Trong chớp mắt hai tên
thị vệ tiến lên, hung hăng giữ chặt nàng. Hướng Tiểu Vãn ngơ ngác đứng yên tại
chỗ, để mặc hai thị vệ áp giải nàng, ánh mắt không di chuyển nhìn chằm chằm Độc
Cô Ly, vẻ mặt không thể tin được, cùng với… đau lòng.
Trên gương mặt trắng bệch của Độc Cô Ly là vẻ thống khổ, hai mắt nhắm nghiền,
chân mày nhíu chặt, thân thể nhỏ bé co quắp không dứt trong ngực Độc Cô Diễm,
phảng phất như hoa tàn trước gió…
Trong lúc hoảng hốt, nàng giống như nghe được bên cạnh có tiếng bước chân lo
lắng đi tới đi lui, một đám đại phu quỳ thành một đoàn trước mặt Độc Cô Diễm, ở
ngoài cửa không ngừng có thêm đại phu run rẩy đi đến.
“Tướng quân, lão phu hành nghề y hơn ba mươi năm nay, cứu người vô số nhưng
loại độc này lão phu không thể làm gì được.”
“Không thể làm gì được? Mấy chữ này, bổn tướng đã nghe ba mươi lần rồi, người
nào còn dám nói những chữ này, giết không tha.” Độc Cô Diễm rống lên, mang theo
vài phần run rẩy.
Hắn bước nhanh đến bên giường, tức giận đá văng tên đại phu kia, bàn tay to lớn
đem Độc Cô Ly ôm chặt vào trong ngực. “Bổn tướng không cần biết các ông dùng
biện pháp gì, phải đem độc trên người Ly nhi giải bằng hết, nếu không, đừng
nghĩ đến chuyện được nhìn thấy mặt trời ngày mai.”
Đám đại phu kia bị dọa cho sợ đến mức run lẩy bẩy: “Dạ, vâng…Tướng quân.”
Chúng đại phu hoảng sợ không dứt, loại độc này căn bản không có thuốc giải,
mạng nhỏ của bọn họ, thế là xong.
Hướng Tiểu Vãn vẫn ngơ ngác nhìn xung quanh, vẫn một mực không thể tin được,
Độc Cô Ly bình thường lớn tiếng phách lối không được tự nhiên là thế, bây giờ
lại có thể chết. Mọi chuyện diễn ra quá nhanh, đến mức khiến cho nàng trở tay
không kịp.
Không, không thể nào…A Ly không thể nào trở thành như vậy được…
Trong đầu hiện lên những màn từng cùng Độc Cô Ly vui đùa, nàng không tin Độc Cô
Ly đáng yêu, lương thiện, tính cách không được tự nhiên kia lại bị trúng độc
trong tay nàng.
Hướng Tiểu Vãn kích động, hung hăng giãy giụa né thoát khỏi hai gã thị vệ, nhào
về phía Độc Cô Ly.
Nhưng khi nàng còn chưa nhích lại gần được Độc Cô Ly đã bị Độc Cô Diễm hung
hăng vung tay áo quạt bay.
Tuy trong lòng đau đến tê dại nhưng ánh mắt quật cường vẫn chưa từng rời khỏi
người Độc Cô Ly.
“Hướng Tiểu Vãn, bổn tướng cảnh cáo ngươi, không nên chơi trò đó nữa.” Giọng
nói lạnh như băng xen lẫn sự chán ghét cùng tức giận vang lên. Nói xong, hắn
nhìn về phía hai gã thị vệ đang giật mình sững sờ, hai người kia lập tức tiến
lên kéo Hướng Tiểu Vãn chuẩn bị rời đi.
Hai người hung hăng dùng lực thô bạo kéo Hướng Tiểu Vãn đứng dậy.
Hướng Tiểu Vãn không giãy giụa, trong lúc này, một cảm giác an tĩnh phảng phất
trong nàng. Nàng nhìn Độc Cô Ly một cái thật sâu, sau đó ngước mắt nhìn Độc Cô
Diễm lạnh như băng, giọng nói bình tĩnh: “Tướng quân, có thể để ta xem qua cho
A Ly một chút không?”
“Cút! Đừng để bổn tướng phải nhìn thấy ngươi nữa, nếu không bổn tướng sẽ không
khách sáo với ngươi!” Khuôn mặt của Độc Cô Diễm vẫn lạnh như băng, đằng đằng
sát khí, trong ánh mắt mơ hồ hiện lên một tia đỏ.
Sắc mặt Hướng Tiểu Vãn tái nhợt, không nói thêm gì nữa, tùy ý để hai thị vệ dẫn
nàng đi.
Đi đến cửa, vừa lúc nhìn thấy Độc Cô Khuynh, Độc Cô Phi, Độc Cô Sương cùng Độc
Cô Hoa đi đến, vừa nhìn thấy Hướng Tiểu Vãn, trên khuôn mặt nho nhỏ của bọn
chúng cũng thể hiện những thần sắc khác nhau.
Độc Cô Khuynh nhàn nhạt liếc Hướng Tiểu Vãn một cái, ánh mắt thâm trầm cùng độ
tuổi của cậu thật không hợp.
Độc Cô Phi thì hung hăng nhìn chằm chằm vào Hướng Tiểu Vãn, cậu là người yêu
hận rõ ràng, tâm tư cũng cực kỳ đơn giản, lúc này trên mặt cậu bày ra loại vẻ
mặt chán ghét, rõ ràng là cậu tin tưởng hung thủ hạ độc chính là Hướng Tiểu
Vãn, ánh mắt cực kỳ không thân thiện.