay màu xanh lá cây mặc quần áo màu gì.

Diệp Chiến khẽ rũ mắt xuống, chiếc kính sát tròng bên mắt trái nhìn tờ giấy trên tay quản gia, dấu vết của giấy hiện lên ở mặt trái. Diệp Chiến trả lời:

– Năm, ba trai hai gái, mặc quần áo màu xanh lá cây.

Quản gia Lâm gật đầu, một tình nguyện viên nữ nói:

– Mời anh đi bên này, đây là đồ của anh, xin hãy nhận lấy.

Vu Minh đi tới, cũng trả lời những đáp án tương tự, cũng được một cô tình nguyện viên dẫn đi từ cửa bên.

Lý Phục trầm tư:

– Năm, ba gái, mặc quần áo màu lam.

Quản gia viết một chữ lên tờ giấy rồi nói:

– Xin đứng sang một bên chờ.

Tiếp sau là đủ cách trả lời, còn có người không đáp được thì thẹn quá hóa giận, có kẻ còn kêu gào la hét. Những người gây rối này lập tức bị lực lượng bảo vệ xách đi. Nghê Thu cũng bị loại.

Lúc này trước mặt quản gia Lâm là hai mươi người, những người này đều là chỉ trả lời đúng được một hoặc hai câu. Quản gia Lâm đếm người rồi gật đầu:

– Chào mừng các bạn tham gia trò chơi tầm bảo, mời.

Bên cạnh sân vận động có hai chiếc xe buýt đã được chuẩn bị sẵn. Vu Minh và Diệp Chiến ngồi trên xe số một, những người khác lên xe rồi, xe buýt rời khỏi sân vận động, đi ra khu ngoại ô.

Nơi Thẩm Vạn ở được gọi là trang viên, tất nhiên là rất lớn. Nhưng không có ai ngờ rằng, trang viên này lại được xây trên đỉnh núi. Xe buýt rời khỏi đường chính, đi vào đường nhánh. Một mạch đi lên, chừng hai mươi phút thì trước mặt xuất hiện kiến trúc.

Nơi này là một quảng trường nhỏ, có tám bảo vệ mặc đồng phục đứng gác ở cửa. Hai bảo vệ dẫn đường cho xe buýt dừng xe. Đám người Vu Minh xuống xe, bảo vệ dẫn đường, phía trước là một cây cầu treo dài chừng hai mươi lăm mét, rộng chừng mười mét bắc qua một vực sâu. Bảo vệ nói:

– Chỉ có xe ô tô con mới đi qua được cầu này, nên các anh chị phải đi bộ tới trang viên.

Từ bên này cầu có thể thấy thấp thoáng một góc của trang viên ở trong rừng cây. Mọi người đi qua cầu treo, một người khẽ nói:

– Kẻ có tiền đúng là hoành tráng, cây cầu này cũng phải ngốn mấy chục triệu chứ ít đâu.

Lý Phục nói:

– Tôi vẫn luôn cho rằng chỉ có nước Anh mới có được trang viên như thế này.

Quản gia Lâm giới thiệu:

– Trang viên này quả thật là do tước sĩ nước Anh xây dựng nên. Trang viên lúc đầu được xây dựng trước Chiến tranh thế giới thứ hai. Mẹ của người Anh này là người Trung Quốc, anh ta tới Trung Quốc, thích nơi này, vì thế đã dựng nên trang viên này. Trong chiến tranh thế giới thứ hai, nơi này từng là điểm đồn trú của một tổ chức tình báo. Bởi vì chủ trang viên phá cầu nên nơi này vẫn hoàn hảo cho tới sau khi giải phóng và cải cách. Bốn mươi năm trước, ông chủ mua tòa trang viên này, lại xây cầu dây. Mười năm trước, mới xây thêm cầu treo.

Vu Minh hỏi:

– Có phải ông chủ của ông có rất nhiều kẻ thù không?

– Ha ha.

Quản gia Lâm nói:

– Chàng trai tưởng tượng nhiều quá đó.

Diệp Chiến cười khẩy:

– Từ một kẻ nghèo rớt mùng tơi tới tay nhà giàu năm năm kiếm được hàng triệu, không kẻ thù mới là kỳ quái.

Tính toán thì hàng triệu đó, nếu tiến hành đầu tư thì hiện giờ cũng có gia sản vài tỷ, không hề kỳ quái chút nào.

Quản gia chỉ cười chứ không trả lời, tiếp tục giới thiệu:

– Trang viên này được xây dựng theo phong cách lâu đài, cao ba tầng, có tất cả ba trăm tám mươi bảy phòng…

Vu Minh đụng Diệp Chiến:

– Ê, còn gì nữa không?

Chúng ta quen thuộc lắm à? Diệp Chiến không thèm để ý. Vu Minh lại đụng cái nữa:

– Nói đi nào.

Lại đụng, Diệp Chiến né ra, Vu Minh lảo đảo, Lý Phục vội đỡ lấy.

