Vương Bài

Chương 48: Có thù tất báo



Chuối vừa gõ máy tính vừa nói:

– Trong máy còn có một trò chơi offline, hai bộ phim Mỹ, series phim AV… Còn có một bưu kiện khá thú vị, id của đối phương là Thiên Cơ Lão Nhân, Vu Minh mua năm viên Lôi quang cầu. Xem ra chính là thứ đã bẫy Táo và Dưa Hấu ngày hôm qua.

– Dùng trojan!

Ngô Du Du nói.

– Không thành vấn đề.

Chuối bắt đầu bắt đầu đưa Trojan từ máy mình tới máy tính của Vu Minh, lại nói:

– Cam, có phải cô nên mang theo vũ khí phòng thân.

– Không cần vũ khí, bởi một khi bị phát hiện thì sẽ khiến hắn đề cao cảnh giác, liệt tôi vào trong những nhân vật cực kỳ nguy hiểm, có khi còn triển khai phản kích. Nếu không có tính uy hiếp, Vu Minh cũng sẽ không công kích.

Ngô Du Du nói:

– Yên tâm đi, ngay cả hắn mà còn không xử lý được thì chúng ta còn xông pha giang hồ thế nào được.

Chuối nói:

– Cam, đừng có khinh địch. Kế hoạch ngày hôm qua là bố trí lâm thời, chưa chắc đối phương không hoài nghi.

Cam nói:

– Đám Lão thiên không phải là hoài nghi tất cả người không hợp lý, mà là họ không tin ai cả. Chắc chắn là hắn không tin tôi, cho dù tôi thật sự là Ngô Du Du đi chăng nữa. Có hợp lý cũng vô dụng, tôi chỉ cần một điểm để vào mà thôi. Tôi không yêu cầu hắn tin tôi, chuyện đó quá khó.

Nói tới đây bên ngoài cửa đột nhiên vang lên một tiếng vang nhỏ, cửa chống trộm mở ra. Ngô Du Du và Chuối liếc nhau, đều cảm thấy kỳ quái. Vu Minh và Đỗ Thanh Thanh đều đang được giám thị, vậy đó là ai. Cửa đã mở ra, không còn cách nào khác, Ngô Du Du chỉ vào tủ quần áo, hai người cùng chui vào.

Hai người bọn họ vừa vào được năm giây thì phòng của Vu Minh bị mở ra. Ngô Du Du nhìn qua khe hở của tủ, thấy một người mặc một trang phục màu hồng của nhân viên chuyển phát nhanh, đeo khẩu trang. Khe hở này chỉ đủ để nhìn chỗ cửa, người này là bạn của Vu Minh? Người mặc bộ đồ chuyển phát nhìn xung quanh một lát, sau đó đi tới trước máy tính. Suy tư một lát rồi mang cả hai chiếc laptop bỏ vào trong túi.

Gã lại cầm lấy thùng dụng cụ bên cạnh máy tính mà xem xét, bên trong có công cụ mở khóa, máy nghe trộm… Nhân viên chuyển phát cười lạnh, cũng nhét hết vào trong túi. Gã nhìn trái nhìn phải, dường như không còn gì hứng thú nữa, lấy một quân Át Bích đặt lên bàn. Do dự một chút, nhân viên chuyển phát lấy máy của Vu Minh ra, sau đó cắm điện, rồi đánh mấy chữ: Có qua có lại mới toại lòng nhau. Anh lấy chìa khóa xe của tôi, tôi lấy cái anh dùng để kiếm cơm. Sau này còn gặp lại.

Đương nhiên không phải là vì chìa khóa xe, mà là vì mấy chữ “Trúng kế rồi” kia đã khiến gã vô cùng tức giận. Mà khi biết thông tin về Vu Minh rồi thì lại càng không cam lòng.

Làm xong tất cả, nhân viên chuyển phát đóng cửa bỏ đi.

