Một đôi tay mạnh mẽ, vòng
ngang qua eo của nàng, kịp thời vịn nàng.
Thân thể Hướng Tiểu Vãn cứng đờ, mặt tái nhợt, sâu kín nhìn về Độc Cô Diễm, một
gương mặt xinh đẹp, không có chút thần thái nào. “Tướng quân, mời buông tay.”
Độc Cô Diễm ngẩn ra, tay kia chẳng những không có buông ra, ngược lại ôm thật
chặt, dùng sức vung lên, đem Hướng Tiểu Vãn dính thật chặt vào trong ngực.
Hơi thở nóng rực, phun tại bên tai nàng, thật thấp oa oa, hẳn là mang theo ba
phần lạnh như băng, bảy phần hấp dẫn. “Hướng Tiểu Vãn, bản tướng quyết định, sẽ
giữ ngươi ở bên người.”
Thân thể Hướng Tiểu Vãn run lên, nàng nhìn hắn, đáy mắt sáng sáng tối tối,
giống như là giãy giụa, cuối cùng, nàng rực rỡ cười, một tích tắc này, giống
như Hướng Tiểu Vãn không tim không phổi đã trở lại…
“Hắc hắc, tướng quân, ngài đây là đang câu dẫn ta sao? Chẳng lẽ là tướng quân
bị phong tư của tiểu nữ tử mê đảo, phát hiện tiểu nữ tử tốt đẹp, quyết định sẽ
trân quý?”
Độc Cô Diễm cũng cười,vẻ lạnh như băng trên mặt bớt đi, hai tròng mắt sáng như
Sao. “Không sai, bản tướng quyết định sẽ trân quý ngươi thật tốt.”
Độc Cô Diễm giờ khắc này, tuấn mỹ bức người, đuổi hết nhật nguyệt thần hoa.
Vậy mà, Hướng Tiểu Vãn nhìn hắn trước mắt, thân thể lại là lạnh như băng trước
nay chưa từng có, lạnh thấu xương…
Độc Cô Diễm ôm Hướng Tiểu Vãn rời đi, mấy ngàn quân lính cũng tản đi, thi thể
của Thu Hồng, bị hai người khiêng, tính toán ném tới núi hoang ngoài thành cho
sói hoang.
Hai người này vừa khiêng thi thể, vừa nói nhỏ cái gì, lúc này mới đi ra không
có mấy bước, đột nhiên cảm nhận trận gió lạnh đánh tới sau lưng…
Hai người kinh hoảng, đồng loạt quay đầu lại. Giờ khắc này, mặt của hai người
đều là tràn ngập kinh hãi, vừa định phát ra tiếng thét chói tai, lại thấy ánh
sáng lạnh chợt lóe, hai người song song mất đi tánh mạng.
Một mạt bóng đen âm lãnh chậm rãi phát ra ngoài, áo đen nồng đậm bọc lại toàn
thân của hắn, trừ đôi mắt kia, không thấy được một chút bộ dáng của hắn.
Hắn đi tới trước gót chân Thu Hồng, chỉ thấy ống tay áo đảo qua, một đoàn khói
đen quỷ dị tràn ra, thi thể Thu Hồng, liền biến mất trên mặt đất…
Ánh mắt người áo đen, vẫn lạnh lùng nhìn một cái về hướng Độc Cô Diễm, “Bổn tôn
quả nhiên đánh giá thấp ngươi, bất quá sợ rằng ngay cả chính ngươi cũng không
biết, độc tố Hồng Nhan Lệ trong cơ thể của ngươi đang lan tràn, chỉ cần độc khí
tiến vào đến trái tim của ngươi, đến lúc đó, ngươi chính là một con rối mặc ta
điều khiển…”
Con mắt dưới mặt nạ của người áo đen bỗng lóe lên, nơi đó thậm chí có một tia
ánh đỏ xuất hiện…
Tung người chợt lóe, người áo đen biến mất.
Cùng thời khắc đó, Độc Cô Diễm đang ôm Hướng Tiểu Vãn, ánh mắt cũng quỷ dị
thoáng qua một tia ánh đỏ, đạo ánh đỏ kia, lại giống như đúc với đạo trong mắt
của người áo đen.
Độc Cô Diễm chỉ cảm thấy tim trận trận đau nhói, lạnh như băng, hắn cảm thấy
phiền não cực kỳ, vung tay lên, Hướng Tiểu Vãn cứ như vậy bị đẩy ngã trên mặt
đất.
Tất cả đều là đột nhiên xảy ra, Hướng Tiểu Vãn bị ném đau vô cùng. “Ta khinh…
Ngươi…” Nhìn hơi thở bất thường của Độc Cô Diễm, câu nói kế tiếp chưa kịp nói
ra liền dừng lại.
Sắc mặt Độc Cô Diễm rất là quái dị liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, cuối cùng không
có nói gì, xoay người rời đi.
Nhìn bóng lưng Độc Cô Diễm, Hướng Tiểu Vãn không khỏi cau mày. Nàng cảm thấy,
mới vừa rồi trên người Độc Cô Diễm luôn có một cỗ hơi thở quỷ dị, nhưng ngẫm
nghĩ lại, không phát hiện ra được là quỷ dị ở điểm nào…
Hướng Tiểu Vãn cũng không lập tức rời đi, nàng đứng tại chỗ suy tư một phen,
con ngươi đen bóng lóe lóe, nói thầm một câu. “Tốt nhất nên làm một kẻ ngu dốt”
Trải qua tất cả mọi chuyện, Hướng Tiểu Vãn hiểu được, có vài chuyện đã bắt đầu
thay đổi…