Vu Minh nghiến răng. Lý Phục đi trước mặt hắn, chậm rãi nói:

– Thẩm mỗ, biệt hiệu Cá mập trắng, lúc ấy là hải tặc hung ác nhất trong nhóm hải tặc ở Đông Nam Á. Hai năm sau dẫn người nổi loạn giết chết thuyền trưởng, tự mình lên làm thuyền trưởng. Ba năm sau biến mất khỏi hải vực Đông Nam Á.

Quản gia quay đầu, ánh mắt mang theo sát khí đánh giá Diệp Chiến:

– Xin thỉnh giáo?

– Diệp Chiến.

Diệp Chiến không chút sợ hãi ánh mắt của quản gia Lâm.

Người xung quanh nghe Diệp Chiến nói vậy thì bắt đầu xì xào bàn tán. Quản gia nói:

– Cho dù trước kia ông chủ làm gì, nay ông chủ chỉ còn sống được hơn một tháng. Hôm nay mời các vị anh tài tới đây là để tìm đồ, nếu ai bất mãn thì có thể đi về ngay lập tức, vẫn tặng thù lao mười nghìn tệ.

Đúng vậy, người ta làm giàu thế nào thì kệ người ta. Kỳ thật rất nhiều người có hứng thú với việc Thẩm Vạn đã làm giàu như thế nào. Một tiểu nhân vật không gia thế, không tài chính bỗng trở thành trùm đầu tư, điều này không thể không khiến người ta hứng thú cho được. Chuyện thủ lĩnh cướp biển chính là một trong các câu chuyện mà người ta kể cho nhau. Thẩm Vạn chưa bao giờ bác bỏ tin đồn, cũng không đăng đàn nói rõ. Người làm ăn với ông ta chẳng ai đi để ý quá khứ của ông ta làm gì. Người không làm ăn với ông ta thì lại chẳng thể gặp được. Cho nên lời đồn vẫn chỉ là lời đồn. Còn nữa, cướp biển thường hoạt động ở vùng biển quốc tế, việc điều tra tìm chứng cứ và quyền tư pháp lúc bấy giờ đều vô cùng mơ hồ.

Đi tới trước mặt trang viên, mọi người không khỏi tán thưởng một tiếng. Đây đúng là một tòa lâu đài mang phong cách nước Anh. Nhưng những bức tường bên ngoài đều đã được chỉnh sửa lần thứ hai, thành ra khiến cho nơi đây thiếu đi vài phần hương vị quý tộc, lại thêm mấy phần thổ hào. Trang viên này có rất nhiều bảo vệ, bọn họ đều mặc đồng phục. Người thì đứng canh ở vị trí của mình, người thì dắt chó đi tuần tra xung quanh lâu đài. Bên trong là những căn phòng chia thành hai tầng, nhìn qua thấy giống ký túc xá.

Trương Dạ Nam và Đỗ Thanh Thanh đang đứng trên tầng hai ngắm cảnh và tán gẫu, thấy Vu Minh và Lý Phục thì vẫy tay. Vu Minh và Lý Phục cùng vẫy tay lại.

Bước vào lâu đài là tới một phòng khách với chiếc đèn treo xa hoa, một bàn gỗ dài hơn năm mươi mét hơi hiển phong cách châu Âu thời Trung Cổ. Trên bàn đã được trải khăn, tám cô gái mặc đồ của hầu gái đang sắp xếp. Phía nam và phía bắc của phòng khách đều có hành lang, cuối hành lang là cầu thang đá lên tầng.

Lý Phục tiếc hận nói:

– Thật đáng tiếc, mấy cái thảm kia phủ lên bậc thang này trông chẳng còn chút cảm giác văn hóa nào.

Vu Minh cười:

– Trải thảm như vậy thì đỡ lo vụ bị ngã. Lý Phục, anh có phát hiện ra không? Bên kia cầu có hai cái sân cho trực thăng, nhưng lại không có trực thăng.

Lý Phục còn chưa kịp trả lời, quản gia Lâm đã nói:

– Tất cả mọi người đói bụng rồi ạ? Xin hãy căn cứ theo số thứ tự trên ghế mà ngồi. Tầng một và tầng hai có phòng nghỉ, cũng ứng theo số thứ tự của các vị. Xin mọi người đừng lên tầng ba, bởi đó là nơi ông chủ nghỉ ngơi. Trong trang viên có phòng tập thể hình, phòng xem phim, bể bơi… Đằng sau thì có sân bóng rổ, sân tennis. Sau khi ăn xong mọi người có thể hoạt động tự do, nhưng mà, hôm nay dự báo thời tiết nói là sẽ có mưa to, nên mong mọi người hãy đụt mưa đúng lúc.

Khi ông ta nói, hai mươi người trúng tuyển trực tiếp, còn có hai cảnh sát bao gồm Trương Dạ Nam đi tới từ cầu thang ở chính giữa. Một người đàn ông vừa đi vừa hỏi to:

– Này quản gia, bao giờ thì bắt đầu tầm bảo?


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.