Mặt khác, Vu Minh biết trong đám người ở thành phố A này, người hắn tin tưởng nhất chính là Đỗ Thanh Thanh, có lẽ cũng bởi vì Đỗ Thanh Thanh khá ngốc. Tình cảm của hắn với Đỗ Thanh Thanh khá phức tạp, vừa là chuộc tội thay người chú đã có công dưỡng dục mình, vài phần vì ích lợi, và còn có mấy phần đồng cảm với Đỗ Thanh Thanh. Dựa theo quỹ tích ban đầu, Đỗ Thanh Thanh hẳn là một Đỗ Tiểu Ảnh thứ hai. Mấy tháng tiếp xúc, Vu Minh cảm thấy Đỗ Thanh Thanh đơn giản, điều này khiến hắn thấy thoải mái, mà còn sự ấm áp khi được bảo vệ lúc ở nhà ma kia…
Vu Minh lên mạng, phát hiện hòm thư của mình có một đống email, ngoài quảng cáo ra thì đều là email của chú. Mấy email cuối đều là lo lắng hỏi Vu Minh đã xảy ra chuyện gì. Vu Minh gửi email trả lời:
– Không có việc gì, cháu rất khỏe.
Chú dùng tư cách cha mẹ phê bình trách móc, sau đó hỏi mấy tháng này đi đâu. Vu Minh thì dùng miệng lưỡi của thiếu niên thời kỳ dậy thì trả lời: Không nói cho chú. Sau đó thành công lái sang chuyện khác:
– Có tin gì của thím không?
Chú gửi mail trả lời:
– Năm thứ hai thím mày mất tích, từng xuất hiện ở một huyện, nhưng không cách nào khẳng định đó có phải thím mày không. Tao hiện tại đang truy theo manh mối này. Mặt khác, tao có người bạn cũ có biệt hiệu Sở Hà, nguyên danh là Nhiếp Sinh Sản, chết từ mấy năm trước, được chôn ở nghĩa trang công cộng ở thành phố A này, mày có rảnh thì đi thăm ông ta thay tao.
– Vâng.
Vu Minh thuận tay gõ chữ đồng ý.
– Dạo này còn học gì không?
Chú hỏi.
– Không chú ạ, thực tiễn thì hiểu biết chính xác hơn.
Cần gì phải đi học cách sống của đám người giới thượng lưu, có chàng Lý Phục là có người phụ trách xã giao thân sĩ rồi.
– Ừ.
Chú chỉ gửi lại đúng một chữ.
…
Ngày hôm sau, Hải Na, Nghê Thu, Đỗ Thanh Thanh, Ngô Du Du và Vu Minh cùng đi câu cá.
Ngô Du Du chọn một bệ câu cá xi măng được xây chìa ra hồ. Lúc bọn họ đến thì nơi đây chỉ có một ông chú đội mũ đang câu cá. Vu Minh nhìn ông chú này vài lần, mặt có chút râu, đôi mắt không lớn, lặng lặng ngồi bên bàn nhìn mặt hồ trước mặt. Trước mặt ông ta có bốn cái cần câu, thấy đám người Vu Minh tới, ông ta chỉ quay đầu nhìn thoáng qua.
Đám người Vu Minh là lính mới, mỗi người chỉ dùng một cần câu. Ngô Du Du rất là quen thuộc móc mồi vào, sau đó dạy mọi người cách thả câu. Bọn họ dùng móc câu, mỗi một dãy sẽ có năm lưỡi câu. Móc giun vào lưỡi câu, sau đó quăng ra, kéo thẳng dây câu về phía sau, đặt cần câu xuống ngồi chờ là được.
Đỗ Thanh Thanh trải vải bố ra, Hải Na và Nghê Thu thì xách giá nướng từ trên xe xuống, sau đó đặt đồ nướng lên, vừa nướng vừa câu cá vừa chơi vừa ăn vừa nói chuyện. Mặc dù năm người ồn ào là thế, ông chú ngồi câu cá kia vẫn chẳng hề phản ứng gì, cũng không nói với bọn họ rằng quá ồn sẽ khiến lũ cá sợ, cũng không có thân thiết tới tán gẫu với bọn họ. Dường như trong mắt ông ta chỉ có hồ nước kia thôi.
Đỗ Thanh Thanh nướng xong một loại thịt và bắp ngô, cho vào gói mang tới cho ông chú kia:
– Chú ơi, mời chú ăn ít đồ nướng.