Cửa chống trộm khóa lại. Chuối và Ngô Du Du đi ra khỏi tủ quần áo, vừa nhìn liền kinh hãi:

– Thùng dụng cụ, máy nghe trộm…

Chuối phát điên:

– Máy tính của tao, a, tổ tông mười tám đời nhà mày…

Chuối là hacker của đội Hoa Quả, bên trong có cái gì thì Ngô Du Du là người rõ nhất, cô ta vội gọi điện thoại:

– Cà Chua, tình hình khẩn cấp, mau truy kích một tên mặc quần áo nhân viên chuyển phát màu hồng, miệng đeo khẩu trang.

– Đã phát hiện mục tiêu.

Cà Chua thấy Át Bích bên ngoài cư xá. Át Bích lên xe, bỏ khẩu trang xuống, vừa đổi quần áo vừa lái xe.

Đi qua hai con phố, Át Bích phát hiện một con jeep khả nghi dường như đang theo dõi mình. Đèn xanh bật, Át Bích đột nhiên nhấn ga, lao vọt đi. Cà Chua lập tức quẹo phải, đuổi theo:

– Cam, bị mục tiêu phát hiện.

Ngô Du Du nói:

– Mặc kệ là phát hiện hay không, nhất định phải lấy lại đồ, đặc biệt là máy tính.

– Ok.

Cà Chua trả lời.

Ngô Du Du lại nói:

– Dưa Hấu, tạm ngừng theo dõi Vu Minh, truy kích một chiếc xe.

Nói xong, Ngô Du Du lại bảo:

– Chuối, hack camera giám sát.

– Cam, máy tính của tôi bị lấy rồi, còn hack hiếc gì nữa. Bà nó chứ, lại có kẻ dám trộm máy tính của ông.

Chuối dùng đầu đập vào tường vài cái.

Ngô Du Du cũng rất tức giận:

– Mẹ kiếp, kẻ này là ai?

Chuối đọc những dòng chữ trên máy tính của Vu Minh, lấy ra một quân bài Át Bích:

– Át Bích!

– Át Bích!

Ngô Du Du lại thông báo:

– Cà Chua, đối thủ của cậu là Át Bích, lặp lại lần nữa, đối thủ của cậu là Át Bích! Đồ nhất định phải lấy về.

– Đã rõ.

Nghe nói về thân phận của mục tiêu, Cà Chua có chút kinh hãi. Trong khu vực thành phố thì ô tô chẳng thể chạy với tốc độ nhanh được, hai xe cứ không nhanh không chậm như vậy mãi cho tới vùng ngoại thành. Mà Dưa Hấu số đen bị kẹt xe trên cầu vượt, đoán chừng trước bữa trưa trưa là không xuống nổi.

Cà Chua theo đuôi Át Bích tới vùng ngoại thành, cắn răng một tay lấy súng, giơ ra ngoài cửa sổ, nhắm vào xe của Át Bích bắn hai phát.

Át Bích kinh hãi, mợ nó chứ, thằng oắt này cũng ghê cơ, còn mang theo cả súng. Lại chạy thêm mười mét nữa, ô tô bắt đầu bốc khói, hơn nữa cũng khó điều khiển được phương hướng. Át Bích quyết định thật nhanh, mở cửa rồi nhảy xuống xe. Cả người lăn vài vòng dưới đất, rồi vội chạy tới cây cầu bên cạnh.

Cà Chua lập tức dừng lại, cầm súng chạy xuống đuổi theo. Sau đó Cà Chua thấy Át Bích thả người nhảy vào trong hồ nước. Cà Chua chạy tới bên hồ, nào còn thấy bóng dáng Át Bích đâu. Cà Chua bất đắc dĩ báo cáo:

– Át Bích nhảy hồ bỏ chạy rồi.

Ngô Du Du ra lệnh:

– Xem đồ có ở trong xe không.

– Hắn mang theo rồi.

Cà Chua nói:

– Cảnh sát tới.