Ông ta quay đầu, hỏi Đỗ Thanh Thanh:
– Cho tôi?
– Vâng ạ.
Đỗ Thanh Thanh gật đầu, để đồ xuống đất rồi để một chiếc khăn giấy vào nữa.
– Cảm ơn.
Ông ta gật đầu, không khách khí mà cầm đồ nướng lên, vừa ăn vừa nhìn mặt hồ.
– Cá.
Ngô Du Du hưng phấn hô lên:
– Cần của ai?
Hải Na quay đầu nhìn lại, mừng rỡ quẳng luôn món nướng ra, hô to:
– Của tôi.
Rồi chạy tới ra sức kéo.
Ngô Du Du vội nói:
– Quay dây đi, xem đầu cá to hay nhỏ, kéo thẳng dây vào.
Hải Na vừa quay vừa nói:
– Nhỏ lắm.
Rồi một hơi kéo luôn một con cá nặng chừng một cân lên mặt nước.
– …
Ngô Du Du sửng sốt vài giây, rồi hỏi:
– Hải Na, cần này của cô bao nhiêu?
Hỏi vậy là vì Hải Na lấy cần câu từ nhà đi.
Hải Na nghĩ rồi nói:
– Không rõ, hình lúc em trai tôi đi Amazon câu cá có dùng tới nó.
Ngô Du Du bảo:
– Không thể ẩu tả như vậy được, lần này không phải cá nhỏ, mà là cần của cô là loại tốt.
– Cần câu của tôi…
Nghê Thu hô lên, rồi vội vọt tới, đã thấy cần của anh ta không nhanh không chậm bị kéo vào trong hồ. Nghê Thu vội chụp lấy cần câu, kéo ngược trở lại. Quay dây, đuôi của cần câu cong lại thành chín mươi độ.
Ngô Du Du hô:
– Kéo dải rút của tay quay ra.
– Dải rút là cái nào?
Nghê Thu vội hỏi, anh ta cảm thấy một giây nữa thôi là chiếc cần câu này sẽ gãy làm đôi.
Ngô Du Du chạy tới, kéo nút dải rút ra, dây câu từ chỗ nút đí bắn ra. Ngô Du Du nhận lấy cần:
– Để tôi, đây là một con cá chép khá lớn. Nghê Thu, anh may phết đấy, không ngờ dùng chuỗi lưỡi câu thế mà có thể câu được con chép lớn như vậy. Nhưng anh nên cầu nguyện cho lưỡi câu của mình không bị kéo thẳng ra đi.
Ngô Du Du bắt đầu biểu diễn, cô ta nắm lấy cần câu ra sức chạy sang trái rồi sang phải, khi thì thu dây, lúc lại thả dây. Mọi người cũng chạy tới chạy lui theo Ngô Du Du. Nghê Thu thì bắt lấy cái lưới chờ đợi. Vu Minh cũng tới gần đứng xem, cầm lon Coca nhìn con cá chép đằng xa giãy dụa trên mặt nước, nhưng luôn chú ý tới ông chú vẫn ngồi im một bên không ý kiến gì kia.
Người này thật quá bình tĩnh, nếu như con cá nặng một cân mà Hải Na câu được không khiến ông ta chớp mắt, thì con cá chép to như thế này ông ta cũng chẳng có hứng thú quay đầu nhìn, điều này là rất khác thường. Nhưng Vu Minh không cho rằng điều này có liên quan gì tới mình. Ngô Du Du vốn định dẫn mọi người tới một điểm câu cá, nhưng trong lúc lái xe thấy đài câu này nên liền đổi sang đây. Mà xem ông chú này, trước khi đám Vu Minh tới, chí ít đã ngồi ở đây được hơn một giờ.
Ngô Du Du hô:
– Nếu chúng ta có thiết bị câu cá chép, đảm bảo bốn phút là xong. Nhưng đi câu cá trích lại được cá chép thì phải kiên nhẫn, đồng thời phải có vận may nữa.
Hải Na hô:
– Cẩn thận.
– Ôi chao.
Ngô Du Du vấp, nhào về phía Vu Minh. Vu Minh đang lưu ý ông chú kia, lúc hoàn hồn thì đã không còn kịp, thế là thuận tay ôm lấy, cả hai người cùng ngã lăn quay xuống đất. Ngô Du Du đè lên người Vu Minh.
– Mau kéo cá.
Thấy Ngô Du Du bị ngã, mặt Nghê Thu đỏ bừng, lập tức ngăn cản. Chơi nhau quá đi, mình ngay cả một con cá còn không câu được, giờ có con cá n cân, không thể để nó xổng.
– Ừm!
Ngô Du Du chống hai tay, rồi quỳ đầu gối đứng lên. Lúc Vu Minh nhận ra Ngô Du Du ngã tới phía mình, ông chú kia hơi ngoảnh lại nhìn một cái, rồi lại chăm chú nhìn mặt hồ, ánh mắt kia thật quá lạnh lùng. Đây không phải là vẻ lạnh lùng của quý cô cao ngạo, mà là lạnh lùng như không có chút tình cảm, như đã mất đi linh hồn vậy. Dường như mấy người bên này đều là không khí, mà ông ta chỉ đang nhìn không khí. Bị ánh mắt đó nhìn, Vu Minh chợt cảm thấy chột dạ.
Đỗ Thanh Thanh kéo Vu Minh lên, khẽ hỏi:
– Cảm thấy thế nào?
Cảm giác này, tôi nghĩ cô có thể đoán được mà.
Vu Minh xấu hổ.
– Ý tôi là hôn kìa.
– Hôn?
– Anh… Anh với Ngô Du Du môi chạm môi.
– A…
Giờ Vu Minh mới cảm thấy hàm răng đau, sờ lên, không ngờ lại thấy tơ máu. Vu Minh hỏi:
– Đỗ tiểu thư, cô nói xem đây là cảm giác gì?
Vu Minh kinh hãi, răng đau thì thôi, môi hắn với môi Ngô Du Du chạm nhau, thế mà hắn lại không để ý. Điều này không liên quan đến chuyện tình cảm, nhưng lại liên quan tới chuyện ấy ấy. Chỉ một ánh mắt của ông chú kia không ngờ lại khiến mình không chú ý tới sự thật này. Ông chú kia bị cận, hay là bị sao? Dù sao cũng không phải kiểu người mà mình từng gặp.
Ngô Du Du rảnh rỗi, nhẹ nhàng dùng tay áo lau môi dưới, cô nàng cứ cảm giác như nước dãi của Vu Minh dính ở đó. Trái tim nàng đập thình thịch, nếu không phải còn nhiệm vụ giữ cá đầy gian khổ, cô ta tất sẽ không rụt rè như vậy. Ngô Du Du đột nhiên nghĩ, nếu không phải Nghê Thu giục, phản ứng đầu tiên của cô ta sẽ là gì? Quăng cho Vu Minh một cái tát? Đứng lên nhổ nước bọt lia lịa. Súc miệng, lau miệng? Hay là tỏ ra như không có việc gì?
Nhìn Vu Minh, trông hắn như chẳng có việc gì cả, còn đang bấm điện thoại. Vu Minh không có gọi điện, mà đang chụp ảnh, chụp lấy ông chú bên cạnh kia một bức. Vu Minh nghịch điện thoại, gửi ảnh có nửa khuôn mặt của ông ta tới kho dữ liệu cơ sở của tổ chức để kiểm tra. Vu Minh biết lòng hiếu kỳ sẽ hại chết mèo, nhưng lần đầu tiên hắn gặp ánh mắt như vậy, nên hắn cần một đáp án. Kiểm tra dữ liệu chỉ là để đánh giá bản thân.
Ngô Du Du kéo cá lên mặt nước, Nghê Thu tung lưới bắt lấy. Đây là một con cá chép nặng chừng bảy tới tám cân. Ngô Du Du lấy tay lau mồ hôi:
– Tôi từng câu được một con cá chép nặng hơn bốn mươi cân, mất cả một giờ đồng hồ. Chặt đầu cá xuống rồi mà không nhét vào tủ lạnh được.
– Oa.
Mọi người oa một tiếng. Hải Na nói:
– Vẫn tưởng Du Du là thục nữ, ai ngờ bản chất vẫn là nữ đàn ông à nha.
Đỗ Thanh Thanh nói:
– Hải Na, không ai dám so mình đàn ông với cậu đâu.
Vu Minh thuận miệng bổ sung:
– Kể cả đàn ông.