– Mẹ kiếp, rút lui.

Ngô Du Du đặt mông ngồi xuống sô pha trong phòng khách, cùng Chuối nhìn nhau trong một lúc lâu, rồi nói:

– Cậu về trước đi.

– Ừ!

Chuối gật đầu, lòng đầy bi phẫn đi về.

Ngô Du Du tới phòng Vu Minh, nghĩ một lát rồi xóa những dòng chữ trên màn hình máy tính của Vu Minh, sau đó cầm quân bài Át Bích kia bỏ vào trong túi. Kiểm tra cẩn thận mọi thứ, cô ta đóng cửa lại, nhét mẩu giấy vụn vào khe cửa.

Tin thời sự: Cây cầu phía Bắc xảy ra một vụ đấu súng, cảnh sát đã tham gia điều tra, hiện tại chưa phát hiện người chết hay bị thương. Ở hiện trường chỉ phát hiện một chiếc ô tô trúng đan, trong xe không có vết máu. Cảnh sát nghi ngờ đây là báo thù. Hiện giờ cảnh sát đang thu thập manh mối từ dân chúng trong thành phố.

– Manh mối vụ đấu súng giá hai nghìn tệ.

Nghê Thu nói ra tiếng lòng của mọi người:

– Cảnh sát thật quá kẹt sỉ.

Đỗ Thanh Thanh lại hỏi:

– Hiện giờ hai nghìn tệ có thể làm gì?

Vu Minh đáp:

– Thưa Đỗ tiểu thư, tiền lương của bọn tôi là hai nghìn tệ.

– Không phải các anh còn được trích phần trăm sao.

Đỗ Thanh Thanh nhìn báo cáo, nói:

– Thành tích tháng này khá tốt. Đầu tiên là Nghê Thu chuyên tìm mèo tìm chó, đã gia tăng công trạng cho công ty lên mười hai nghìn tệ. Phải khen ngợi Nghê Thu, bởi anh đã đạt được thành tích rất tốt. Sau đó là vụ căn phòng ma sáu mươi nghìn tệ và cảnh sát thưởng cho hai mươi nghìn tệ, còn vụ điều tra kim cương của Vu Minh với doanh thu hai mươi nghìn tệ nữa. Lý Phục giải quyết vụ án tự tử, đối phương tặng phí ủy thác mười lăm nghìn tệ để cảm ơn. Lại thêm công trạng nữa, thành tích nửa tháng này tổng cộng là một trăm bốn mươi ba nghìn tệ. Nói tóm lại, đây là một khởi đầu vô cùng tốt.

Chi phí cho công ty thám tử là rất thấp, có thể coi như kinh doanh không mất vốn. Đỗ Thanh Thanh tạm thời chưa tính một trăm nghìn Euro mà cảnh sát đã đóng băng lại. Đỗ Thanh Thanh nói tiếp:

– Cũng tính xong phần trăm rồi. Nghê Thu được một nghìn hai hoa hồng. Vu Minh và Lý Phục nhờ điều tra vụ căn phòng ma nên được trích phần trăm là tám nghìn. Ngoài ra Vu Minh còn có phần trăm nghiệp vụ là bảy trăm, Lý Phục với vụ án tự sát là thêm một nghìn năm nữa.

Nghê Thu bấm đốt ngón tay tính toán, thêm lương nửa tháng là mình có hai nghìn tệ rồi. Vu Minh có thể lấy hơn mười nghìn, mà Lý Phục cũng được hơn mười nghìn tệ. Không phải chứ, sao chênh lệch lại lớn như vậy? Ngẫm lại cũng là từ căn phòng ma kia là do hắn từ chối tham gia. Mà Lý Phục và Vu Minh được trích phần trăm nhiều như vậy cũng nhờ căn phòng ma đó. Nghĩ thế, Nghê Thu cũng cảm thấy tâm lý cân bằng hơn.


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.