Hải Na nhéo lỗ tai Vu Minh:
– Cánh cứng cáp rồi hả?
– Nói chơi thôi mà.
Vu Minh cười xòa.
Ngô Du Du thấy vậy thì lòng có chút không vui, chợt rùng mình, sao mình lại khó chịu? Chẳng lẽ endorphin quá nhiều nên trúng độc rồi? Mình bỗng dưng nảy sinh hứng thú với Vu Minh? Thật quá đảo điên à nha!!!
– Nướng cá nướng cá nào.
Nghê Thu hỏi:
– Ai mổ cá đây?
Hải Na xắn tay áo lên:
– Để chị.
Dứt lời liền cầm lấy một hòn đá, ấn con cá chép xuống đất rồi nhắm ngay đầu cá mà đập. Không thể phủ nhận rằng cách giết cá này của Hải Na là vô cùng chính xác, khoa học và nhân đạo. Nhưng Nghê Thu và Vu Minh thì lại thấy kinh hãi. Không hề do dự chút nào, cô ả này không thể chọc vào. Tuy không đến mức giống con cá kia, nhưng gãy mấy cây xương sườn cũng đã quá sức rồi.
Móc nội tạng, lấy nước khoáng mang theo rửa sạch, hai con cá liền được mang lên giá nướng. Vu Minh nhìn ông chú, ông ta bắt đầu thu cần câu, không nhanh không chậm cất bốn cần câu vào trong túi xách tay, cũng không nhìn những nam thanh nữ tú bên cạnh mà cứ thế bước đi.
Ngô Du Du đứng bên cạnh xe lau mặt, thấy Vu Minh đi tới, lòng bỗng khẩn trương, không phải là tới thảo luận vụ tiếp xúc đầy thân mật lúc ngã xuống ban nãy đấy chứ?
Vu Minh nói:
– Du Du, thỉnh giáo cô về chuyện câu cá.
– Hả?
– Cần câu này thường thì mồi câu là gì?
– Bình thường đều là sâu đỏ hay giun, câu những loại cá nhỏ. Nếu câu cá lớn như cá chép thì phải dùng thức ăn gia súc thêm móc câu nổ.
Vu Minh gật đầu, hỏi tiếp:
– Như vậy mồi sẽ móc vào móc câu?
– Hỏi thừa!
– Ồ!
Vu Minh gật đầu. Kỳ quái, lúc ông chú thu cần cũng không có làm hành động bỏ mồi ra khỏi móc, trừ phi mồi trên hai mươi móc của bốn cái cần câu đều bị cá ăn sạch rồi. Điện thoại rung, Vu Minh lấy lên nhìn, kết quả tìm kiếm là: Không tìm thấy.
Ngô Du Du nói:
– Chiếc điện thoại đẹp quá, cho tôi xem có được không?
– Được chứ.
Vu Minh nhanh chóng nhấn nút bấm ở mặt bên điện thoại hai cái liên tục, nó liền trở thành điện thoại di động bình thường, ngoại trừ vẻ bề ngoài.
Ngô Du Du nghịch một hồi, nói:
– Cái này ít nhất cũng phải mười nghìn Euro nhỉ?
– Đắt vậy ư?
Vu Minh kinh ngạc.
– Anh không biết à?
Ngô Du Du nghi ngờ nhìn Vu Minh, trông không giống giả vờ. Mà nếu hắn có nói dối, Ngô Du Du chưa chắc đã nhìn ra.
– Lúc tôi sang châu Âu du lịch, có giúp một ông cụ người Ả Rập sửa xe lăn ở công viên, ông ta tặng tôi cái này để cảm ơn. Bên trong điều là tiếng Anh, chẳng có giao diện thao tác tiếng Trung cả, phải mất một trăm tệ mới tìm người cài thêm cho đó.
Ngô Du Du nói:
– Anh may thật đó, đây chính là chiếc di động được làm hoàn toàn thủ công, màn hình là ngọc bích. Anh chắc chắn là gặp mấy vị tỉ phú Trung Đông rồi.
Vu Minh cười:
– Du Du, cô cũng là tỉ phú đấy nhé.
– Ha ha!
Ngô Du Du cười.
…
Năm con người trẻ tuổi chơi đến lúc xế chiều, thu hoạch cũng không tệ. Vu Minh cũng câu được bốn con cá trích. Nhìn đồng hồ, Vu Minh nói:
– Tôi đi đón Lý Phục.
– Đi đi.
Đỗ Thanh Thanh trả lời một câu.
Vu Minh lái xe tới sân bay, chờ hơn mười phút thì chuyến bay mà Lý Phục đi hạ cánh. Lý Phục với Vu Minh bắt tay:
– Đã lâu không gặp.
– Đúng vậy.
Vu Minh trả lời. Lý Phục vẫn luôn ăn mặc đẹp như vậy, bên trong mặc âu phục, bên ngoài khoác áo gió màu đen, trông vẫn khá cao.
Hai người vừa lên xe liền nói về chương trình “Thám tử thần sầu”. Lý Phục khẳng định nhận định của Vu Minh:
– Lưu Mãng liên tục thắng chín lần, nhất định là bày trò gian dối. Lưu Mãng có năng lực nhất định, nhưng chưa xuất sắc tới mức đó. Mấy kỳ đầu của chương trình Thám tử thần sầu khá tốt, đều cải biên từ tình huống thật. Hơn mười kỳ sau là tự biên soạn ra, có ba kỳ là quá tầm thường, mà ba kỳ khác thì logic khá chặt chẽ.
– Lưu Mãng tham gia lần đầu tiên, hiện giờ chương trình đã hơn mười kỳ, vì sao hắn lại là người thắng liên tục?
Mấy tháng không ở nên Vu Minh không nắm rõ tình hình.
Lý Phục giải thích:
– Kỳ thứ hai thì hắn bị đánh bại, sau đó lại tham gia mới đạt được. Ừ… không đúng nha.
Vu Minh đồng ý, bị thua ở kỳ thứ hai, sau đó lại can đảm lên chơi tiếp, đây là lấy danh dự của công ty thám tử ra làm tiền đặt cược, vốn không cần phải như vậy, trừ phi Lưu Mãng đã biết trước nội dung chương trình. Vu Minh nói:
– Người biết nội dung chương trình từ trước chỉ có một người trong ba vị biên kịch và nhà sản xuất. Trước lúc quay một giờ nhân viên công tác khác mới được phát kịch bản, lâm thời bố trí dựa theo kịch bản. Vì phòng gian lận, nhà sản xuất đã làm rất nhiều công đoạn. Tính bảo mật là có thể tin tưởng.
– Cho nên nhân viên sắp xếp không có khả năng gian lận, thời gian quá gấp, hơn nữa còn các cách giám thị nữa. Mà bọn họ chỉ luyện tập biểu diễn chứ cũng không biết ai là hung thủ. Lưu Mãng kia hoặc là dùng tiền mua cả ba vị biên kịch, hoặc chính là mua luôn nhà sản xuất.
Vu Minh gật đầu:
– Nhất định phải phá giải câu đố này, nếu không anh có chuyên nghiệp tới mức nào thì cũng chỉ đạt được kết quả hòa.
Lý Phục nói:
– Sau khi trở về tôi sẽ thu thập tư liệu về bốn người này. Vu Minh, tôi phát hiện làm việc ở công ty thám tử rất tốt cho việc rèn luyện, tuy không bằng điều tra phá án ở hiện trường, nhưng càng toàn diện hơn việc điều tra phá án ở hiện trường. Tỷ như những vụ án mưu sát, vật chứng đều do nhân viên điều tra hiện trường phụ trách, thi thể do pháp y phụ trách, còn tìm kiếm người liên quan, thẩm vấn linh tinh đều do cảnh sát lo, còn đánh giá tâm lý, rồi ghi chép… Nhưng công ty thám tử thì phải lo toàn bộ những công việc này.
Vu Minh cười:
– Toàn năng tương đương với ăn hại.
Lý Phục cũng cười:
– Theo lý thuyết là như vậy, nhưng chỉ toàn năng mới có năng lực độc lập được. Đúng rồi, cậu có thấy Diệp Chiến đâu không? Tuyển chọn điều tra viên cho UNIIIC mà anh ta nói sao chưa bắt đầu nhỉ?
– Về chuyện này…
Vu Minh kể mọi chuyện cho Lý Phục nghe.
Phản ứng của Lý Phục nằm trong dự liệu của Vu Minh, chỉ là hơi tiếc nuối, chứ không hề có ý trách cứ Vu Minh, mà còn chúc Vu Minh đã phát triển sự nghiệp cá nhân ra quốc tế